Đế Quốc Chiến Thần

Chương 290



Dù sao thì kiểu người rộng lượng như Lãnh Tuyết Nhi chắc chắn sẽ không có chiêu trò gì đâu.

Người mà Chu Hàn không tin tưởng là Lãnh Đại Pháo, anh nghi ngờ Lãnh Tuyết Nhi rất có thể là bị Lãnh Đại Pháo lừa rồi.

“Thanh Long, bắt lấy Lãnh Tuyết Nhi.” Chu Hàn lạnh lùng lên tiếng, không hề nhìn Thanh Long.

Theo mệnh lệnh của anh, Thanh Long lập tức cung kính đáp lại: “Vâng.”

Sau đó, anh ta xông về hướng của Lãnh tuyết Nhi.

Lãnh Tuyết Nhi chưa kịp phản ứng lại đã bị Thanh Long khống chế.

“Anh, điện thoại của anh.” Lãnh Tuyết Nhi gấp gáp đưa điện thoại cho anh trai mình.

“Bạch Hổ, đi lục soát cả cái lãnh cung này, nếu như cứu được ba vợ tôi thì thả Lãnh Tuyết Nhi.” Sắc mặt Chu Hàn bình thản, anh lạnh lùng nói: “Nhưng nếu tìm không thấy thì…”

Chu Hàn không nói tiếp, chỉ là sắc mặt của anh không cần nói cũng hiểu.

Chỉ cần không ngu, chắc chắn sẽ hiểu ý của Chu Hàn.

“Tuân lệnh.” Bạch Hổ không hỏi nhiều, ngay lập tức cung kính đáp lại một tiếng rồi đi làm theo.

“Đừng soát nữa.” Đột nhiên, anh trai của Lãnh Tuyết Nhi lạnh lùng lên tiếng.

Nghe anh trai nói vậy, Lãnh Tuyết Nhi liền lên tiếng nói: “Chu Nguyên soái, anh tôi tên là Lãnh Vô Tình, anh có thể gọi anh ấy là Vô Tình.”

Lãnh Tuyết Nhi muốn làm người giải hòa, nên cô ta đang cố giúp hai người bình tĩnh lại: “Đây là Chu Hàn Chu Nguyên soái, chính là anh ấy đã cứu anh ra  đó.”

Nhưng cả hai người Chu Hàn và Lãnh Vô Tình đều không mở miệng nói gì.

Hai người yên tĩnh nhìn nhau, nhưng dù có là thằng ngu đi chăng nữa thì cũng nhận ra sát khí dưới ánh mắt bình yên của hai người này.

“Anh không cần phải soát, người của tôi đã điều tra qua rồi, trong Lãnh cung không hề có người ngoài nào, ngoài mấy người các anh.” Lãnh Vô Tình lạnh lùng thốt lên, ngữ điệu lạnh như băng, rất là vô tình.

Trong lúc anh ta nói chuyện, ánh nhìn quét qua đám người Chu Hàn, Bạch Hổ và Thanh Long.

Rất rõ ràng, “người ngoài” trong miệng của Lãnh Vô Tình chính là chỉ bọn người của Chu Hàn.

“Anh chắc chắn vậy sao?” Chu Hàn nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm Lãnh Vô Tình.

Thái độ này của anh rất rõ ràng, đó chính là không hề tin Lãnh Vô Tình.

Mà Lãnh Vô Tình cũng không muốn chứng minh điều gì, anh ta lúc nào cũng nói chuyện bằng thực lực.

Nếu không phải thực lực quá mạnh, ẩn hiện như thần, áp chế được thế lực của Tuyết Thành lão thì Lãnh Đại Pháo cũng không nhốt Lãnh Vô Tình lại.

Dù sao thì trong Tuyết Thành có một quy luật không thành văn, đó chính là thế lực tân quý bắt buộc phải làm việc khiêm tốn, không được làm trái ý tiền bối.

Nhưng Lãnh Vô Tình không như những người khác, anh ta làm việc vô cùng kiêu căng, bá đạo, tuy không phô trương, nhưng không bao giờ nghĩ đến hậu quả sự việc.

Chính vì vậy nên mới đắc tội không ít tiền bối có quyền thế.

Lãnh Đại Pháo đành phải nhốt anh ta lại, nếu không, e rằng Lãnh Vô Tình sớm đã bị các tiền bối liên minh đánh bại rồi.

Hơn nữa, với cái tính cách bất khuất của Lãnh Vô Tình, e rằng sẽ ra đi lúc còn trẻ.

“Không cần phải chắc chắn, sự thật chính là sự thật.” Lãnh Vô Tình lần nữa lên tiếng, đồng thời lấy ra một đoạn video đang kết nối.

Anh ta đưa điện thoại cho Chu Hàn, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, không thấy một tia xao động.

Chu Hàn hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng nhận chiếc điện thoại.

Ánh mắt anh rơi trên điện thoại, bắt đầu quan sát nội dung trong cuộc gọi video đó.

Trong giây lát, Chu Hàn bất ngờ.

