Đường Trường Não không hề do dự giơ tay tát một cái, đánh mạnh đến mức cả người Đường Minh Minh lảo đảo.
“Cha, sao cha đánh con?” Lúc đầu Đường Minh Minh ngẩn ra, sau đấy phản ứng lại nhìn Đường Trường Não chất vấn.
“Con dám vô lễ với Chu Nguyên soái sao?” Đường Trường Não giận dữ vô cùng, hận không thể tát Đường Minh Minh mấy thêm cái nữa.
Nhưng cuối cùng thì ông vẫn là cha của anh ta, Đường Trường Não cũng không thể giơ tay tát thêm lần nữa.
Cát tát vừa nãy cũng là vì ông ta quá tức giận, không thể khống chế được cảm xúc nên mới ra tay.
Nhưng sau khi tát một cái xong thì đã không còn tức giận, tất nhiên cũng chẳng phải giận.
Đường Trường Não nhìn về phía Đường Minh Minh, sâu trong ánh mắt ấy là bất đắc dĩ, mà nhiều hơn là sự thất vọng.
Nhưng vốn dĩ Đường Minh Minh không hề biết suy nghĩ trong lòng của Đường Trường Não, anh ta cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.
“Ha ha, còn không phải chỉ là một Chu Nguyên soái à? Anh ta là cái thá gì chứ?” Gương mặt Đường Minh đầy oán giận: “Cha à, sao cha lại để mình trỏ khuỷu tay* ra ngoài thế?”
Thấy con trai không hề hiểu chuyện đến thế, Đường Trường Não tức giận đến mức dậm chân, ông ta không nhịn được lại tát thêm hai cái.
Cái tát đánh xuống mặt rõ đến mức nghe “bốp bốp”, Đường Minh Minh bị đánh đến mức hai mắt thấy sao, anh ta bất ngờ, không tin được rằng cha mình sẽ nặng tay thế này.
Phải biết rằng Đường Trường Não chưa bao giờ đánh Đường Minh Minh.
Nhưng hiện giờ, lại bởi vì một người ngoài mà đánh anh ta, còn dùng hết sức lực để đánh.
Đường Minh Minh không khỏi bắt đầu nghi ngờ, không thể nghĩ ra được rốt cuộc Chu Hàn cho cha mình lợi ích gì.
Lúc này đây Đường Minh Minh bị đánh đến mức không nói lên lời được, Đường Trường Não duỗi tay chỉ ra cửa rõ rệt, tức giận quát lớn: “Cút ra ngoài.”
Dứt lời, ông ta không thể át được cơn giận nói: “Khỏi quay lại nữa.”
Thấy cha mình nói chuyện như thế, ngữ khí vô cùng kiên định, Đường Minh Minh hận không thể lao tới xé xác Chu Hàn.
Đều là vì Chu Hàn, anh ta mới bị cha mình đối xử như thế.
“Thiên Ngận Lam, Vân Ngận Bạch, các người rất mạnh.” Gương mặt Đường Minh Minh bị đánh đến nóng rát, anh ta phun ra một búng máu: “Nhưng tôi sẽ không công nhận đâu, cứ chờ xem.”
Chu Hàn không hề để mắt đến Đường Minh Minh đang nói chuyện tào lao.
Mặc dù đối phương rõ ràng là đang châm chọc mình, nhưng Chu Hàn cũng không để ý.
Giống như anh ta còn không đáng để Chu Hàn để ý tới.
Từ góc nhìn của anh, cùng lắm Đường Minh Minh cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi.
“Ngươi cường nhậm ngươi cường, thanh phong phất núi đồi, ngươi hoành từ ngươi hoành, minh nguyệt chiếu đại giang.” Khi Đường Minh rời khỏi, Tiết Minh Dương nhìn về phía bóng dáng anh ta buông một tiếng trêu chọc.
Đường Minh Minh quay đầu lại trừng mắt hung ác với Tiết Minh Dương, Đường Trường Não thấy thế lập túc thở dài một tiếng, nghĩ thầm thằng con trai của mình thật ngu ngốc, không hề hiểu biết chút gì cả.
Tiết Minh Dương cũng chẳng hề để ý đến việc Đường Minh Minh liếc trừng mình.
Cậu tuyệt đối sẽ không tính toán với loại ngu ngốc này, tuy rằng Tiết Minh Dương nhỏ tuổi nhưng lòng dạ không hề nhỏ.
Rất nhiều chuyện, cậu ta đều hiểu rất rõ.
“Chu Nguyên soái, Chu phu nhân, thật ngại quá, để mọi người phải chê cười rồi.” Đường Trường Não quay về phía Chu Hàn cùng Tô Hàm mang vẻ mặt đầy hối lỗi nói.
Mà hai người vốn dĩ không hề ngại gì cả, Chu Hàn thản nhiên lên tiếng nói: “Ông cất đồ cổ ở nơi nào thế? Bây giờ có thể dẫn tôi đi xem.”
Đường Trường Não nghe vậy lập tức gật đầu, ông ta làm ra một tư thế “mời”, trên mặt đầy vẻ cung kính nói: “Mời đi bên này.”
Chu Hàn gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Tề Họa Mi.
Nhưng Tề Họa Mi trước sau đều cúi đầu, không nói lời nào.
“Bạch Hổ, đưa cô ta trở về đi.” Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà phân phó một tiếng, đồng thời ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Như Ngọc.
