Đế Quốc Chiến Thần

Chương 216



Ông Cao cực kỳ hứng thú hỏi một câu, nhưng vừa dứt lời đã phát hiển Vô Kiểm đang chĩa súng vào người tên thuộc hạ.

Trong nháy mắt ông Cao sững sờ, ông ta không thể nào nghĩ đến chuyện lại biến thành như thế này.

“Tình huống gì đây?” Ông Cao hơi sững sờ, nhưng lập tức đã trở nên giận dữ: “Các người làm sao vậy?”

Rất rõ ràng, lời của ông ta là nhằm vào người cầm đầu, đồng thời cũng là người đàn ông mặc quần áo đỏ kia.

Mà mới vừa rồi người đàn ông mặc quần áo đỏ bị Vô Kiểm tát một cái đỏ cả má phải, gã ta giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

Giờ phút này ông Cao lại chĩa mũi dùi về phía gã ta, chuyện này phút chốc làm cho người đàn ông quần áo đỏ muốn bắt ông Cao cho hả giận.

Gã ta không chút do dự, lúc này vọt tới chỗ ông Cao.

Giờ phút này, thậm chí ông Cao còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông áo đỏ bắt lại.

“Lão già kia, có phải đôi mắt của ông bị mù rồi không?” Gã ta vừa nói xong, giơ tay lên hung hăng tát một cái vào mặt ông Cao.

Một tiếng “ba” vang lên, ông Cao còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã có nhiều hơn một dấu bàn tay.

Một tát này làm cho ông ta bất ngờ không kịp đề phòng, đồng thời cũng đã quét sạch mặt mũi của ông ta.

“Làm gì đó?” Tinh anh sau lưng ông Cao lập tức tiến lên, bộ dạng muốn ra tay với người đàn ông mặc đồ đỏ.

Nhưng người đàn ông quần áo màu đỏ lại nắm lấy cổ ông Cao, lên tiếng uy hiếp: “Người nào tới đây tôi bóp chết ông ta.”

Trong nháy mắt người đàn ông quần áo đỏ nói xong, người bên gã ta cũng vọt tới, phút chốc đã đứng chắn trước mặt gã, đối mặt với người của ông Cao.

Lập tức tình cảnh trở nên hỗn loạn, vẻ mặt Vô Kiểm trở nên trầm tư, hình như anh ta rất vui lòng nhìn tiết mục chó cắn chó này.

Dù sao đây cũng là ông Cao tự tìm đường chết, tất nhiên Vô Kiểm nhìn không quen lão già này sống tốt rồi.

Ông Cao càng khó chịu, Vô Kiểm càng thoải mái.

“Này, cậu đừng có quá đáng.” Ông Cao lập tức giận dữ, ông ta đã lúc nào bị tiểu bối làm nhục?

Loại tư vị bị người khác bóp cổ uy hiếp này làm cho gương mặt già nua của ông ta rất khó chịu.

Vả lại, mới vừa rồi một cái tát kia của người đàn ông quần áo đỏ đã làm cho ông Cao thẹn quá thành giận.

“Tôi quá đáng?” Người mặc quần áo đó cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi muốn làm chuyện quá đáng thì thế nào?”

Nếu như không phải bởi vì một lão hồ đồ như ông Cao, giờ phút này lão đại của bọn họ cũng sẽ không bị người ta chĩa súng vào đầu.

Hôm nay chuyện này bị vỡ ra cũng bởi vì ông Cao không gắng sức.

Người đàn ông quần áo đỏ rõ ràng biết, cục diện hôm nay, nếu muốn cứu lão đại thì nhất định phải để cho ông Cao thả người.

Trong lòng gã ta rõ ràng, Vô Kiểm là đến cứu Bạch Hổ.

Cho nên người đàn ông mặc quần áo đỏ không sống chết với Vô Kiểm, mà trực tiếp bóp cổ ông Cao.

Chỉ cần bóp lấy tử huyệt của ông Cao thì có thể thả người bị nhốt trong bốn tấm lưới to kia.

Cứ như vậy lão đại sẽ được cứu.

Chuyện này là nguyên nhân gã ta thay đổi sách lược, lựa chọn tấn công ông Cao.

“Thì thế nào?” Giờ phút này ông Cao cũng đã nổi giận.

Nhưng còn chưa chờ ông ta phản bác, người đàn ông quần áo đỏ đã tăng lực đạo trên tay.

Bỗng chốc ông Cao cảm thấy nghẹn thở, vào giờ phút này ông ta muốn giãy giụa, nhưng hoàn toàn không giãy ra được.

Một khi ông ta hành động lung tung, người đàn ông quần áo đỏ sẽ tăng thêm mấy phần lực.

Như vậy tính xuống, ông Cao chắc chắn phải chết.

Ngay lúc cục diện đang giằng co, bầu không khí trở nên lúng túng,

Bất thình lình Vô Kiểm lên tiếng: “Người mặc quần áo đỏ kia, đi thả người anh em của tôi ra.”

