Đế Quốc Chiến Thần

Chương 183



Khung cảnh này, âm thanh này, đoán chừng không dưới mười cái loa.

Cơ mà những chi tiết này vốn Chu Hàn không để ý.

Lúc này anh nhìn về phía Bạch Hổ lên tiếng: “Đi tắt nhạc đi.”

Quá ồn ào, Chu Hàn không thích.

Bạch Hổ lập tức làm theo, một lát sau, vài tiếng “rè rè” vang lên, tiếng nhạc điếc tai nhức óc lúc đầu ở biệt thự nháy mắt bị tắt đi.

Chu Hàn dẫn người đi thẳng vào, rất nhanh đã tới tầng ba.

Giờ phút này trong đại sảnh lầu ba ánh đèn hỗn loạn, một đám nam nữ lòe loẹt đang hưởng thụ xa hoa truỵ lạc.

Nhưng mà vài người trong đó đã nhận ra chỗ không thích hợp, nhanh chóng đứng lên.

“Sao nhạc lại ngừng rồi?”

“Không biết, có khi nào cha cậu phát hiện không?”

“Không thể nào, cha tôi ngủ lâu rồi.”

Lúc hai gã trai diêm dúa nói chuyện thì bỗng nhiên có người chuyển tầm mắt nhìn về phía cầu thang.

“Các người là ai?” Ngay sau đó một giọng nữ bén nhọn truyền đến.

Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã dồn dập nhìn về phía bọn Chu Hàn.

Đối mặt với chất vấn của đối phương, Chu Hàn không lo lắng chút nào.

Anh quay đầu nhìn Tô Hàm, thấy cô nhíu mày.

Lập tức nhìn về phía Bạch Hổ ra lệnh: “Nên giữ thì giữ, còn lại đuổi hết đi.”

Bạch Hổ cung kính gật đầu, không nói hai lời vội vã làm theo.

Lúc cả đám người còn đang kinh ngạc, anh ta đã tắt đèn ngũ sắc, mở đèn thường lên.

“Con cháu nhà họ Bạch đứng bên trái, những người còn lại đứng bên phải.” Chu Hàn nói một câu xử lý rõ ràng.

Nhưng bọn họ không ai làm theo, bởi vì theo bọn họ nghĩ việc này không công bằng.

Bọn họ không phục.

Chu Hàn vừa đi vào đã gây sự, tắt hết đèn và nhạc khiến mọi người tức giận.

“Anh cũng xứng sao?” Cô gái vừa rồi lên tiếng mặt mũi tràn đầy oán giận: “Anh dựa vào gì mà lên mặt sai xử chúng tôi? Hôm nay anh có thể bước ra cánh cửa này không còn chưa biết đâu.”

“Đừng tưởng rằng mang tới hai người tóc vàng là có thể dọa được chúng tôi.”

“Chỉ bằng các người bọn tôi vài phút là có thể đánh chết các anh, hiểu không?”

Cô gái rất ngạo mạn, dáng vẻ hùng hổ khiến Chu Hàn phản cảm.

“Láo xược.” Bạch Hổ nổi giận hét lên: “Cô dám vô lễ với Nguyên Soái?”

Dứt lời, cơ thể anh ta đã nhanh như chớp muốn ra tay với cô ta.

Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng ngăn cản: “Lui ra.”

Bạch Hổ thấy Chu Hàn hạ lệnh, đành phải cố nén tức giận trong lòng, lùi sang một bên.

Việc ngày hôm nay thực sự là anh đã lỗ mãng.

Anh cũng là muốn nhanh chóng tìm được Liệt Hỏa Đan nên đã nóng vội.

Ý thức được việc này, Chu Hàn nhẹ giọng nói: “Ở đây có con cháu của Bạch gia không?”

“Đêm nay họ Chu tôi đã quấy rồi, là vì Liệt Hỏa Đan thôi.”

“Nếu những người ở đây ai có Liệt Hỏa Đan thì nói tôi biết, họ Chu tôi nguyện ra giá cao mua lại.”

Mặc dù không có vẻ gì là ăn nói khép nép, nhưng thái độ lại đặc biệt ôn hòa.

Tô Hàm ở một bên lau mắt nhìn Chu Hàn, cô không ngờ đến Chu Hàn sẽ làm đến độ này, khách khí với người Bạch gia như vậy.

Nếu bình thường, chỉ sợ Chu Hàn đã sớm để Bạch Hổ uy hiếp đám người ở đây.

Nhưng bây giờ Chu Hàn lại nói lý với bọn họ đầu tiên.

Trong lòng Chu Hàn cũng hiểu, không thiết dùng vũ lực, anh chỉ cần Liệt Hỏa Đan thôi.

Nếu có thể dùng tiền để giải quyết vậy thì dùng tiền để giải quyết đi, không cần làm lớn chuyện.

“Gì cơ? Anh muốn mua Liệt Hỏa Đan?” Cô gái kia nghe Chu Hàn nói muốn ra giá cao mua Liệt Hỏa Đan, hai mắt lập tức sáng lên.

