Đế Quốc Chiến Thần

Chương 215



Vô Kiểm và Bạch Hổ hoàn toàn giống như đi vào chỗ không người.

Sau khi xông vào nội bộ nhà họ Cao, Vô Kiểm nhanh chóng phát hiện ở đây đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, ngay cả một người dáng vẻ giống như đàn ông cũng không có.

Mà những tên đàn ông giống như hổ rình mồi ở bên ngoài kia, chẳng qua chỉ là những bọn tay chân mà thôi, hoàn toàn không cần phải đặt vào trong mắt.

Điều này cũng rất thú vị, lúc này ở hiện trường hoàn toàn không có con cháu của nhà họ Cao.

Những tên tay chân này đều là một số người họ ngoại, hoàn toàn không phải là con cháu bên trong nhà họ Cao.

Dựa vào sự nhạy bén của Vô Kiểm, trước tiên ý thức được chuyện tình khó giải quyết.

Anh ta biết rất rõ, chắc chắn là lão Cao đã di chuyển hết tất cả con cháu, nói không chừng lúc này đã lập ra một cái bẫy cho mình và Bạch Hổ rồi.

Nhưng mà, nếu như lão Cao đã thích chơi như vậy, vậy thì Vô Kiểm cũng không khách sáo cùng ông ta vui vẻ chơi đùa.

“Bạch Hổ.” Vô Kiểm lập tức hạ thấp giọng nói, nhẹ nhàng kêu Bạch Hổ một tiếng.

Bạch Hổ lông mày nhăn lại, ánh mắt của anh ta rơi về phía Vô Kiểm, trước tiên ý thức được đối phương có thể là có chuyện muốn thương lượng với mình.

Anh ta không chút do dự, lập tức lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”

Vô Kiểm nhích lại gần đến bên tai Bạch Hổ, nhẹ giọng thì thầm vài câu.

Sau khi Vô Kiểm nói xong, sắc mặt Bạch Hổ lập tức vui vẻ, anh ta gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ.

Mà Vô Kiểm ẩn vào trong bóng tối trước, Bạch Hổ làm bộ muốn xuống tay với phụ nữ và trẻ em tại hiện trường.

Nhưng ngay lúc này, một đám tinh nhuệ đột nhiên xông vào.

Cùng lúc đó, bốn tấm lưới lớn từ bốn phương tám hướng bay lại, trong nháy mắt chụp trúng Bạch Hổ.

Quả thật Bạch Hổ có thể nhẹ nhàng tránh phá bốn tấm lưới lớn này, xông đi ra.

Chẳng qua Vô Kiểm còn có kế hoạch, tiền đề của kế hoạch là Bạch Hổ phải giả vờ bị những người này bắt được.

Cũng chính vì như vậy, giờ phút này Bạch Hổ mới không có vội vã giãy dụa, anh ta tùy ý để cái lưới lớn trùm lấy mình.

Dưới áp lực của bốn tấm lưới lớn, trong nháy mắt Bạch Hổ đã bị đè áp xuống trên mặt đất.

Giờ phút này Bạch Hổ hoàn toàn khó mà giãy dụa, anh ta đã không có cơ hội để trốn thoát nữa rồi.

Mà sau khi Bạch Hổ bị bốn tấm lưới lớn đè áp, cũng có nghĩa là anh ta gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Vô Kiểm.

Giờ phút này, chỉ cần Vô Kiểm đủ mạnh, Bạch Hổ sẽ không có chuyện gì.

Ngược lại, nếu như Vô Kiểm không nắm chắc phần lớn, vậy thì hôm nay Bạch Hổ sẽ phải thua tại đây.

Sau khi Bạch Hổ tùy ý bị bắt, một đám người xông đến cũng không vội vàng muốn mạng của Bạch Hổ.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.

Đây là một cái bẫy sớm đã bố trí xong, bây giờ Bạch Hổ nhảy vào, vậy thì chỉ có một con đường chết.

“Còn có một tên hình như chạy trốn rồi.” Phía sau người cầm đầu một người đàn ông áo đỏ đột nhiên lên tiếng nói.

Người cầm đầu nghe vậy sắc mặt hơi hơi thay đổi, gã ta lập tức lên tiếng nói: “Mặc kệ, mau chóng thông báo cho ông Cao qua đây.”

“Vâng.” Người đàn ông áo đỏ lập tức cung kính gật đầu làm theo.

Sau đó gã ta đi đến một bên, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

Sau một lát, điện thoại được kết nối với đầu bên kia, người đàn ông áo đỏ lập tức lên tiếng nói: “Ông Cao, hoàn thành rồi.”

Sau đó anh ta cúp điện thoại, hòa vào trong đám người.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ.

Bọn họ đều vô cùng cảnh giác, giống như sợ Bạch Hổ sẽ chạy mất.

Nhưng trên thực tế, Bạch Hổ lúc này thật sự đã không còn sức lực để xoay chuyển trời đất, anh ta đem tất cả mọi hy vọng của mình đều gửi gắm lên trên người Vô Kiểm.

Đảo mắt đã trôi qua năm phút, ngay lúc tất cả mọi người đều sốt ruột đến nổi vò đầu bứt tai thì một bóng dáng cuối cùng cũng đã xuất hiện.