Bạch Như Ngọc cố tình né tránh ánh mắt của Chu Hàn, bộ dạng rõ ràng làm chuyện gì đó trái với lương tâm.
“Vâng.” Bạch Hổ cung kính trả lời, lập tức đưa Tề Họa Mi rời đi.
Mà Bạch Như Ngọc cũng đi theo sát ở sau, hiển nhiên cô ta cũng không ở chỗ này lâu.
Rất nhanh, đám người Chu Hàn và Đường Trường Não đã đi đến nơi ông ta cất giữ đồ.
Liếc mắt nhìn xung quanh một lần, trước mắt là đủ loại đồ cổ và ngọc đẹp khiến người phải hoa cả mắt.
Tô Hàm xem đến hoa mắt, thậm chí cũng không muốn ở đây.
Hai mắt Thanh Tú Tú lại sáng lên, bản thân hận không thể đi lên ôm lấy một vài món.
“Chu Nguyên soái, ngài xem hàng này của tôi cũng không đến nỗi tệ lắm đúng không?” Đường Trường Não cười híp mắt với Chu Hàn, trên gương mặt ông ta đầy vẻ tươi cười, nhìn giống hệt một tên cáo già.
Nhưng Chu Hàn lại lắc đầu, động tác này khiến cho hô hấp của Đường Trường Não dừng lại.
“Chu Nguyên soái, ý ngài như thế là sao? Chẳng lẽ đồ của tôi có vấn đề à?” Đường Trường Não không nhịn được hỏi một câu.
Phải biết rằng, đống đồ cổ ấy ông ta đã dành hơn nửa cuộc đời để cất giữ, đối với ông mà nói đó đều là tâm huyết.
Nhưng Chu Hàn lại là người đã xem qua rất nhiều kỳ trân dị bảo, anh cũng từng xem rất nhiều đồ thật, hơn nữa còn là đồ cổ rất ít và hiếm thấy.
Cho nên đối với hàng giả liếc mắt một cái là nhìn ra liền, Chu Hàn liền nói thẳng ra tình hình: “Số đồ cổ này của ông, đồ dỏm chiếm đa số.”
Dứt lời, Chu Hàn chỉ về phía một cái tam kiện ở trong: “Chỉ có tam kiện này là đồ thật.”
Đường Trường Não nghe xong hai chân như muốn nhũn ra, thiếu chút nữa nữa ngã dập mông trên mặt đất.
Dù thế nào ông ta cũng không nghĩ đến, cất giữ đồ cổ hơn nửa đời người, ấy mà toàn bộ hầu như đều là đồ giả.
Đây là chuyện mà Đường Trường Não không thể nào nghĩ được, ông ta thậm chí vẫn luôn lấy đó làm niềm tự hào, rõ ràng xem đống đồ cổ này còn yêu hơn cả Đường Minh Minh.
Kết quả… lại chỉ có tam kiện là đồ thật.
Phải biết lúc trước Đường Trường Não khăng khăng rằng phải lấy được một kiện đồ cổ, thậm chí vì thế còn ly hôn với vợ.
Nhưng cái kiện đồ cổ kia lại là hàng giả.
Chuyện này khiến cho Đường Trường Não có chút khó tiếp nhận, ông ta thậm còn nghi ngờ rằng Chu Hàn đã nhìn lầm. Nhưng trong lòng ông ta rõ ràng nhất, Chu Hàn…
Chỉ bằng việc này đã thể hiện rõ việc Chu Hàn không phải là người bình thường.
Người như thế, sao có thể nhìn lầm được?
Đường Trường Não chìm vào im lặng hoàn toàn, gương mặt ông ta vô cùng phức tạp, hệt như hận không thể bỏ đi cái mặt già này.
Thấy dáng vẻ này của Đường Trường Não, Chu Hàn lên tiếng an ủi một câu: “Hiện giờ đồ thật rất ít, đừng nói là trên thị trường, cho dù là hội đấu giá cũng nửa thật nửa giả.”
Dứt lời, Chu Hàn tiện tay vơ lấy một cái bình nhỏ rồi bóp vỡ. Một tay anh trải những mảnh sứ, giải thích với Đường Trường Não: “Bên trong sứ thai là thật, bên ngoài chính là nhờ tay nghề làm cao siêu mà ra, như thứ đồ cổ này, nhìn không ra đồ thật hay giả.”
“Hơn nữa, từ một cái đồ thật có thể chế tạo ra mười cái đồ giả.”
Nghe Chu Hàn nói xong, Đường Trường Não lập tức nhận sứ thai từ trong tay đối phương, bắt đầu đánh giá.
Kết quả không xem thì thôi, vừa nhìn thấy, Đường Trường Não lập tức tức giận đến mức ngất xỉu.
Chu Hàn thấy thế lập tức nghiêng đầu tỏ ý với Tiết Minh Dương.
Người ở sau lập tức hiểu ý, vội vàng bước lên đánh thức Đường Trường Não.
Sau khi Đường Trường Não tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng ngu đần, ông ta bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Rốt cuộc thế giới này cái gì mới là thật?
Đường Trường Não không cam lòng, ông ta bắt đầu hối hận, trong lòng tê tái.
Mà ngay lúc này, cuối cùng Đường Trường Não cũng hiểu vào lúc ly hôn với vợ, tại sao đối phương lại tặng mình hai chữ đó.