Chu Hàn không nói một lời, tựa như không có chuyện gì, không hề luống cuống.
Đúng lúc này, một đoàn xe đột nhiên chạy tới.
“Kéttt” tiếng thắng xe vang lên, Bạch Hoàn Tài dẫn người đến chặn giữa Chu Hàn và Bạch Như Ngọc.
Ông ta mang người của cảnh sát đến!
“Chu nguyên soái, nghe nói có người tìm cậu để gây sự.” Bạch Hoàn Tài cười tủm tỉm, cung kính nói với Chu Hàn.
Người của cảnh sát nhìn chằm chằm về phía bọn người Bạch Như Ngọc.
“Sao lại như này?” người đứng đầu lên tiếng hỏi: “Gây rối trật tự công cộng?”
Bạch Như Ngọc nghe xong thì trầm mặt xuống. Mọi người bên phía Bạch Như Ngọc tức đến phát run, lại là Bạch Hoàn Tài!
“Sao có chuyện đó chứ!” Bạch Như Ngọc miễn cưỡng cười, giải thích: “Chúng tôi chỉ tìm Chu nguyên soái để tâm sự chút chuyện cũ thôi.”
Từ lúc mấy người đó xuống xe, Bạch Như Ngọc đã đoán ra được, những người này đều đứng ở bên phe của Chu Hàn.
Cho nên, vốn dĩ cô ta muốn tố cáo chuyện Chu Hàn dìm nước Bạch Khinh Ca, nhưng cuối cùng vẫn sửa lại lời nói.
Cô ta biết, có nói cũng vô dụng!
Nếu nói ra, người ta đã không đứng về phía mình thì chớ, có khi mình còn bị ghi thù mà trả đũa…
Như thế, mất nhiều hơn được…
Hiện giờ, cô ta không thể gây thù với người của cảnh sát.
Nhưng còn Bạch Hoàn Tài… Cô ta có thể tùy thời mà dạy bảo lại.
“Tiểu Bạch, thân là con cháu của Bạch gia, sao có thể vì người ngoài mà quay lưng lại với gia tộc, hướng khuỷu tay ra ngoài?” ánh mắt của Bạch Như Ngọc trầm xuống, nhìn Bạch Hoàn Tài.
Lúc này cô ta rất giận, không biết một con cháu thuộc chi thứ như Bạch Hoàn Tài đến đây để làm cái gì, còn dám lên mặt kêu kêu quát quát trước mặt mình, hơn nữa, còn dám gọi cảnh sát đến để đàn áp mình.
“Khuỷu tay tôi như nào có liên quan đến cô sao?” Bạch Hoàn Tài đáp trả: “Bạch gia mấy người chắc cũng không thèm thừa nhận con cháu của chi thứ như tôi đi?”
Bạch Hoàn Tài cười lạnh, kiêu ngạo, bá đạo mà nói.
Đương nhiên, bá đạo là khí chất anh ta học được của Thanh Long, chẳng qua còn học rất giống cơ.
Thanh Long nhìn Bạch Hoàn Tài như vậy, liền bước lên vài bước, cười tủm tỉm: “Còn thiếu một chút lửa nữa.”
Vào lúc này, Đường Minh Minh đã cực kỳ tức giận, nhưng anh ta cũng không thể không cẩn thận.
“Họ Bạch kia, cứ đợi đấy” Đường Minh Minh đi đến gây sự.
“Có bản lĩnh thì thử hành chết tôi coi!” Bạch Hoàn Tài không sợ gì nói.
“Yên tâm.” Đường Minh Minh kiêu ngạo nói: “Sẽ cho cậu được toại nguyện!”
Nói xong thì dẫn người rời đi.
Đường Minh Minh đi, đám người còn lại cũng lần lượt bỏ đi.
Bạch Như Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta chỉ Bạch Hoàn Tài ra hiệu cảnh cáo, sau đó cũng dẫn người rời đi.
Sau khi mọi người đã đi hết, bên phía cảnh sát nói với Chu Hàn: “Chu nguyên soái, nếu có chuyện gì thì cứ gọi chúng tôi một tiếng!”
“Chỗ chúng tôi luôn chào đón Chu nguyên soái đến thăm!”
Nói xong cũng rời đi.
