Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng, cái tên “Lãnh Vô Tình” này là mới giả mạo gần đây thôi.
Nhưng không hề nghĩ đến, mười năm trước đã bị đánh tráo rồi.
Điều này nõi rõ, anh ta đã đeo cái mặt nạ da người ngày tận mười năm.
Trong mười năm qua, cái tên Lãnh Vô Tình giả này vẫn luôn bắt chước dáng vẻ của Lãnh Vô Tình thật.
Cũng khó trách sao Lãnh Đại Pháo không nhận ra, khó trách Lãnh Tuyết Nhi cũng không nhận ra, thảo nào tất cả mọi người ở Lãnh thị cũng không nhận ra.
Ngay lúc tất cả mọi người đều bị cảnh này làm cho kinh sợ, “Lãnh Vô Tình” lại đột nhiên mở loa ngoài.
Ngay sau đó, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng thê thảm: “Cứu tôi. Mau cứu tôi với…”
Lãnh Tuyết Nhi không thể tin được người đang kêu gào cứu mạng ở đầu bên kia điện thoại chính là anh ruột Lãnh Vô Tình của mình, nhưng lúc này ngoài việc chọn tin tưởng ra, cô đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Lúc này Quý Tứ Kỵ lại không vội vàng bỏ trốn sau khi giết chết Lãnh Đại Pháo.
Thay vào đó, anh ta còn không kiêng nể gì mà ở lại, với dáng vẻ vô cùng tự tin.
Chu Hàn sẽ không can thiệp vào chuyện tranh chấp giữa Lãnh thị và Quý thị.
Mà theo tình hình trước mắt, Lãnh Đại Pháo đã chết, Lãnh Tuyết Nhi căn bản không thể làm chủ Lãnh thị được.
Lãnh Vô Tình cũng nằm ở trong tay Quý Tứ Kỵ, nếu như Chu Hàn đoán không sai, e rằng Lãnh thị không lâu nữa sẽ biến thành Quý thị rồi.
Quý Tứ Kỵ tốn thời gian mười năm để đoạt lại Lãnh thị.
Chu Hàn so sánh, còn cảm thấy cái tên Quý Tứ Kỵ cũng không tồi, ít nhất cũng xem là có năng lực.
“Chúng ta đi.” Chu Hàn lập tức quay về hướng đám người Tô Hàm nói, dù sao lúc này anh cũng đang nóng lòng đi cứu Hoàng Minh, Chu Tước và Huyền Vũ.
Ba người này trước đó còn bị thương không nhẹ, nếu như không nhanh chóng đưa đi Cảng Thành cho Tiết Minh Dương tiến hành chưa trị thì chỉ e rằng bất cứ lúc nào cũng đi về chầu ông bà được mất.
Về phần mình, anh lại lên xe nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện ở Tuyết Thành.
“Cha, cha thả Tô Khánh Đông đi, con không muốn bị cuốn vào cái chuyện tranh đấu không ngừng này nữa, con cũng không cần Lãnh Tuyết Nhi nữa.”
Lúc này Giang Đại Hải nằm trên giường bệnh vô cùng thảm hại đang nói với một người trung niên hói đầu.
Người trung niên hói đầu tỏ vẻ hết hồn sau khi nghe lời thỉnh cầu của con trai.
“Đại Hải, con nghĩ cái gì đó? Đây không phải là phong cách làm việc của con mà.” Người đàn ông hói đầu rất bất ngờ hỏi.
Ở trong ấn tượng của ông, con trai của mình là người mà trước giờ không hề từ bi nhẹ tay.
Sự thật cũng là như vậy, Giang Đại Hải sống bao nhiêu năm thế này rồi, nhưng trước giờ đều không hề làm được một chuyện tốt nào.
Anh ta vô cùng tàn nhân, nhưng phàm là người có thù với anh ta, đều bị anh ta giết chết.
“Cha, con không muốn giống như trước kia nữa, đột nhiên lương tâm con tỉnh giấc, muốn rửa hết tội lỗi.” Giang Đại Hải cả mặt phiền muộn thở dài một hơi.
“Vậy được thôi, nếu như con trai con đã không muốn tính toán nữa thì người làm cha như cha đây cũng không thể quá nhỏ mọn được.” Người đàn ông hói đầu cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
Rất nhanh, liền hạ lệnh cho người thả Tô Khánh Đông ra.
“Cha, hay là đưa Tô Khánh Đông đến sân bay đi, chúng ta không thể để người của Lãnh thị bắt được ông ta.”