Ánh mắt của anh ta rơi vào người đàn ông quần áo đỏ, lạnh giọng uy hiếp: “Cho anh thời gian ba giây, không thả người tôi sẽ nổ súng.”

Người đàn ông quần áo đỏ nghe vậy lại tát một cái lên khuôn mặt già của ông Cao, mượn cái tát này phát lửa giận.

Gã ta vừa mới ra tay, trong nháy mắt người của ông Cao liền bùng nổ, người của hai bên lập tức lao vào đánh nhau hỗn loạn.

Người đàn ông quần áo đỏ thì bước nhanh đến trước mặt Bạch Hổ, cởi bốn tấm lưới lớn ra.

Nhưng còn chưa chờ gã ta buông cái lưới lớn cuối cùng xuống, đột nhiên Bạch Hổ lại làm khó dễ.

Cả người Bạch Hổ giống như một thanh kiếm bén nhọn xông về phía gã ta, tư thế rất muốn giết người.

Người đàn ông quần áo đỏ vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước.

Trong nháy mắt người đàn ông quần áo đỏ đã bị Bạch Hổ giết, mà người cầm đầu vừa thấy người đắc lực của mình bị giết, lập tức hai mắt phủ đầy tia mắt, gã nổi giận.

Đang lúc gã muốn phát tác, Vô Kiểm run cổ tay, lên tiếng uy hiếp: “Đàng hoàng một chút.”

Mà ngay lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới.

Người tới không phải ai khác, là Chu Hàn và Tô Hàm.

Chu Hàn tay không đi về phía trước, mỗi bước đều rất ung dung thoải mái.

Mà Tô Hàm đi theo sau anh, trên tay cô cầm một khẩu súng, thỉnh thoảng lắc lắc khẩu súng, nhìn rất oai hùng hiên ngang.

Hai người bước nhanh vào phòng khách, Vô Kiểm và Bạch Hổ thấy Chu Hàn đến, sắc mặt hai người đều vui mừng.

“Nguyên soái.” Bạch Hổ và Vô Kiểm đồng thời lên tiếng, cung kính chào hỏi.

Chu Hàn gật đầu, nhưng cũng không nói gì.

Lúc đầu anh không tính đến, nhưng lâu như vậy mà hai người Bạch Hổ vẫn chưa về khách sạn, chuyện này làm cho Chu Hàn không kiềm được có chút lo lắng.

Cũng chính bởi vì như vậy anh mới dẫn Tô Hàm chạy đến đây.

Kết quả lúc chạy đến, phát hiện nơi này đã là một đống hỗn loạn.

“Người không liên quan có thể rời đi.” Chu Hàn nhìn toàn hiện trường, cuối cùng trầm ngâm một tiếng: “Hôm nay Chu mỗ chỉ đến vì ông Cao.”

Anh vừa nói xong, lúc này Vô Kiểm đã thu khẩu súng trong tay lại, mà người dẫn đầu kia lại không chịu bỏ qua.

Người đắc lực của gã bị giết chết, sao gã có thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Hổ.

Gã không nói hai lời, vọt tới chỗ Bạch Hổ.

Mà Bạch Hổ cũng ý thức được nguy hiểm đến gần, anh ta không nói lời nào, lúc này nghênh đón.

Trong nháy mắt hai người đụng nhau, Bạch Hổ ung dung đánh tên kia ngã xuống đất.

Trong miệng còn nghiêm nghị rầy la: “Nguyên soái đã nói người không liên quan thì nhanh cút đi.”

“Hôm nay bởi vì Nguyên soái ra lệnh, tha cho anh một mạng đấy, cút nhanh.”

Nói xong, Bạch Hổ xông về phía ông Cao.

Mà giờ phút này ông Cao muốn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, nhưng hoàn toàn không chạy thoát được, nhanh chóng bị Bạch Hổ dễ dàng bắt lại.

Thật ra thì lúc Chu Hàn xuất hiện, ông Cao đã sợ không nhẹ.

Cũng bởi vì như vậy ông ta mới nghĩ đến việc chạy trốn.

Nhưng khi Bạch Hổ giải quyết thế lực bên thứ ba kia, đồng thời sự chú ý cũng vẫn luôn đặt trên người ông ta.

Cho nên giờ phút này ông Cao hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, cũng không trốn thoát được.

Mà giờ phút này người cầm đầu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, mặc dù rất không cam lòng.

Nhưng bản lĩnh không bằng người, gã cũng chỉ có thể chấp nhận.

“Đi.” Bất đắc dĩ, gã ra lệnh một tiếng, dẫn người mình rút lui.

Mà bên này mấy chục người của ông Cao cũng muốn đối phó với đám người Chu Hàn, nhưng người ông Cao cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nguyên nhân rất đơn giản, ông Cao đã bị Bạch Hổ khống chế.

Nếu như bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy ông Cao liền xong đời.

Một khi ông Cao chết, bọn họ cũng không có trái cây ngon để ăn.

“Ông Cao, hai anh em Tony Bond và Tiết Minh Dương ở chỗ nào?” Chu Hàn bước mấy bước đến trước mặt ông Cao, hỏi từng chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.