Đế Quốc Chiến Thần

Chương 173



“Để lại chứng cứ rồi đi.” Sát tâm A Cửu trỗi dậy, ông ta gầm lên một tiếng, chạy nhanh đến cái bàn bên cạnh.

Bạch Hổ thấy thế ngay lập tức đánh mùi được nguy hiểm, anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào A Cửu.

A Cửu lấy từ dưới bàn ra vũ khí nóng rồi xoay người, nhắm vào Chu Hàn.

Chu Hàn cảm nhận được sát khí nhưng cũng không quay đầu nhìn lấy một chút.

Bạch Hổ đã sớm nhận ra A Cửu có hơi sai sai, vừa thấy đối phương rút súng đã lập tức vọt đến.

A Cửu còn chưa kịp phản ứng, súng đã bị cướp mất.

“Giữ cho ông ta một mạng.” Chu Hàn nhìn Tô Hàm bên cạnh, không quay đầu lại mà nói với Bạch Hổ.

Trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn Tô Hàm không muốn thấy A Cửu đổ máu, lại càng không muốn nhìn thấy có người mất mạng.

Cho nên tất nhiên Chu Hàn sẽ không để Bạch Hổ giết chết A Cửu, chỉ cần cậu không hành hạ chết đối phương là được.

Bạch Hổ nghe thấy thế bèn gật đầu: “Rõ.”

Sau đó dùng cán súng đánh ngất A Cửu rồi rời đi với Chu Hàn.

Những người còn lại của nhà đấu giá đều không dám nói gì, rất rõ ràng, bọn họ đều bị dọa sợ.



Sau khi rời khỏi nơi đấu giá, Đường Trường Não rất biết ơn Chu Hàn, rất cảm kích anh.



Nhưng Chu Hàn chỉ xua xua tay, ý bảo ông không cần cảm ơn.

“Chu Nguyên soái, không biết tối nay ngài có rảnh không?” Đường Trường Não nhiệt tình: “Tôi muốn mời ngài ăn cơm.”

Chu Hàn lắc đầu: “Không cần.”

Đường Trường Não vẫn còn điều muốn nói nhưng Chu Hàn đã cùng Tô Hàm lên xe rời đi. Đường Trường Não nhìn theo, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng mà, việc có thể lấy lại được số tiền kia cũng coi như là rất may mắn rồi.

Còn đối với chứng cứ phạm tội của nhà đấu giá, Chu Hàn sẽ không tung ra dễ dàng như thế, anh muốn giữ lại… Vì dù gì đi nữa, đối với hành vi này của nhà đấu giá, Chu Hàn cảm thấy rất phản cảm.

Anh sẽ không vội vã vạch trần thủ đoạn này của nhà đấu giá, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho bọn họ.

Sau khi về đến Tề thị, Chu Hàn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tề Họa Mi, nhưng anh cũng không hỏi.

Việc cần làm bây giờ là nắm được việc làm ăn của Bạch gia.

Chu Hàn gọi cho Bạch Hoàn Tài, rất nhanh đã có người bắt máy.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói lấy lòng: “Chu Nguyên soái, anh có gì sai bảo ạ?”

Chu Hàn nghe ra được ngữ điệu cung kính của đối phương, tuyệt đối không phải chỉ nói cho có lệ.

“Gần đây Bạch gia có động tĩnh gì?” Chu Hàn hỏi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.

Bạch Hoàn Tài ở đầu dây bên kia yên lặng một chút, sau đó lên tiếng: “Có.” Nói xong lại nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên lên tiếng giải thích: “Đêm nay Bạch gia muốn đem một viên Liệt Hỏa Đan đi bán đấu giá.”



Chu Hàn nheo mắt, truy hỏi đối phương là ở nhà đấu giá nào. Sau đó nhận được câu trả lời: “Ở nhà đấu giá linh dược.”

Mà nhà đấu giá hôm nay Chu Hàn đi là nhà đấu giá đồ cổ, hai nơi này không có chút liên quan gì với nhau.

“Được, đêm nay đi cùng tôi qua đấy một chuyến.” Chu Hàn phân phó xong cúp máy.

Một buổi trưa rất nhanh đã trôi qua, hoàng hôn dần buông xuống.

Trong lúc Tề Thắng Thiên đang tìm Chu Hàn để la liếm chút quan hệ, thì Chu Hàn bên này lại đang tìm tung tích của Tề Họa Mi.

Chỉ nghe được Tề Thắng Thiên nói, sau khi cháu gái mình được Bạch Hổ đưa về thì luôn ở trong phòng khóc, không hề bước chân ra khỏi cửa.

Chu Hàn lập tức hiểu, chắc là khi ở Đường gia, Tề Họa Mi đã gặp đả kích nghiêm trọng.

Nếu không cũng sẽ không bị như thế.

Thế nên trong lòng Chu Hàn có chút lo lắng cho Tề Họa Mi.

