“Dám động đến người Nguyên soái, đi chết đi.” Hoắc Nghệ Tinh hét lên một tiếng: “Hôm nay có Hoặc Nghệ Tinh tôi đây, đám kiến hôi tiểu bối các người đừng có láo xược.”
Hoắc Nghệ Tinh hét lên một tiếng, mới vừa rồi ông một hơi loại bỏ tất cả đạn vừa bắn ra, cứu Chu Hàn từ trong dầu sôi lửa bỏng.
Mà bây giờ tiếng rống giận của ông lại làm toàn trường khiếp sợ, một đám sát thủ nhìn ông chằm chằm.
Ngay sau đó, trên bầu trời máy bay trực thăng lộ ra đầu súng nhắm ngay đám sát thủ Như Liệt đoàn.
Giờ phút này sắc mặt của đám sát thủ Như Liệt đoàn thay đổi, trong lòng bọn chúng đã không có chuyện gì rõ ràng hơn chuyện này.
Một khi máy bay trực thăng dùng sức bắn tới, trong nháy mắt bọn chúng nhất định sẽ trở thành một cái rổ.
Cho nên lúc này một đám sát thủ Như Liệt đoàn chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bọn họ sẽ không phục tùng, nhưng sẽ thỏa hiệp.
Dù sao, ngày hôm nay người đứng đầu đã bị khống chế, bọn chúng như rắn không đầu, chỉ có thể nhìn một bước đi một bước.
Cho tới bây giờ, chiến hay không chiến đã không phải chuyện do những sát thủ này lựa chọn rồi.
Chiến thì bọn chúng chỉ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chết không chỗ chôn.
Không chiến thì chính là lặng lẽ đợi thời cơ đến.
Đã có người truyền tin tức, tin tưởng không bao lâu Như Liệt đoàn sẽ phái ra một cao tầng khác đến đây chủ trì đại cục.
Chẳng qua bọn họ không biết, bây giờ trụ sở Như Liệt đoàn đã bị thương nặng.
Giờ phút này, sau khi trấn áp được một đám sát thủ Như Liệt đoàn.
Không ít người đã lao xuống từ trên bay máy trực thăng, người cầm đầu lại là Hoắc Khai Hà.
“Chu Nguyên soái.” Hoắc Khai Hà sải bước đi đến chiếc xe Jeep màu xám.
Ông ta bước nhanh đến trước xe, trên gương mặt già nua tràn đầy vẻ kích động.
Đang lúc ông ta muốn nói chuyện với Chu Hàn một chút, nhưng phát hiện giờ phút này cả người Chu Hàn đều là máu.
“Xảy ra chuyện gì?” Trong nháy mắt Hoắc Khai Hà giận dữ nói: “Đây là tình huống gì.”
“Gia chủ, bớt giận.” Một bên Hoặc Nghệ Tinh vừa châm cứu cầm máu cho Chu Hàn đồng thời lên tiếng khuyên Hoắc Khai Hà: “Xúc động là ma quỷ, cứ tức giận như vậy chỉ sợ khó suy nghĩ cho đại cục.”
Nghe Hoắc Nghệ Tinh nói một phen như vậy, lập tức Hoắc Khai Hà bình tĩnh lại.
“Lão Hoắc, trước tiên ông cứu Nguyên soái đi.” Hoắc Khai Hà lên tiếng nói với Chu Hàn: “Chu Nguyên soái không cần phải lo lắng, chuyện tiếp theo ngài không cần quan tâm, tất cả công việc đều giao cho chúng tôi.”
Chu Hàn nghe vậy thì sửng sốt một chút, anh cảm thấy lời của Hoắc Khai Hà không đúng lắm.
Lúc này anh theo bản năng hỏi một câu: “Các người?”
Hoắc Khai Hà nói nhiều hơn một câu: “Đúng vậy, chúng tôi.”
“Ba thế lực ở Hòe Châu của ngài đã được điều động, bên sở cảnh sát, tập đoàn Giang Đông, công ty Tĩnh Giang, ba nhân vật lớn này đã thay ngài ra mặt giải quyết Như Liệt đoàn.”
“Tất nhiên còn có Tô thị nữa, cha vợ của ngài lại đích thân ra tay, tôi thật là xấu hổ, vẫn không phát hiện ông ấy là Kiếm Thần.”
