Đế Quốc Chiến Thần

Chương 161



Kết quả Chu Hàn nói một phen như vậy làm cho Tề Họa Mi thiếu chút nữa bật cười, Tề Họa Mi không phải kẻ ngốc, cô ta cố nén không cười thành tiếng.

Chỉ là nén cười gật đầu.

Đối với Tề Họa Mi hẹn với người Bạch thị hoàn toàn không được xem là chuyện lớn, thậm chí có thể nói dễ như trở bàn tay, thậm chí là tiện tay mà lấy.

Ở nhà họ Bạch, cô ta có một người quen cũ, là người chị em tốt của cô ta.

“Chuyện của Tề Họa Mi chấm dứt tại đây đi, ông Tề, ông cũng không cần yêu cầu quá nghiêm khắc với cô Tề.” Lúc này Chu Hàn lại nói thêm một câu, tương đương với chuyện cho Tề Họa Mi một viên thuốc an thần.

Tề Họa Mi vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút kích động.

Mà Chu Hàn thì dẫn Tô Hàm chọn một căn phòng tốt, còn Thanh Tú Tú thì chọn phòng cách vách hai người.

Mấy ngày Chu Hàn ở trong phòng đột phá, chậm chạp khôi phục thân thể, còn Tô Hàm thì chờ Chu Hàn mà ngay cả một giọt nước cũng không uống, không ăn cũng không ngủ.



Hôm nay tất cả đều đã tốt lên, mà đại thọ sáu mươi của Tề Thắng Thiên cũng đã qua, tất nhiên cô và Chu Hàn muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại.

Nhưng còn chưa chờ hai người nằm lên giường, đột nhiên cửa phòng lại bị gõ.

Lập tức chân mày Chu Hàn nhíu lại, nhưng cũng không hỏi ngoài cửa là ai, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, chỉ một lát người ngoài cửa giống như đã không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi Chu Nguyên soái có ở bên trong không?”

Là một giọng nói xa lạ, Chu Hàn cũng không nhận ra là ai.

Đối với chủ nhân của giọng nói này, Chu Hàn cảm thấy rất xa lạ.

“Chuyện gì?” Lúc này Chu Hàn hỏi một câu, sắc mặt có chút không vui.

Giờ phút này anh chỉ muốn cùng Tô Hàm ngủ một giấc thật say, còn như những chuyện vụn vặt khác hoàn toàn không muốn quan tâm.

“Chu Nguyên soái, tôi là con trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Trường Não.” Giọng nói của người ngoài cửa rất thành khẩn cung kính, ông ta cất giọng nói: “Tôi muốn cố gắng làm tròn bổn phận của chủ nhà, mời Chu Nguyên soái đến chơi nhà họ Đường một chút.”

“Không cần.” Chu Hàn cự tuyệt, quăng một câu như vậy để đuổi đối phương đi.

Ngoài cửa Đường Trường Não vô cùng kinh ngạc, đang lúc ông ta còn muốn nói gì đó, một bên Tề Thắng Thiên kéo ông ta một cái.

Sắc mặt của Tề Thắng Thiên không vui nói: “Tiểu Đường, không nên làm phiền Chu Nguyên soái, nếu không coi chừng không chịu nổi hậu quả đâu.”



Đường Trường Não nghe vậy trên mặt đầy vẻ không biết phải làm sao, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Ông Tề, chờ Nguyên soái có thời gian, ngài nhất định phải nói cho tôi một tiếng.”

Tuy Tề Thắng Thiên có chút không nhịn được, nhưng cũng không biểu hiện ra.

Ông ta gật đầu một cái, cũng không nói gì.

Đang lúc Đường Trường Não muốn xoay người rời đi, kết quả đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nói một câu với Tề Thắng Thiên: “Ông Tề, có thể để tôi nhìn một chút kiếm Vọng Nguyệt của ngài không?”

Tề Thắng Thiên nghe vậy bỗng chốc sắc mặt trở nên âm trầm, tên này đúng là được voi đòi tiên.

Lúc này ông ta tức giận nói ra một chữ: “Cút.”

Đường Trường Não buồn bực rụt cổ lại, ảo não rời khỏi nhà họ Tề.

Tám giờ tối hôm sau, khách sạn Hoắc Xuân Viên.

Khách sạn này là khách sạn năm sao cao cấp, cũng là sản nghiệp của nhà họ Hoắc, tên khách sạn có ghi họ Hoắc.

Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Tề Họa Mi, Chu Hàn và Tô Hàm đi vào một phòng bao tao nhã.

“Chu Nguyên soái, ngài chờ một chút, người nhà họ Bạch sẽ đến nhanh thôi.” Tề Họa Mi đã hẹn với bạn tốt của cô ta, cũng là Tam tiểu thư của nhà họ Bạch, Bạch Như Ngọc.

Chu Hàn gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều.

Chẳng qua anh chỉ ở một bên ngồi cùng Tô Hàm, hai người nhìn nhau cười, cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau khoảng mười phút, một cô gái vội vã đi vào phòng bao.



Trên khuôn mặt cô ta đầy vẻ xin lỗi: “Xin lỗi Họa Mi, tôi bị kẹt xe cho nên tới trễ.”

