Sau khi mọi người đều đã về đến Tề gia, Chu Hàn bèn nói với Tony Bond: “Tôi muốn dẫn em của cậu đến Bạch gia một chuyến.”
Tony Bond có chút khó hiểu, hỏi: “Chu Nguyên soái, mang Tony Panghsang đến Bạch gia làm gì?”
“Trị thương cho cậu ấy.” Chu Hàn trả lời xong đã đi ra ngoài.
Tô Hàm vội vàng đuổi theo phía sau, nói với bóng lưng của Chu Hàn: “Chu Hàn, em đi với anh.”
Nghe Tô Hàm nói vậy, Thanh Tú Tú cũng đi sau lưng.
Mặc kệ Tô Hàm đi đâu cô ta cũng sẽ đi theo.
Tony Bond thấy thế đành phải lập tức đỡ Tony Panghsang theo.
Trong mắt Tony Panghsang tràn đầy nghi hoặc, chỉ là không đợi anh ta mở miệng hỏi Tony Bond đã nói: “Tất cả đều nghe theo phân phó của Chu Nguyên soái.”
Đối với quyết định của Tony Bond, Tony Panghsang chưa bao giờ không nghe theo.
Cho nên, lúc này anh ta gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.
Mà Tề Thắng Thiên nghe rằng Chu Hàn muốn đến Bạch gia, vốn định đi theo.
Nhưng Tề Họa Mi đột nhiên giữ chặt tay ông, sắc mặt tái nhợt nói: “Đầu con đau…”
Tề Thắng Thiên nghe vậy vội vàng nhìn sang, mặt đầy vẻ quan tâm nhìn Tề Họa Mi.
Tề Họa Mi giờ phút này chỉ cảm thấy bây giờ mắt mỏi vô cùng, mặc cô cố gắng bao nhiêu cũng không mở ra được.
Tề Thắng Thiên nhíu mày, gương mặt già nua tràn ngập vẻ buồn rầu.
Đang lúc ông muốn mở miệng hỏi thăm, Tề Họa Mi đã ngã xuống đất ngất đi.
Tề Thắng Thiên vội vàng nhìn về phía cửa, lại phát hiện bọn Chu Hàn đã lên xe rời đi.
“Quản gia, chuẩn bị xe đi bệnh viện.” Tề Thắng Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ông vốn định đi cùng Chu Hàn tới Bạch gia.
Nhưng xem tình huống này, chỉ có thể đưa Tề Họa Mi đi bệnh viện trước.
Nửa giờ sau, khi mấy chiếc xe sang trọng cắm lá cờ Tề gia dừng lại, bọn Chu Hàn bước xuống xe.
Chu Hàn dẫn đầu, đứng trước cổng.
Giờ này cửa biệt thự Bạch gia đóng chặt, xem ra đều đã ngủ.
Thanh Tú Tú biết điều bước lên gọi cửa, hai tên vệ sĩ dáng vẻ hung dữ đến mở cửa ra.
“Thời gian đã muộn, Bạch gia xin miễn tiếp khách.” Trong đó một tên vệ sĩ không khách khí chút nào nói: “Có việc thì mai lại đến.”
Thanh Tú Tú rất tức giận với thái độ phách lối của tên vệ sĩ.
“Anh nói cái gì?” Thanh Tú Tú mặt mũi tràn đầy phẫn nộ: “Gì mà mai lại đến?”
Cô ta nói xong, tên vệ sĩ mới nói kia rõ ràng cũng đã tức giận.
“Đi thong thả, không tiễn.” Mà vệ sĩ Bạch gia xem ra cũng chuyên nghiệp, không động thủ, chỉ là làm bộ muốn đóng cửa.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn nghiêng đầu nói.
Anh nói xong, liền có một bóng người từ chỗ tối lao ra.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta tê cả da đầu, cơ hồ trong nháy mắt đã xuất hiện ở cửa ra vào.
“Ầm” một tiếng vang lên, cửa lớn Bạch gia cứ thế bị đạp đổ.
Chu Hàn thấy thế, khẽ nhíu mày.
Bạch Hổ quay đầu lên tiếng giải thích với Chu Hàn: “Dùng hơi quá sức.”
Chu Hàn lạnh mặt nhưng cũng không trách Bạch Hổ.
Muốn trách, chỉ có thể trách cửa Bạch gia không tốt.
“Các người cố tình gây sự?” Bỗng nhiên, tên vệ sĩ nãy giờ không nói chuyện lên tiếng.
Gã ta nói xong, tên vệ sĩ còn lại lập tức lấy một con dao từ trên người ra.
Chu Hàn thấy được, sau lưng tên vệ sĩ kia không đơn giản.