Nghe Hoắc Khai Hà nói như vậy, Chu Hàn cau mày.
Thân phận của cha vợ bại lộ rồi?
Đang lúc Chu Hàn do dự, Hoắc Khai Hà lại lên tiếng: “Chu Nguyên soái, không cần lo lắng, kẻ thù của cha vợ ngài đã hẹn gặp nhau tại Võ Minh Hoành Thành giải quyết.”
“Đây là tài liệu quyết định do Hội trưởng Võ Minh đưa ra.”
Nói xong, Hoắc Khai Hà lấy ra một phần văn kiện đưa cho Chu Hàn, nhưng Chu Hàn lại không nhận lấy.
Sắc mặt của anh âm trầm, gần như bật thốt lên: “Thật là làm liều.”
Bọn Kỳ Tiếu Thiên, Hoàng Minh, Chu Xung ra mặt cùng làm chuyện này khiến cho Chu Hàn rất không vui.
Mà Tô Khánh Đông lại đích thân ra tay, không tiếc bại lộ thân phận, chuyện này làm cho Chu Hàn càng tức giận hơn.
Một khi Tô Khánh Đông xảy ra chuyện không may, vậy anh làm sao đối mặt với Tô Hàm đây?
Vả lại, lúc đầu Chu Hàn muốn trước tiên để cho Tô Hàm đứng vững gót chân ở Cảng Thành, tiếp đó lại sử dụng đòn hồi mã thương, đợi danh tiếng nổi lên, sau đó trở về Hòe Châu, trả lại trong sạch cho Hách Lôi và Tô Hàm.
Dù Tô Tam Cô đã chết, nhưng còn quá nhiều chuyện không giải quyết được.
Tai họa còn chưa xử lý xong, hôm nay lại gây ra nhiều chuyện như con thiêu thân lao đầu vào lửa…
Phải biết, cho tới bây giờ chậu nước dơ kia của Tô Tam Cô vẫn úp lên đầu hai mẹ con Hách Lôi.
“Chu Nguyên soái?” Hoắc Khai Hà vừa thấy Chu Hàn thất thần, lúc này đưa tay trước mắt anh quơ quơ mấy cái.
Dáng vẻ cẩn thận kia của Hoắc Khai Hà, giống như là sợ đắc tội với Chu Hàn vậy.
Chẳng qua chính ông ta cũng không nghĩ đến, ông ta đã đắc tội với Chu Hàn.
“Đi đến phòng kia mang bọn Tiết Minh Dương ra ngoài, còn có hai anh em Tony Bond và Tề Họa Mi.”
Chu Hàn khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, lúc này xanh mặt dặn dò Khắc Khai Hà.
Hoắc Khai Hà nghe vậy gật đầu, nói: “Được.”
Ông ta phái vệ sĩ đi làm chuyện này, đồng thời cũng tò mò hỏi Chu Hàn một câu: “Chu Nguyên soái, Tề Họa Mi có phải là cháu gái của Tề gia chủ không?”
Bữa tiệc mừng sinh nhật của Tề Thắng Thiên, Hoắc Khai Hà cũng tham gia.
Cho nên, đối với con cháu Tề Thắng Thiên có hiểu biết một chút.
“Ừ.” Chu Hàn gật đầu một cái, chẳng qua sắc mặt có chút không đúng lắm.
Cùng lúc đó, trong biệt thư ở một nơi của Cảng Thành.
Tô Hàm chậm rãi tỉnh lại, trong nháy mắt khi khôi phục ý thức, đột nhiên cô ngồi dậy từ trên giường.
“Chu Hàn.” Cô hô lên một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn xung quanh.
Kết quả phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, mà Bạch Hổ, Vô Kiểm và Thanh Tú Tú cũng ở đây.
“Dọa tôi sợ một trận.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên ở ngoài cửa.
Ngay sau đó cửa phòng mở ra, Hoắc Tử Kim đi vào từ ngoài cửa.
“Chu phu nhân, cô không cần lo lắng, Chu Nguyên soái đã không sao rồi.” Hoắc Tử Kim đắc ý nói: “Cha tôi đã cứu được người chồng như ý của cô rồi.”