Hiển nhiên là một cô gái hám tiền.

“Tôi là Bạch Khinh Ca của Bạch gia, nếu muốn anh có thể hỏi tên tôi ở ngoài.” Cô gái nói mình tên Bạch Khinh Ca, một cái tên rất thông dụng.

Chu Hàn nghe vậy thì cười nhạt, cũng không để cô vào mắt.

Thấy Chu Hàn không hề để tâm, Bạch Khinh Ca trừng trừng mắt, cô ta biết đây là anh không tôn trọng cô.

“Làm sao, anh không tin?” Bạch Khinh Ca lạnh lùng hỏi, đồng thời hai mắt càng thêm mấy phần lạnh lẽo.

Nhưng Chu Hàn lại cười nhạt một tiếng: “Việc này không quan trọng, cô ra giá đi.”

Rất hiển nhiên, Chu Hàn nhanh chóng muốn lấy được Liệt Hỏa Đan, mà mọi người ở đây không ai ngốc cả.

Thấy dáng vẻ Chu Hàn lo lắng như thế, Bạch Khinh Ca đương nhiên là muốn làm thịt Chu Hàn.

“Được thôi, anh thấy hai trăm triệu thế nào?” Bạch Khinh Ca giơ lên hai ngón tay, đưa ra trước mặt Chu Hàn.

Trước đây không lâu, cô nghe nói Liệt Hỏa Đan của Bạch gia ra giá rất cao tận một trăm triệu, cho nên giờ phút này muốn thừa cơ kiếm tiền.

Các người Tô Hàm nghe vậy mặt biến sắc, hai trăm triệu… Đây đúng là ép người quá đáng.

“Chu Nguyên soái, không được.” Thanh Tú Tú vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Cô ta rõ ràng đang lừa anh.”

“Chu Hàn, đừng mua.” Tô Hàm cũng ở bên lên tiếng khuyên.

Nhưng trên mặt Chu Hàn lại lộ ra ý cười sâu xa, đã lòng tham không đáy, vậy thì anh đây chiều.

Liệt Hỏa Đan, đương nhiên Chu Hàn muốn mua. Hai trăm triệu cũng có thể đưa cho Bạch Khinh Ca.

Chỉ là, tiền này Bạch Khinh Ca không dễ lấy được.

“Không vấn đề.” Chu Hàn một lời đáp ứng.

“Đừng.” Tô Hàm kéo Chu Hàn lại, sắc mặt cô lo lắng, vội vàng lên tiếng: “Này rõ ràng là bức người quá đáng, làm gì có viên thuốc nào mắc như vậy, tận hai trăm triệu.”

Thanh Tú Tú thấy thế cũng ở một bên nói vào: “Đúng đó, sao ngài không đoạt của Bạch Khinh Ca kia luôn?”

Nghe tiếng hai người nói, Bạch Khinh Ca đang vui vẻ vì gặp may lập tức âm u.

Cô ta trợn mắt nhìn hai người Tô Hàm: “Lừa cái gì, bức ép cái gì, đoạt lấy cái gì? Các người không có tiền mua thì cũng đừng làm bản thân mất mặt, thật nực cười.”

Bạch Khinh Ca lạnh lùng châm chọc không dứt: “Mua không nổi thì đừng mua, tôi đây lại không ép, nói khó nghe đến vậy làm gì? Chó cùng rứt giậu?”

Tô Hàm thấy cô ta nói chuyện mỉa mai như vậy, đang muốn lên tiếng phản bác.

Nhưng Thanh Tú Tú lại trước một bước nói: “Cô mắng ai là chó?”

Bạch Khinh Ca đã sớm nhận ra quan hệ chủ tớ của Tô Hàm và Thanh Tú Tú, hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, không phải mắng cô.”

Dứt lời, lại mỉa mai: “Cùng lắm cô chỉ được xem là chân chó mà thôi.”

Thanh Tú Tú nghe xong tức giận muốn nổ phổi, cô hét lên: “Hôm nay tôi phải xé nét cái mồm của cô.”

Vừa nói, cô vừa bước nhanh tới chỗ Bạch Khinh Ca.

Nhưng Bạch Khinh Ca lại chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Mà đúng lúc này, người bên cạnh Bạch Khinh Ca đột nhiên tiến lên, bảo vệ cô ta sau lưng.

“Chỉ bằng cô mà muốn đụng tới tôi?” Bạch Khinh Ca vẻ mặt khinh miệt, hiển nhiên xem thường Thanh Tú Tú.

Vốn cô ta không để các người Chu Hàn vào mắt, trong mắt Bạch Khinh Ca, bọn Chu Hàn cùng lắm là kẻ ngu nhiều tiền.

Tự đưa tới cửa, để cho người ta lấy.

“Cô có gan thì đừng làm rùa đen rút đầu.” Thanh Tú Tú tức giận chỉ tay vào đám người phía sau Bạch Khinh Ca.

Nhưng Bạch Khinh Ca lại lười chế nhạo Thanh Tú Tú, chỉ nhìn về phía Chu Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.