“Gây chuyện chính là các người.” Bạch Hổ cười lạnh: “Mở cửa không đón khách, không phải là ý muốn gây sự sao?”
Trong giọng nói của anh ta tràn ngập uy hiếp.
Đây rõ ràng là một bước cũng không nhường.
Mà hai tên vệ sĩ nghe vậy sắc mặt càng lạnh lẽo, hiển nhiên là muốn động thủ.
“Hai con kiến hôi, tôi khuyên các người tránh đường đi.” Bạch Hổ trừng mắt nhìn hai tên vệ sĩ, chậm rãi nói: “Nếu không thì các người ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
Hai tên vệ sĩ giờ phút này rõ ràng biết, chuyện hôm nay chỉ sợ không thể kết thúc yên lành.
“Tiểu Vương, đi vào báo tin, nói có người muốn xông vào nhà họ Bạch.” Một tên mở miệng nói với tên vệ sĩ còn lại.
Tên phía sau lập tức hiểu ý, xoay người chạy vào Bạch gia.
“Ngăn gã lại.” Chu Hàn ra lệnh.
Bạch Hổ nghe vậy lập tức gật đầu, bóng người lóe lên, nhanh đến mức làm cho người ta hoa mắt.
Anh ta lao tới, trong nháy mắt đã đến sau lưng tên định đi báo tin.
“Ba.” Đánh ra một chưởng nhanh như điện, lập tức làm cho tên vệ sĩ kia cắm đầu xuống đất.
“Quá đáng.” Tên vệ sĩ canh cửa nổi giận la lên một tiếng, quay người muốn chém Bạch Hổ một dao.
Chỉ là chưa chờ gã ra tay, một bóng người nhanh như cắt xuất hiện trước mặt gã.
Không đợi gã kịp phản ứng, Chu Hàn đã nắm lấy cổ tay gã, dùng sức rồi chỉ nghe “răng rắc” một tiếng.
Gã lập tức phát rên lên một tiếng, tiếp đó chân Chu Hàn đạp lên đầu gối đối phương.
Tên vệ sĩ bị Chu Hàn đá đứng dậy, Chu Hàn trở tay đoạt lấy vũ khí của đối phương, đánh vào ót gã.
“Bịch” một tiếng vang lên, gã lập tức ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, Bạch Hổ đã đánh tên còn lại nằm trên đất.
Chu Hàn nhìn ra được, Bạch gia rồng núp hổ nằm, chỉ có hai tên vệ sĩ mà đã mạnh vậy rồi.
Nhưng mà anh còn nhìn ra được trang viên rộng rãi này e chỉ có hai tên vệ sĩ trấn giữ.
Dù sao, từ lúc các người Chu Hàn xuất hiện cho tới bây giờ cũng không có ai xuất hiện nữa.
Nếu như còn có người thì đã sớm bị kinh động chạy tới rồi.
Vậy mới thấy được Bạch gia quá ngạo mạn.
Chu Hàn không dừng lại, mang người đi nhanh vào.
Tony Bond đỡ Tony Panghsang theo sát sau lưng Chu Hàn, Thanh Tú Tú và Tô Hàm đi hai bên Chu Hàn, đoàn người bước đi tựa như thiên quân vạn mã.
Giờ phút này đèn đuốc Bạch gia nửa sáng nửa tối, hiển nhiên là phần lớn mọi người đều đã đi ngủ.
Nhưng vẫn còn một tòa biệt thự sáng đèn, mặc dù để màn cửa, nhưng từ bên ngoài có thể thấy rõ khung cảnh bên trong.
Lóe ra ánh sáng, chắc là đèn ngũ sắc.
Nếu đoán không sai thì chắc là đang mở tiệc.
Chu Hàn liền ý thức được, người bên trong chắc chắn con cháu nhà họ Bạch.
Có thể ở trong biệt thự nhà họ Bạch mở tiệc, khẳng định là người mà con cháu nhà họ Bạch mang tới.
Nếu không sai, trong tay con cháu nhà họ Bạch, chắc chắn có Liệt Hỏa Đan.
Nghĩ như vậy, Chu Hàn không nói hai lời liền đi thẳng đến tòa biệt thự kia.
Những người còn lại đuổi theo, rất nhanh đã đến trước biệt thự.
Cửa biệt thự đóng chặt, Chu Hàn lần này không để cho Bạch Hổ ra tay để tránh làm gãy cửa người ta nữa.
Anh tự mình ra tay, chân đạp cửa.
“Két” một tiếng, cửa lớn biệt thự bị mở ra.
“Thùng thùng…” Cửa vừa mở tiếng âm nhạc ở bên trong đã truyền đến, âm thanh lớn đến chói tai.