“Các vị, cực khổ rồi.” Ông Cao vừa bước vào phòng khách liền khách khí nói với mọi người một câu.

“Không cực khổ, tối hôm nay còn có hành động lớn nữa.” Người đàn ông áo đỏ lập tức lên tiếng nói.

Mà người cầm đầu lại thờ ơ, cái bộ dạng kia, vừa nhìn chính là người thượng vị.

Ánh mắt của ông Cao đảo qua trên người tất cả mọi người, lập tức cũng cười ha ha nói: “Thế nào, chỉ bắt được một người, còn một người nữa đâu?”

Rất rõ ràng, ông Cao đây là đang cố ý nói sang chuyện khác.

Suy cho cùng, người ta thay ông ta làm việc, không đưa tiền trước cũng thôi đi, còn bắt lỗi.

“Thật ngại quá ông Cao, một người chạy rồi.” Người đàn ông áo đỏ nghe vậy lập tức lên tiếng giải thích.

Nhưng ông Cao nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi, ông ta lên tiếng chất vấn nói: “Cái gì? Một người chạy rồi?”

Lời nói vừa dứt, lão Cao tức đến nỗi đấm ngực dậm chân: “Sao lại để một người chạy mất như thế?”

Lúc ông ta nói giọng điệu mang theo chút kích động, nghiễm nhiên là một trạng thái muốn tính sổ.

Người đàn ông áo đỏ khuôn phép nói: “Lúc chúng tôi tiến vào chỉ bắt được một tên này.”

Gã ta đã ra sức giải thích, nếu như ông Cao thật sự không nghe, vậy thì không còn cách nào nữa rồi.

“Thứ vô dụng.” Ông Cao lập tức vô cùng phẫn nộ, ông ta bước nhanh đến trước mặt người đàn ông áo đỏ, vươn tay tát một cái.

Người đàn ông áo đỏ theo bản năng muốn né tránh, nhưng mà cái tát của ông Cao vừa nhanh lại vừa mạnh, khiến gã ta hoàn toàn khó mà tránh né được.

Cùng với một tiếng “bốp” vang lên, sắc mặt của người đàn ông áo đỏ lập tức xuất hiện năm cái dấu ngón tay đỏ tươi.

Một cái tát giáng xuống, đánh đến nỗi gã ta liên tục kêu khổ.

Mà người cầm đầu nhìn thấy thuộc hạ của mình bị đánh, lập tức cũng tức giận.

Ánh mắt của gã ta gắt gao dừng lại trên người của ông Cao, quát lớn nói: “Ông Cao, ông đừng quá kiêu ngạo, đây là người của tôi.”

Ý tứ của người cầm đầu rất đơn giản, người của gã thì không thể bị người khác dạy dỗ.

Cho dù có dạy dỗ, cũng nên là đích thân gã tới dạy dỗ mới đúng.

Nhưng mà ông Cao lại không quan tâm đến lời nói của đối phương, ông ta cười lạnh một tiếng: “Người của anh thì sao?”

“Ta đánh chính là người của anh đó.”

“Đừng nói là người của anh nữa, hôm nay ngay cả anh thì tôi cũng đánh.”

Ông Cao càng nói càng kích động, thậm chí trở tay móc vũ khí nóng ra đặt trên trán của người cầm đầu.

Ông ta lên tiếng đe dọa nói: “Đừng động. Nếu không tôi sẽ một phát bắn chết anh.”

Người cầm đầu thấy vậy thì mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên, cho dù thế nào gã cũng không có nghĩ đến, ông Cao thế mà lại kiêu ngạo như vậy.

“Ông Cao, ông có phải đã quên một chuyện rồi không?” Ánh mắt của người cầm đầu nhìn thẳng vào ông Cao, lãnh đạm hỏi một câu: “Mấy đứa cháu của ông bây giờ vẫn còn nắm chặt trong tay của tôi đó.”

Ông Cao nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng mà không phải trở nên khó coi, mà lại là trở nên phức tạp.

Cùng với đó là một tia vui mừng như điên.

“Ý của anh là anh đã đem con cháu của ông Cao bắt lại rồi?” Ông Cao lập tức hỏi một câu.

Người cầm đầu nghe vậy lập tức cảm thấy chẳng hiểu gì cả, thậm chí gã còn cho rằng ông Cao sốt ruột đến phát ngốc rồi, ông ta hồ đồ rồi.

“Ông có ý gì?” Gã duy trì sự bình tĩnh, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi một câu.

“Ông Cao” lập tức ha ha cười một tiếng, ông ta lên tiếng nói: “Anh nhìn cho rõ đi, tôi là ai.”

Dứt lời, “ông Cao” vươn tay đem mặt nạ da người kéo xuống.

Người cầm đầu vừa nhìn thấy, trong nháy mắt đã há hốc mồm.

Gã không ngờ, “ông Cao” bất chính trước mặt là tên tiểu tử vừa nãy chạy đi sao?

Ngay lúc gã đang nghi ngờ, bên ngoài phòng khách đột nhiên truyền đến một những tiếng bước chân lộn xộn.

Ngay sau đó, ông Cao mang theo một đám tinh nhuệ vội vã chạy đến.

“Bắt được người rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.