Rất mau đã đến tám giờ tối, Chu Hàn cũng nhận được điện thoại của Bạch Hoàn Tài.

“Chu Nguyên soái, chín giờ sẽ bắt đầu đấu giá.” Đầu bên kia có tiếng Bạch Hoàn Tài nhắc nhở.

Chu Hàn nghe vậy, đáp: “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”

Dứt lời thì cúp máy.

Lúc Chu Hàn đi vào nhà đấu giá linh dược thì đã hơn tám giờ tối.

Theo sau Chu Hàn còn có Tô Hàm, Tiết Minh Dương và Thanh Tú Tú. Bốn người vừa tới thì đã có người đến chỗ của họ.



“Chu Nguyên soái.” Bạch Hoàn Tài cung kính chào hỏi.

Chu Hàn cũng gật đầu với đối phương, không nói thêm câu nào.

Bạch Hoàn Tài lại quay qua chào hỏi ba người Tô Hàm: “Chu phu nhân buổi tối tốt lành…” Chắc là chào hỏi đủ một vòng, cơ mà, Chu Hàn lại không để ý lắm đến việc này.

Sau khi đi vào hội trường, dưới sự chỉ dẫn của Bạch Hoàn Tài, mọi người tìm được chỗ để ngồi. Các người cùng ngồi ăn trái cây, tán gẫu.

Tô Hàm không nhịn được mà hỏi: “Chu Hàn, chúng ta đến đây làm gì vậy?”

Rất rõ ràng, vụ việc ở nhà đấu giá đồ cổ đã tạo thành bóng ma trong lòng Tô Hàm, để cô đến nhà đấu giá bây giờ có hơi không thoải mái.

“Người sống tự nhiên có mưu mẹo.” Chu Hàn nhìn cô cười nhạt, cũng không giải thích gì nhiều.

Cơ mà dù ngoài miệng Chu Hàn không nói thêm câu nào, nhưng lại nắm lấy tay của Tô Hàm.

Hành động này của anh làm cho Tô Hàm cảm thấy rất ấm áp, chỉ cần thế thôi đã chứng minh được trong lòng Chu Hàn có cô, anh rất yêu cô.

Vào lúc bọn người Chu Hàn đang trò chuyện rất vui vẻ thì bỗng nhiên có một đám người nhắm vào họ đi đến.

Dáng vẻ hùng hổ, tốc độ cũng nhanh. Điệu bộ đó không khác nào đang vội đi đầu thai cho kịp giờ.

“Chính là bọn họ.” Một giọng nói chứa đầy hung hãn, tàn ác vang lên, thế là đám người lập tức xông đến.

Sắc mặt của Chu Hàn trầm xuống, đưa mắt nhìn các người đang xông tới đã nhận ra ngay, bọn họ là người của nhà đấu giá đồ cổ.

Người cầm đầu không ai khác, là A Cửu.

Chu Hàn vừa nhìn thấy A Cửu, vẻ mặt xuất hiện tia suy nghĩ.

Chu Hàn đối với A Cửu không có cảm giác gì. Hơn nữa, Chu Hàn nắm trong tay điểm yếu của A Cửu, đối phương tuyệt đối không thể làm ra sóng gió gì.

“Chu Nguyên soái, trùng hợp thế.” A Cửu ngoài cười trong không cười nói với Chu Hàn: “Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây, đúng là duyên phận.”

Chu Hàn không để ý đến A Cửu, vẫn như chả có chuyện gì mà ngồi một bên ăn trái cây. Những người khác ngồi bên cạnh cũng không có sắc mặt tốt với A Cửu.

Cơ mà A Cửu cũng hiểu rất rõ, cũng không cảm thấy mất mặt gì, tự mang người rời đi, đến phòng VIP.

“Thật là đen như quạ mà.” Tiết Minh Dương chợt nói một câu, rất hiển nhiên rõ ý của A Cửu tới đây.

Chu Hàn thấy thế, hỏi: “Cậu nhìn ra cái gì?”

Tiêu Minh Dương cung kính trả lời: “Thưa Nguyên soái, chắc chắn nhà đấu giá đồ cổ và nhà đấu giá linh dược này có cấu kết với nhau.”

Nghe xong lời của Tiết Minh Dương, Chu Hàn như đang suy ngẫm gì đó mà gật gật đầu, mắt ánh lên một tia hiểu rõ.

Anh có thể đoán được phần nào, chỗ này nhìn thì đoan đoan chính chính như thế, nhưng chỉ sợ là cũng không đơn giản như vậy.

Vào lúc Chu Hàn đang còn suy tư thì Tiết Minh Dương vỗ nhẹ vai anh: “Chu Nguyên soái, ngài xem”, dứt lời lại chỉ tay về phía phòng VIP.

Chu Hàn hướng mắt theo thấy được bọn người A Cửu đang chỉ trỏ mình. Cái điệu bộ đó làm Chu Hàn cực kỳ không vui.

Trong chỗ tối, Bạch Hổ không nói hai lời đã xông tới phòng VIP.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.