Anh không ngờ Lãnh Vô Tình này – người đang đứng trước mặt anh lại có quyền thế thông thiên như vậy, một đội tinh nhuệ đang cứu giúp Tô Khánh Đông.

Đám người nhốt và giam giữ Tô Khánh Đông ai nấy đều bị đánh bại, đang nằm trên mặt đất.

Theo tình hình này thì không cần một phút, Tô Khánh Đông sẽ được giải cứu.

“Chuyện của ba vợ anh tôi có nghe qua, chuyện của anh tôi cũng nghe qua.” Ngay lúc Chu Hàn đang rơi vào trạng thái bất ngờ, Lãnh Vô Tình lần nữa lên tiếng.

Lãnh Tuyết Nhi thấy vậy, vội vã giải thích: “Những việc này là tôi kể cho anh Vô Tình đó.”

Nói rồi cô ta cười với Chu Hàn, lộ ra hàm răng trắng trông rất dễ thương.

Nhưng Chu Hàn không quan tâm, cũng không hỏi thêm gì.

Anh trả điện thoại cho Lãnh Vô Tình, yên lặng chờ đối phương mở miệng.

“Lãnh Vô Tình tôi chưa bao giờ nợ ai cái gì.” Lãnh Vô Tình phảng phất nhìn thấy tâm tư của Chu Hàn, anh ta nhàn nhạt nói: “Tôi cho người đưa ba vợ anh khỏi Tuyết Thành, từ nay chúng ta không ai nợ ai, anh thấy sao?”

Thấy Lãnh Vô Tình ảm đạm, kiên định như vậy, Chu Hàn đương nhiên sẽ không nói nhiều với anh ta.

Nhưng Chu Hàn có chút xem trọng Lãnh Vô Tình, thanh niên này rất đúng ý anh.

“Thanh Long, thả người, chúng ta về.” Chu Hàn không nhiều lời, cũng không có hành động vô bổ nào.

Sau khi dặn dò xong lập tức vung tay, chuẩn bị dẫn người rời khỏi.

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân chạy loạn xạ.

Sau đó, một đội quân tinh nhuệ nhà họ Lãnh xông vào.

“Bắt lấy bọn họ.” Lãnh thị đứng đầu đó hô một tiếng, đám tinh nhuệ đấy liền xông lên.

Bọn họ xông thẳng vào đám người của Chu Hàn, đương nhiên cũng không tha cho Lãnh Vô Tình.

Lãnh Vô Tình là nhân vật mẫn cảm của cả cái Lãnh thị, cho nên dưới tình huống thông thường, không ai dám gây sự với anh ta.

Nhưng mà bây giờ Lãnh Vô Tình “trốn ra đây”, đám Lãnh tinh nhuệ này đương nhiên không thể ngồi yên được.

Bọn họ phải bắt và nhốt Lãnh Vô Tình lại, nếu không, Lãnh Đại Pháo biết được chuyện này bọn họ nhất định sẽ mất mạng.

Gia pháp của Lãnh thị có thể khiến con người ta sống không bằng chết. Không chỉ có thể chết, mà còn chết rất thảm.

Trong lúc đám tinh nhuệ đó liều mạng chạy đến phía Chu Hàn và Lãnh Vô Tình, Chu Hàn đang định ra lệnh cho Thanh Long và Bạch Hổ ra tay.

Thì ngay lúc này, Lạnh Vô Tình đột nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng: “Đứng yên hết cho tôi.”

Lời anh ta vừa dứt, không biết vì sao đám tinh nhuệ đó vậy mà lại vô thức dừng lại.

“Các người đừng có quên, các người chỉ là đám chó của Lãnh thị thôi, ai dám chống lại tôi?”

Lãnh Vô Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm đám tinh nhuệ, lời anh ta nhắc nhở mọi người, để bọn họ nhận rõ thân phận của bản thân: “Tôi là con trưởng của Lãnh thị.”

Lãnh Vô Tình vừa dứt lời, đám tinh nhuệ đó ai nấy đều không dám xông lên nữa.

Bọn họ như bị đứng hình vậy, ai nấy đều bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh.

Con trưởng Lãnh thị, bốn chữ này đã lâu lắm rồi không xuất hiện, cũng lâu lắm rồi không ai nghe qua.

Nhưng cách bao nhiêu năm rồi, bây giờ nghe lại bốn chữ này, vẫn khiến người khác sợ hãi.

“Đi.” Lãnh Vô Tình hướng về phía đám người Chu Hàn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó anh ta bước ra trước.

Lãnh Vô Tình như đi giữa chốn không người vậy, đám Lãnh thị tinh nhuệ đó chia thành hai hàng, tiễn Lãnh Vô Tình rời khỏi.

Trong lòng bọn họ rất rõ, bọn họ không hề có tư cách cũng như không có thực lực bắt Lãnh đại thiếu.

Bây giờ bọn họ ai nấy đều có ý định rời khỏi.

Lãnh Vô Tình, bọn họ không kiếm chuyện nổi, gia pháp Lãnh thị bọn họ càng không dám đụng đến.

Cho nên bây giờ đám tinh nhuệ này lựa chọn bỏ chạy, bọn họ phải rời khỏi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.