“Chu nguyên soái là ai?” Ngữ khí của Trần Thiên Lợi lạnh lẽo: “Nhà họ Tề mà cũng có người như vậy à?”
Ông Cao gật đầu, lúc này mang theo một đám con cháu của nhà học Cao lên tiếng giải thích.
Trong lúc bọn họ đang nói xấu Chu Hàn thì bên kia, ở Đại Học Thành.
Tiểu Trân đã nhập học nhưng lại không tập trung vào chuyện học hành.
Cô vội vàng rời núi, không một xu dính túi.
Chi phí ăn uống lại càng phải tiết kiệm hơn.
Lúc trước Chu Hàn cho Tiểu Trân tiền, Tiểu Trân từ chối, không chịu nhận lấy.
Cô chưa bao giờ muốn thiếu nợ người khác, cô chỉ muốn tự dựa vào bản thân mình.
Sau khi nhập học, Tiểu Trân xin giáo viên phụ đạo cho mình tạm nghỉ học rồi tìm một công việc bán thời gian.
Nơi đó cách Đại Học Thành có hơi xa, nhưng tiền lương lại cao hơn phía bên đó.
Tuy chỉ là nhân viên phục vụ nhưng có thể đỡ được một phần nào đó.
Không có tiền, Tiểu Trân căn bản không thể sinh tồn được.
Cho nên cô chỉ có thể kiếm tiền trước, liều mạng mà kiếm tiền.
“Tiểu Trân, đến rồi à?” Lúc cô vừa đến nhà hàng, ông chủ nhà hàng nhiệt tình chào cô.
Tiểu Trân có chút ngại ngùng gật đầu, bước đến trước mặt ông chủ.
“Ông chủ, có chuyện gì ạ?” Tiểu Trân lên tiếng hỏi ông chủ, cô có vẻ đang rất căng thẳng.
“Đừng sợ, thoải mái một chút.” Ông chủ không che giấu nổi gương mặt đánh giá Tiểu Trân của mình.
Gã ta cười tủm tỉm nói: “Biết tôi tìm cô tới làm gì không?”
Lúc ông chủ vừa nói xong, Tiểu Trân lập tức gật đầu nói: “Tôi biết.”
Cô hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Làm nhân viên phục vụ.”
Ông chủ hài lòng gật đầu, cười cười nói: “Biết là tốt rồi, vậy bây giờ cô có thể làm việc rồi đó.”
Tiểu Trân gật gật đầu, nghe theo lời của ông chủ mà đi làm việc.
Gần đến giờ tan làm, Đường Minh Minh đột nhiên bước vào.
Anh ta gọi cơm rồi ngồi ăn.
Mà lúc này trong nhà hàng không còn người nào nữa, ông chủ nói với Tiểu Trân: “Tiểu Trân, cô đến đây, tôi kết toán tiền lương hôm nay cho cô.”
Ông chủ nói xong, Tiểu Trân không do dự mà bước qua.
Đột nhiên ông chủ lại túm lấy cô, chớp chớp mắt nói: “Tiền ở trên tầng, đi lên kết toán cho cô.”
Ngay lúc này Tiểu Trân đã nhận ra ông chủ bất thường, cô biết rõ người này có ý đồ khác.
Vì thế Tiểu Trân vội xua tay từ chối nói: “Ông chủ, tôi không đi thì hơn, tôi ở dưới đây chờ ông chủ.”
Ông chủ vừa nhìn đã biết Tiểu Trân đã nhận ra, lúc này liếc nhìn ra bên ngoài.
Bởi vì ở đây nằm trong góc cho nên ông chủ không nhìn thấy ai, còn tưởng lúc này không còn ai nữa.
Vì thế ông chủ bắt đầu làm càn.
“Ông muốn làm gì?” Tiểu Trân lập tức quát to một tiếng, ông chủ lập tức hoảng sợ, gã lấy tay che miệng Tiểu Trân lại.
Tiểu Trân liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra ngoài.
Mà tiếng quát ban nãy của Tiểu Trân lại kinh động đến Đường Minh Minh.
Đường Minh Minh dứt khoát buông bát xuống, bước nhanh về phía này.
Kết quả vừa nhìn đã thấy ông chủ đang ức hiếp Tiểu Trân, anh ta lập tức giận dữ, hai ba bước xông lên phía trước mắng to một tiếng: “Làm loạn đúng không?”
Dứt lời, Đường Minh Minh tung một cước đá văng ông chủ xuống đất, thuận tay cầm lấy một bình hoa nện xuống.
Âm thanh “loảng xoảng” vang lên, ông chủ bị đánh cho bất tỉnh.