Tề Họa Mi mím môi cười, cô ta nhìn Chu Hàn, thấy Chu Hàn cũng không lộ ra vẻ gì không vui cả, lúc này mới lên tiếng nói: “Không sao, mau ngồi đi.”

Bạch Như Ngọc cử chỉ tao nhã, mới nhìn đã biết là một người rất có giáo dưỡng.

Sau khi Tề Họa Mi lên tiếng, lúc này Bạch Như Ngọc mới thành thực ngồi xuống.

Cô ta chọc Tề Họa Mi, cười như không cười hỏi Tề Họa Mi: “Họa Mi, hai người này là?”

Nói xong, ánh mắt của Bạch Như Ngọc rơi vào hai người Chu Hàn.

“Vị này là Chu Nguyên soái, vị bên cạnh ngài ấy là Chu phu nhân.” Sau khi Tề Họa Mi lên tiếng giới thiệu xong, lại nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, cô gái này là bạn tốt của tôi, cũng là Tam tiểu thư của nhà họ Bạch, Bạch Như Ngọc.”

Chu Hàn nghe vậy thì gật đầu, Tô Hàm nhìn tình huống thì đưa tay ra, cô mím môi cười một tiếng: “Cô Bạch, hân hạnh.”

Bạch Như Ngọc thấy vậy thì cũng hào phòng đưa tay về phía Tô Hàm, sau khi hai người bắt tay nhau, bốn người liền ngồi cùng với nhau bắt đầu dùng cơm.

“Bò bít tết này không tệ, cậu cũng ăn thử đi.” Tề Họa Mi thấy bầu không khí có chút lúng túng, cô ta vô tình hay cố ý bắt chuyện, còn thay Bạch Như Ngọc cắt một miếng thịt bò cho cô ta.

“Cảm ơn.” Bạch Như Ngọc khách sáo nói cảm ơn, đồng thời cắn một miếng bò bít tết.

“Ừ, ăn thật ngon.” Cô ta khen ngợi từ tận đáy lòng, tiếp đó lại chủ động nói với hai người Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, phu nhân, hai người thử một chút đi, bò bít tết này rất thơm, vị cũng chính gốc.”

Chu Hàn gật đầu, đang muốn đi thẳng vào vấn đề, nhưng Tô Hàm lại giành lên tiếng trước: “Cô Bạch, tôi thật sự hâm mộ vẻ đẹp thanh xuân mỹ lệ của cô.”

Nói như vậy, rõ ràng cho thấy đang khen Bạch Như Ngọc.

Mà Bạch Như Ngọc cũng là người thức thời, cô ta nghe vậy lập tức gật đầu nói: “Vẻ đẹp thướt tha của phu nhân chắc ở Đài Sơn này không ai có thể sánh bằng.”

Thấy lời đã hợp ý, lúc này Tô Hàm mở lời, nói chuyện với Bạch Như Ngọc.

Rất nhanh, Tề Họa Mi cũng đã gia nhập vào đề tài nói chuyện phiếm.

Chẳng qua ba người chỉ trò chuyện những chuyện phụ nữ, túi xách, trang điểm,…

Trò chuyện một chút, không ngờ lại kéo đến chuyện nhà, Chu Hàn trực tiếp bị gạt qua một bên.

Nhưng Chu Hàn cũng không lộ ra vẻ không vui nào.

Trái lại, nhìn anh rất vững vàng, giống như một người không sao vậy, lẳng lặng ăn món ngon, thưởng thức rượu ngon.

Bạch Như Ngọc lanh mắt, thấy vậy vội vàng lên tiếng hỏi: “Chu Nguyên soái, không biết ngài và Chu phu nhân gặp nhau như thế nào, có thể nói một chút không?”

Chu Hàn nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi một chút, ánh mắt nhìn về phía Bạch Như Ngọc có thêm một tia thâm thúy.

Anh có một loại trực giác, sợ rằng Bạch Như Ngọc này không đơn giản.

Đối phương biết rõ Tề Họa Mi kêu cô ta đến là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, kết quả từ đầu đến cuối đều mang bộ dạng không sao cả.

Rất rõ ràng, cô ta đây là cố gắng né tránh cái gì đó.

Sau khi ý thức được chuyện này, Chu Hàn lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Cô Bạch, có phải nhà họ Bạch của cô mấy đời đều theo nghề y, hơn nữa ở phương diện luyện đan chế thuốc có thành tựu rất cao?”

Bạch Như Ngọc nghe xong Chu Hàn nói vậy, cũng không có chút kinh ngạc nào.

Trái lại, giống như cô ta đã có chuẩn bị trước.

“Chu Nguyên soái, nhà họ Bạch chúng tôi đúng là như vậy.” Bạch Như Ngọc thản nhiên cười một tiếng, cũng không giấu diếm.

Cô ta nói giản lược sự phát triển của nhà họ Bạch ra, sau đó Bạch Như Ngọc lại chuyển chủ đề.

Cô ta hỏi Chu Hàn: “Chu Nguyên soái, có phải để mắt đến Sinh Tức Đan của nhà họ Bạch chúng tôi?”

Mi mắt của Chu Hàn hơi giật một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.