Nói xong, cô ta bĩnh tĩnh bắt đầu gọi điện thoại cho Hoắc Khai Hà.
Tô Hàm nghe vậy thì thở phào một cái, Hoắc Tử Kim thì ở một bên thêm dầu vào lửa: “Đúng rồi, các người định khi nào trả lại Tony Bond cho tôi?”
“Lúc trước anh ấy làm cho tôi mấy bộ quần áo, tôi đưa cho bạn tốt của tôi, còn đang trông cậy anh ấy làm thêm cho tôi mấy bộ nữa đây.”
Hoắc Tử Kim mở mắt nói mò, trên mặt còn mang một vẻ oán giận.
Trên thực tế, những bộ quần áo Tony Bond đưa cho kia, cô ta xem như bảo bối vậy.
Cho dù những bạn tốt kia ra giá cao mua, nói gì Hoắc Tử Kim cũng không chịu bán.
“Tony Bond anh ta…” Tô Hàm lẩm bẩm một câu, nói được một nửa lại đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó.
Cô bất thình lình nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Tử Kim, đột nhiên hỏi một câu: “Cô muốn quần áo của anh ta, hay là con người anh ta?”
Trái lại Hoắc Tử Kim cũng không giấu giếm, mặc dù trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đã đỏ thành một mảnh, lại lớn tiếng thừa nhận: “Tôi muốn cả hai.”
Gần như khi cô ta vừa nói xong, cuộc gọi video đã được chấp nhận.
Hoắc Tử Kim nhìn tên tinh anh Hoắc thị đang nhận điện thoại kia, bỗng chốc trở nên không vui nói: “Sao anh lại nhận điện thoại của cha tôi?”
Thấy cô ta hỏi như vậy, tên tinh anh kia vội vàng xin lỗi: “Gia chủ đang có việc, tôi chỉ thay mặt cầm điện thoại của ngài ấy.”
“Mau trả điện thoại lại cho cha tôi, tôi có lời muốn nói với ông ấy.” Hoắc Tử Kim vội vàng thúc giục, đôi lông mày của cô ta nhăn lại, rõ ràng rất không vui.
Tên tinh anh kia có chút khó xử: “Chuyện này có chút không tốt lắm, gia chủ đang làm việc, không tin tiểu thư nhìn đi.”
Nói xong, cậu ta chuyển camara trên điện thoại.
Kết qua vừa lúc quay trúng cấp dưới của Hoắc Khai Hà mang đám Tony Bond đi ra khỏi phòng tối, giờ phút này Hoắc Khai Hà đang nói chuyện với đám người Tony Bond.
Hoắc Tử Kim thấy vậy tức giận, cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, lúc này gầm lên một tiếng với điện thoại: “Cha, sao cha lại trói Tony Bond lại thế kia?”
Bởi vì Tony Bond vừa mới bị mang ra từ phòng tối, giờ phút này Hoắc Khai Hà đang giúp anh ta mở trói.
Kết quả Hoắc Tử Kim thấy không rõ nên nhìn thành Hoắc Khai Hà trói Tony Bond.
Vào giờ phút này dù Hoắc Khai Hà có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Giọng của Hoắc Tử Kim rất lớn, hơn nữa tên tinh anh kia cũng cách Hoắc Khai Hà không xa.
Cho nên, mới vừa rồi Hoắc Khai Hà nghe rõ ràng giọng Hoắc Tử Kim.
“Cha đây là mở trói cho Tony Bond.” Hoắc Khai Hà nói thẳng một câu.
Đồng thời cũng nhanh nhẹn cởi dây thừng trên người Tony Bond, ông ta tự cởi trói cho Tony Bond, trong mắt đám tinh anh Hoắc thị, nhất định đây là vinh hạnh của anh ta.
Cũng chính bởi vì như vậy, mọi người ở đây mới không hiểu vì sao Hoắc Tử Kim lại tức giận với Hoắc Khai Hà.
“Nói bậy.” Hoắc Tử Kim không nghe theo cũng không buông tha, hùng hổ dọa người: “Mới vừa rồi cha rõ ràng là muốn trói Tony Bond lại.”
Lập tức Hoắc Khai Hà cứng họng, đối mặt với sự không lễ phép ngang tàng của con gái, dù ông ta có trăm cái miệng cũng không thể giải thích.