“Đi.” Đường Minh Minh quay sang phía Tiểu Trân nói, sau đó kéo cô chạy ra ngoài.
Lúc này vẻ mặt Tiểu Trân đầy vẻ hoảng sợ, cả người bị dọa cho choáng váng, nói năng có chút lộn xộn.
Nhưng Tiểu Trân vẫn kiên trì nói lời cám ơn với Đường Minh Minh: “Cám ơn anh đã cứu tôi.”
Đường Minh Minh quay đầu nhìn Tiểu Trân, sau đó xua tay khách sáo nói: “Không cần cám ơn, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.”
Đường Minh Minh vừa dứt lời, Tiểu Trân ngẩng đầu, vẻ mặt đầy cảm kích nhìn anh ta.
“Xin hỏi tên tuổi của anh là gì? Ân tình này tôi sẽ báo đáp.” Vẻ mặt Tiểu Trân chân thành tha thiết.
“Đường Minh Minh.” Đường Minh Minh dịu dàng cười, hỏi ngược lại: “Vậy còn cô, cô tên gì?”
Tiểu Trân cũng không dong dài, nói tên mình cho anh ta biết.
“Để tôi đưa cô về.” Đường Minh Minh có chút lo lắng mà nói.
Nhưng Tiểu Trân lại lắc đầu, cô không muốn lại làm phiền Chu Hàn, lúc này muốn về trường học.
Hơn nữa cô cũng đã quyết định sau này vừa học vừa làm ở Đại Học Thành, tuy lương có hơi thấp một chút.
Cuối cùng hai người trao đổi thông tin liên lạc với nhau, sau đó Tiểu Trân vội đi về trường.
Đường Minh Minh âm thầm đi theo, anh ta muốn dùng Tiểu Trân thử độc.
Từ khi rời khỏi nhà họ Đường, Đường Minh Minh luôn đi theo người nhà họ Mộc, làm việc cho nhà họ Mộc.
***
Thoáng cái trời đã dần xám xịt, nhưng Trần Thiên Lợi lại không vội đi tìm Chu Hàn tính sổ.
Gã tập hợp những người trẻ tuổi trong nhà, tính toán sẽ đánh úp cho Chu Hàn không kịp trở tay, bất ngờ lấy mạng của Chu Hàn.
Lúc này trong biệt thự nhà họ tề.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn nói với người trong góc tối.
Bạch Hổ lập tức xuất hiện, đứng trước mặt Chu Hàn, vẻ mặt anh ta cung kính nói: “Nguyên soái, ngài có gì cần dặn dò?”
“Trời sắp tối rồi, đi đón Tiểu Trân về đi.” Chu Hàn ra lệnh cho Bạch Hổ.
“Vâng.” Bạch Hộ cung kính trả lời, sau đó lập tức đi.
Tuy Chu Hàn bị một đống chuyện vây quanh, bận đến mức sức đầu mẻ trán.
Nhưng anh lại không quên Tiểu Trân, lại càng không quên ơn của ông nội A Cửu.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe sang trọng có cắm lá cờ của nhà Tề dừng trước cửa trường đại học, Bạch Hổ xuất hiện.
Anh ta gọi điện thoại cho Tiểu Trân, một lúc lâu sau phía bên kia mới có người bắt máy.
“Tiểu Trân, về nhà thôi.” Bạch Hổ bình tĩnh nói, đang định cúp điện thoại.
Đột nhiên tiếng của Tiểu Trần đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Anh Bạch Hổ, tôi không về đâu, ở lại trường là được rồi.”
Bạch Hổ nge thế sắc mặt hơi thay đổi, lúc này nói tiếp: “Để tôi hỏi lại chỉ thị của Nguyên soái.”
Dứt lời, anh ta cúp điện thoại.
Vừa cúp xong Bạch Hổ lập tức xin chỉ thị của Chu Hàn.
Rất nhanh anh ta nhận được tin nhắn của Chu Hàn.
Sau đó Bạch Hổ lên xe rời đi.
Tám giờ tối, Chu Hàn liên lạc với Bạch Hoàn Tài, bảo anh ta xả thân vì chính nghĩa, vào ở nhà họ Bạch.
Tuy ngoài mặt là để anh ta vào ở nhà họ Bạch nhưng thực tế là vào giám sát.
Chỉ cần có Bạch Hoàn Tài giám sát nhà học Bạch, Chu Hàn có thể nắm rõ nhà họ Bạch trong lòng bàn tay.
Ăn bữa tối xong, Chu Hàn và Tô Hàm tắm rửa rồi đi ngủ.