Đế Quốc Chiến Thần

Chương 194



Mặt A Cửu chân thành tha thiết, giống như đào tim đào phổi mà nhắc nhở Chu Hàn vậy.

Thực tế, ngoài ham tiền tài của Chu Hàn ra thì A Cửu cũng muốn nhắc nhở Chu Hàn một chút để lát nữa anh không bị lão gia tử dùng Kỳ môn độn giáp hành chết.

Nếu Chu Hàn xảy ra chuyện gì thì ai sẽ là người cho ông ta một tỷ chứ?

“Thế sao?”

Chu Hàn không nhìn A Cửu, bình thản nói một câu.

A Cửu nghe vậy gật gật đầu, mặt chân thành tha thiết: “Thật sự, Chu Nguyên soái, cậu phải tin tưởng tôi.”

Chu Hàn quay qua nhìn A Cửu, không ngừng gây áp lực.

Dù lúc này bị ép đến khó thở, nhưng A Cửu không sợ, bởi vì những gì ông ta nói là thật.

Nếu Chu Hàn có thể buông tha cho mình, thì thật ra có thể suy xét đến việc buông bỏ hiềm khích lúc trước.

Trước lúc xuống khỏi máy bay, A Cửu đã tính toán như vậy, dù sao thì cỡ nhân vật như Chu Hàn, làm vậy sẽ tốt hơn việc kết ân oán với anh.

Thấy thang dây hạ xuống, Chu Hàn nói với A Cửu: “Đi thôi.’

A Cửu gật đầu, cuối cùng vứt bỏ ý định mách lẻo với ông, định làm người chân thành một lần.

Ôi, một tỷ. Đây không phải là chuyện đùa.

Vì một tỷ, A Cửu sẽ thật tâm làm việc một lần.

Sau khi xuống khỏi máy bay, A Cửu dẫn đường cho bọn họ, mấy người Chu Hàn đi sau A Cửu. Ánh mắt Chu Hàn vẫn liên tục quan sát, chỉ thấy nơi này là một chỗ núi sâu, bên trong núi có một cái làng nho nhỏ.

Khói bếp từ bên trong bay lên, lượn lờ trên không trung, thoạt nhìn như chốn bồng lai tiên cảnh, cách biệt với thế giới thật.

Nhờ sự dẫn đường của A Cửu, rất nhanh đám người Chu Hàn đã đến trước một căn nhà gỗ nhỏ.

Căn nhà không lớn, trước cửa mọc đầy rêu xanh, thoạt nhìn có cảm giác như cách biệt hàng thế kỷ. Cổ kính lại như chứa đựng chút màu nhợt nhạt xưa cũ. Lại thêm mùi bùn đất quanh quẩn đâu đó, làm người mê mẩn quên lối về.

Nhưng Chu Hàn không có tâm trạng đi thưởng thức những cái đó, anh chỉ nghĩ đến việc mời lão gia tử rời núi.

“Ông ơi, con về rồi.”

A Cửu đẩy cửa, đợi bọn Chu Hàn đều đã vào thì khép hờ của lại, sau đó bước nhanh vào.

Chu Hàn theo sát phía sau, anh hít một hơi lập tức ngửi được một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, mùi hương này làm Chu Hàn hơi nhíu mày.

Vào ba năm trước anh đã từng ngửi thấy mùi như vậy ở trong nhà của một nhân vật lớn. Từ đó về sau, anh không được ngửi loại mùi này nữa.

Lão gia tử này quả nhiên không phải người đơn giản. Nói không chừng còn có quan hệ với vị kia.

Chu Hàn không nghĩ thêm gì nữa, chỉ cùng A Cửu đi vào phòng nhỏ phía trong.

Trong phòng tối tăm ẩm ướt, cửa sổ bị gió đóng lại, không có ánh sáng nào lọt qua.

Gần cửa sổ có một cái bàn gỗ, trên bàn bày đủ loại đồ vật cổ mà không ai biết đó là gì.

Một ông lão đang ngồi trước bàn nhắm mắt dưỡng thần.

“Ông nội, dạo này ông vẫn khỏe chứ ạ?”A Cửu tiến đến hỏi han.

Nhưng ông lão vẫn không hề nhúc nhích.

