Đế Quốc Chiến Thần

Chương 152



“Còn ngây người ở đó làm gì?” Tô Hàm gào khóc: “Mau cứu người đi.”

Cô sợ sẽ chậm trễ thời gian cứu chữa tốt nhất cho Chu Hàn, tình hình trước mắt như là đang chạy đua với thời gian.

Càng cứu muộn, Chu Hàn sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm.

“Phu nhân, thật sự xin lỗi.” Tiết Minh Dương lắc đầu nói: “Chỉ với tôi thôi thì tôi không làm được.”

Trong mắt Tiết Minh Dương hiện lên tia tuyệt vọng, không đợi Tô Hàm lên tiếng, cậu liền nói tiếp: “Trừ phi tôi và lão Hoắc hợp tác với nhau.”

Hoắc Khai Hà bên cạnh nghe thế, lập tức vỗ ót.

Ông ta giận dữ nói: “Tôi thật sự là hồ đồ mà. Thế mà lại quên dẫn theo lão Hoắc đến.”

Hai mắt Tô Hàm vô thần, cô nhìn chằm chằm Tiết Minh Dương, chậm chạp lên tiếng: “Vậy cậu có thể ổn định lại vết thương của Chu Hàn được không? Ổn định cũng được rồi.”

Tiết Minh Dương vẫn lắc đầu: “Phu nhân, không được. Thực lực tôi không đủ… vết thương của Chu nguyên soái thật sự rất đáng sợ.”

Tô Hàm nghe thấy thế thì ngẩn người, cô khóc thất thanh.

Tiếng khóc đau xé lòng, người khác nghe cũng cảm thấy tê dại.

“Mất bao lâu để lão Hoắc từ Cảng Thành đến đây?” Đột nhiên Tiết Minh Dương hỏi Hoắc Khai Hà.

Ánh mắt trong trẻo, thật sự giống như thấy được hi vọng vậy.

“Nhanh nhất là nửa tiếng.” Hoắc Khai Hà không do dự, lập tức đáp lại.

Lúc nói ra câu này, Hoắc Khai Hà đã sắp xếp xong máy bay đón Hoắc Nghệ Tinh đến đây.

Hoắc Khai Hà là một người thông minh, ông ta biết rõ ràng khi nào thì nên làm gì.

Hơn nữa, nếu ông ta không thông minh thì cũng chẳng thể làm gia chủ rồi.

“Nửa tiếng, hẳn là tới kịp.” Tiết Minh Dương siết chặt tay nói ra một câu.

Đương nhiên lúc này cậu đang rất khẩn trương.

Nguyên nhân rất đơn giản, việc này có liên quan đến sống chết của Chu Hàn, từng câu nói của Tiết Minh Dương đều có trách nhiệm.

“Ừ, tới kịp là tốt rồi.” Hoắc Khai Hà ra sức gật đầu, đồng thời ông ta quay sang nhìn Tô Hàm.

Hoắc Khai Hà hơi do dự một lát, lúc này mới mở miệng nói: “Chu phu nhân, cô cứ yên tâm, không cần đau lòng.”

Dứt lời, Hoắc Khai Hà còn bổ sung một câu: “Phu nhân, để ý sức khỏe của mình.”

Tô Hàm nghe thế gật gật đầu, vẻ mặt mang đầy cảm kích nhìn về phía Hoắc Khai Hà, đồng thời lên tiếng khẩn cầu ông ta: “Hoắc gia chủ, cầu xin ông, nhất định phải bảo lão Hoắc cứu Chu Hàn.”

Khi ông ta đối mặt với gương mặt đầy nước mắt của Tô Hàm, cuối cùng cũng đành cắn răng nói: “Chu phu nhân, tôi đáp ứng cô, nhất định sẽ bảo lão Hoắc cứu Chu nguyên soái.”

Ông ta dám lên tiếng đồng ý là do bị sự chân thành của Tô Hàm gây cảm động.

Về mặt khác, đó là bởi vì ông ta tin tưởng Hoắc Nghệ Tinh.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hoắc Nghệ Tinh đã sớm tôi luyện thuật chữa bệnh rất thuần thục rồi.

Lúc trước Hoắc Nghệ Tinh có thể giúp con gái mình quay lại từ cõi chết, lúc này nhất định có thể giúp được Chu nguyên soái vượt qua cửa ải khó khăn này.

Hoắc Khai Hà tự an ủi bản thân mình, đồng thời cũng thật sự mong Hoắc Nghệ Tinh có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về.

Tề Thắng Thiên bên cạnh cũng như bị lửa đốt, ông ta vô cùng lo lắng cho Chu Hàn.

Nếu Chu Hàn gặp phải bất trắc gì, mà lại bị ngay trước mắt của Tề Thắng Thiên.

Chỉ sợ đại lão của Thái Sơn là ông ta phải xuống đài, xong đời.

Phải biết rằng thân phận Nguyên soái của Chu Hàn này không thể đùa được.

Nửa tiếng sau, Hoắc Nghệ Tinh đã tới.

Ông ta xuống khỏi máy bay, không nói hai lời, ánh mắt đã tập trung nhìn Chu Hàn.