Chu Hàn cười bình thản, vỗ vai Bạch Hoàn Tài, khen ngợi: “Xử lý không tồi.”
Thật ra, nếu Bạch Hoàn Tài không dẫn người đến thì Chu Hàn cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải thế cục ngày hôm nay.
Chỉ là hơi phiền hơn một chút mà thôi.
“Chu nguyên soái, bây giờ tôi vẫn tiếp tục đến trường bảo vệ tiểu Trân?” Bạch Hoàn Tài cung kính hỏi ý Chu Hàn.
“Ừ” Chu Hàn trầm ngâm: “Đi đi.”
Bạch Hoàn Tài gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Chu Hàn mang theo Thanh Long, ngồi vào xe Jeep để đến Mộc gia.
Tuy rằng lúc nãy, người Mộc gia cũng ở đây, nhưng Chu Hàn cũng không vội vã mà đuổi theo bọn họ để đàm phán.
Dù sao thì tình hình khi nãy cũng không thích hợp cho lắm, nếu như nói từ khi nãy thì chắc chắn Mộc gia sẽ không đồng ý với mình, có khi còn trở mặt ngay lập tức.
Hơn nữa, Chu Hàn định dùng Liệt Hỏa Đan để thực hiện giao dịch với Mộc gia.
Chu Hàn muốn lợi dụng thời điểm mà Bạch gia và Mộc gia đang bất hòa để lấy Liệt Hỏa Đan dụ dỗ Mộc gia.
Khi Chu Hàn và Thanh Long đang trên đường đi thì nhận được cuộc gọi từ Tiết Minh Dương.
“Nguyên soái, Hoắc lão nói là Cảng Thành xảy ra chút chuyện, chúng ta có nên quay về Cảng Thành trước không?” Tiết Minh Dương cẩn thận hỏi, sợ nhỡ như sai câu nào sẽ chọc giận Chu Hàn.
“Không sao, mọi người về Cảng Thành trước đi.” Chu Hàn thản nhiên nói.
Tiết Minh Dương căn bản là không dám tự tiện dập máy trước, mặc dù đã nói xong mọi chuyện.
Cúp, cũng phải để Chu Hàn cúp trước.
Sau khi ngắt điện thoại, Chu Hàn nói với Thanh Long: “Trước tiên tấp vào một bên rồi dừng xe lại đi.”
Thanh Long nghe xong có chút nghi hoặc, không biết vì sao Chu Hàn lại bảo dừng xe, nhưng anh ta vẫn làm theo lời của Chu Hàn.
“Nguyên soái, có chuyện gì sao?” Thanh Long vội hỏi.
Chu Hàn không nói, chỉ nhìn về phía hai bóng người đang đi phía trước.
Thanh Long nghi hoặc, cũng nhìn theo.
Phía trước đó không xa, là hai người đàn ông mặc đồ xám, hai người đó không nói bất cứ gì, không nhúc nhích mà đứng một chỗ, giống như đang chờ con mồi xuất hiện.
“Lái xe đi.” Chu Hàn bất thình lình nói.
Thanh Long không hiểu là có chuyện gì, lại càng thêm nghi hoặc.
Chẳng qua, anh ta lập tức làm theo, leo lên xe, nhấn ga.
“Đâm thẳng qua.” Chu Hàn phân phó xong thì thân hình chợt lóe, nhắm về phía hai người đàn ông kia.
“Vâng!” Thanh Long trả lời, đạp chân ga, chiếc xe lập tức điên cuồng phóng ra ngoài, đâm về phía hai người kia.
Cùng lúc đó, Đường Minh Minh về đến biệt thự, sắc mặt có chút khó coi, rõ ràng đã bị Bạch Hoàn Tài chọc cho giận dữ.
Không thể nuốt trôi cục tức này, Đường Minh Minh lấy điện thoại ra gọi vào một số quen thuộc.
Rất nhanh đã có người bắt máy, Đường Minh Minh hung dữ: “Xử lý Bạch Hoàn Tài cho tôi!”
Đối phương đồng ý: “Được.”
Đường Minh Minh cúp máy, cười thâm trầm, mắt còn ẩn chứa ý hận.
Bạch Hoàn Tài nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của anh ta, anh ta muốn Bạch Hoàn Tài phải trả giá!