“Ông à, hôm nay con gặp phải chút chuyện tai bay vạ gió, thiếu chút nữa đã chết, là những người này đã cứu con.” A Cửu vẫn nói tiếp.

Ông ta vừa nói xong, ông lão mở to hai mắt.

“A Cửu, nói đúng sự thật, đừng tưởng lão già này hồ đồ lú lẫn.” Ông lão không tức giận, bình tĩnh nói từng câu từng chữ.

Sắc mặt ông không thay đổi, nếp nhăn đầy mặt chứng minh được tuổi tác của ông.

“Đều bị người nhìn thấu cả rồi.” A Cửu gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng.

Lão giả vẫn không nhúc nhích mà ngồi tại chỗ.

“Ông à, Chu Nguyên soái đây muốn mời ông rời núi.” A Cửu vào thẳng vấn đề.

“Ông sẽ không xuống núi đâu.” Một giọng nói thanh thúy vang lên.

Mấy người Chu Hàn quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái tuổi tầm mười tám đôi mươi, cả người như có linh khí, không nhiễm bụi trần.

“Tiểu Trân, con nên rời núi.”

Đột nhiên, ông lão nhẹ nhàng nói: “Con không thể cứ ở trong núi cả đời được.”

Cô gái được gọi là Tiểu Trân đáp: “Không, con không muốn rời đi. Con nói rồi, con sẽ ở đây hiếu kính ông.” Cô kiên định nói.

“Con sẽ không vô tình vô nghĩa như Cửu thúc.”

Tiểu Trân vừa nói xong, mặt già của A Cửu đỏ lên: “A. Con bé này, sao lại không biết lớn nhỏ mà nói như vậy chứ.” A Cửu chỉ tay vào mũi Tiểu Trân mắng.

Nhưng Tiểu Trân không để ý đến A Cửu, chỉ đi đến trước mặt của ông lão.

Lúc này Chu Hàn mới phát hiện trên lưng của Tiểu Trân có một cái sọt, trong sọt là đủ loại thảo dược. Ngoài ra còn có một con rắn độc đang khò khè.

Sắc mặt Chu Hàn hơi đổi, không ngờ một cô gái thoạt nhìn yếu đuối như vậy lại có thể tay không bắt rắn độc.

“Cửu thúc, ông đã sớm tính được là thúc sẽ về.” Tiểu Trân thả sọt xuống, duỗi tay bắt lấy con rắn đầu tam giác, chỉ vào A Cửu, làm cho A Cửu cả người run rẩy.

Từ nhỏ đến giờ ông ta sợ nhất là rắn.

“Tiểu Trân, đừng làm bậy.” A Cửu nói với Tiểu Trân: “Đừng có không biết lớn nhỏ, mau ném con rắn ấy đi.”

Tiểu Trân không nghe, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nếu trước mắt đều là tiền, thì chắc anh cũng không ngại rắn độc mà lao đến, đúng không?”

A Cửu nghe vậy vội quay đầu nhìn ông lão một cái, ông ta có thể đoán được đây là do lão gia tử dạy cô bé nói.

Xem ra lão gia tử đã biết hết toàn bộ sự việc rồi.

“Ông nội, thuật bói quẻ của ông càng ngày càng lợi hại.”

A Cửu “bịch” một cái quỳ gối trước mặt ông rồi đột ngột lên tiếng: “Ông nội, ông dùng gia pháp để phạt con đi.”

Diễn biến như vậy làm bọn người Chu Hàn hơi sửng sốt.

Mọi người đều không hiểu tại sao đang yên đang lành A Cửu lại muốn ông lão dùng gia pháp để xử lý ông ta.

“Thôi.” ông lão đột nhiên nói.

“Xử lý con cũng vô dụng, con hết thuốc chữa rồi.”

Dứt lời, ông lão mở mắt nhìn về phía Tiểu Trân lắc đầu. Lúc này Tiểu Trân mới cho con rắn vào sọt.

“Lão đây gặp qua Chu Nguyên soái.” Đột nhiên, lão quay đầu chào hỏi với Chu Hàn.

Chu Hàn giật mình, trên đường đến đây rõ ràng anh thấy A Cửu không mật báo cho lão gia tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.