“Nâng Chu nguyên soái vào trong nhà.” Hoắc Nghệ Tinh lên tiếng bảo mọi người, đồng thời nhìn về phía Tiết Minh Dương nói: “Cậu đến đây giúp tôi một tay.”

“Gia chủ, Chu phu nhân, hội trưởng thứ nhất, mọi người kiên nhẫn chờ, đừng cho bất kỳ vào quấy rầy tôi và Tiết Minh Dương.”

Hoắc Nghệ Tinh một hơi sắp xếp mọi người, sau đó vào căn phòng mà mấy người kia đã nâng Chu Hàn vào.

Trên đường đi ông đã tìm hiểu rõ tình huống rồi.

Cho nên lúc này không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.

Căn phòng đã được đóng cửa, Tô Hàm ngẩn người.

Cô không khỏi sinh ra một loại cảm giác, chỉ sợ cánh cửa này sẽ vĩnh viễn ngăn cách cô và Chu Hàn.

Đúng lúc đó, bên trong phòng.

“Nước cất, nhíp, khăn.” Hoắc Nghệ Tinh một hơi nói hết những vật dụng cần thiết ra, bảo Tiết Minh Dương đi chuẩn bị.

Đồng thời mở hòm thuốc của mình ra, lấy ra một chiếc hộp.

Hộp vừa được mở ra, một hương thuốc kỳ diệu lập tức tràn ngập cả phòng.

Tiết Minh Dương không khỏi hít vào, cậu kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Lão Hoắc, đây là thuốc gì thế? Sao chỉ cần hít vào đã khiến tinh thần của người ta sảng khoái.”

Hoắc Nghệ Tinh cũng không trả lời cậu mà chỉ thờ dài một tiếng: “Ôi, viên cuối cùng, viên cuối cùng rồi.”

Trên thế giới này cũng chỉ có Hoắc Nghệ Tinh mới hiểu được sự quý báu của y học.

Bây giờ dùng viên cuối cùng này, sau này muốn ông ta tiếp tục cứu lại người từ cõi chết, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.

Lúc Hoắc Nghệ Tinh đang đút thuốc vào miệng Chu Hàn, Chu Hàn trên giường lại cử động.

Rồi đột nhiên anh mở hai mắt, ánh mắt mang theo sát khí khiến người khác lạnh cả lưng.

Chu Hàn nhìn chằm chằm Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương, đột nhiên lại quát lớn: “Cút ra ngoài.”

Hai người Hoắc Nghệ Tinh đồng thời há hốc mồm, kinh ngạc vô cùng.

Hai người bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Chu Hàn có thể đột ngột tỉnh lại.

Hơn nữa càng không ngờ là, Chu Hàn vừa tỉnh dậy đã mắng người…

“Không có lệnh của tôi, bất kỳ ai cũng không được bước vào căn phòng này.” Chu Hàn thấy hai người Hoắc Nghệ Tinh sững sờ, anh lại lên tiếng nhắc: “Có hiểu không?”

Hoắc Nghệ Tinh chậm chạp lấy lại tinh thần, lúc này đột nhiên túm lấy Tiết Minh Dương nói: “Đã hiểu.”

Sau đó ông ta kéo Tiết Minh Dương ra khỏi phòng, hơn nữa còn mạnh mẽ đóng cửa lại.

Giờ phút này, Tô Hàm và mọi người bên ngoài cửa đang chờ, thấy hai người ra nhanh như vậy, lập tức biết có gì đó không thích hợp xảy ra.

“Có phải không cứu được Chu Hàn rồi không?” Tô Hàm nhìn không được mà tiến lên hỏi, cô đã muốn bật khóc..

Đôi mắt cô đỏ bừng, sưng tấy vì khóc.

Dáng vẻ đáng thương của Tô Hàm khiến Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương không biết nên giải thích thế nào.

Không phải là hai người Hoắc Nghệ Tinh không cứu, mà là Chu Hàn không cho cứu.

Thấy hai người Hoắc Nghệ Tinh ấp úng không nói nên lời, không chỉ khiến Tô Hàm sốt ruột mà còn khiến cả đám người Hoắc Khai Hà tức giận.

“Lão Hoắc, không lẽ Chu Nguyên soái bị thương quá nặng, ngay cả ông cũng không cứu được?” Vẻ mặt Hoắc Khai Hà kinh ngạc hỏi một câu.

Đương nhiên ngay cả ông ta cũng không dám tin chuyện này là thật.

Hoắc Khai Hà chưa từng nghĩ tới, lại có người mà Hoắc Nghệ Tinh không cứu được.

Vẻ mặt ông ta đầy vẻ khó tin, nhưng vẫn ân cần an ủi Tô Hàm bên cạnh.

Sau đó quát hỏi hai người Hoắc Nghệ Tinh: “Sao hai người lại buông bỏ Chu Nguyên soái, đây là mạng của người quan trọng đó.”

Hoắc Nghệ Tinh bị ép đến mức không còn cách nào, lúc này ông ta đành phải nói: “Chu Nguyên soái không cho bọn tôi cứu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.