Đế Quốc Chiến Thần

Chương 51: Không rõ sống chết



Một nữ bác sĩ trong số đó lập tức há hốc mồm, mắt nhìn thẳng vào Chu Hàn, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.

Ánh mắt của cô ấy rất phức tạp, đặc biệt là đôi mắt dường như đang phát ra ánh sáng.

Nhưng Chu Hàn chỉ cười nhạt, ôm Tô Hàm trong tay sau đó rời khỏi bệnh viện.

Để một mình Tô Hàm ở lại bệnh viện Chu Hàn không an tâm, bởi vì kẻ thù của anh đông như kiến vậy.

Dù sao thì với tư cách là một thế hệ chiến thần đế quốc, Chu Hàn quanh năm suốt tháng phải vật lộn với chiến tranh, kẻ thù quốc tế cũng chất thành đống luôn rồi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chu Hàn quay trở lại biệt thự, lúc này Tô Hàm cũng từ từ tỉnh lại.

Chu Hàn thấy vậy trong lòng có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng y thuật của Hoắc Nghệ Tinh lại mạnh đến vậy.

Mới có một lát thôi mà Tô Hàm lại có thể tỉnh rồi ư? Lẽ nào hoàn toàn hồi phục rồi?

“Vợ à, em thấy thế nào?” Chu Hàn không quan tâm đến chuyện xuống xe, vội vã hỏi han Tô Hàm.

Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ khẽ mở, nét mặt tràn đầy mệt mỏi. Cô hồn bay phách lạc liếc nhìn Chu Hàn, sau đó khẽ lắc đầu.

“Em không sao chứ?” Chu Hàn hỏi lại lần nữa, anh phải xác nhận tình trạng cơ thể Tô Hàm.

Nhưng Tô Hàm lại tiếp tục lắc đầu, điều này khiến Chu Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Tô Hàm vẫn cứ chậm chạp không mở miệng, chỉ liên tục lắc đầu.

Đặc biệt là thái độ của cô rất mơ hồ, lập lờ nước đôi, khiến cho Chu Hàn cũng phải nhíu mày.

“Vợ à, em có thể mở miệng nói gì đó được không?” Chu Hàn ý thức được điểm quan trọng, vội vã hỏi.

Nhưng Tô Hàn lại vẫn tiếp tục lắc đầu.

Nhìn thấy vợ mình lúc này chỉ biết lắc đầu, Chu Hàn cảm thấy vô cùng nhức đầu.

“Mau đi đưa Hoắc Nghệ Tinh đến đây.” Chu Hàn hướng về phía góc tối nói một câu, sau đó lập tức đỡ Tô Hàm xuống xe.

“Tuân lệnh.” Một câu trả lời cung kính từ trong góc tối truyền đến, sau đó một bóng người đột nhiên xuất hiện giống như tia chớp vụt qua, nháy mắt biến mất không thấy tung tích.

Thấy cửa lớn biệt thự đóng chặt, Chu Hàn lập tức quẹt thẻ đi vào.

Nhưng khi vừa mới mở cửa ra, ánh mắt Chu Hàn đột nhiên lóe lên một tia sắc lạnh.

Chỉ thấy mẹ vợ Hách Lôi lúc này đang bị một đám người vây lấy, tất cả những người đó đều mang dáng vẻ hàm ý sâu xa.

“Có chuyện gì từ từ nói, các người đừng có mà động tay động chân.” Hách Lôi hiển nhiên là bị mấy người kia dọa sợ, thậm chí không phát hiện ra rằng Chu Hàn đã đi vào.

Bà hướng về những người đang đứng vây quanh mình, nói giọng van xin: “Mấy người không thể tịch thu căn nhà này được, đợi khi nào con rể tôi về sẽ lập tức trả tiền cho mấy người.”

Thấy mấy người đó đều không nói lời nào, trong lòng Hách Lôi càng thêm hoảng sợ, bà ta nặng nề nuốt nước bọt, sau đó lại tiếp tục mở miệng cầu xin: “Mấy người đừng lo, chẳng phải chỉ là thua có hai trăm triệu tệ thôi sao? Căn nhà này chưa chắc đã đáng giá hai trăm triệu tệ, nhưng mà con rể tôi chắc chắn có hai trăm triệu này.”

Hách Lôi lúc này đã lo lắng phát khóc, khuôn mặt bà ta tiều tụy, ánh mắt rời rạc, dưới mắt hiện lên quầng thâm rõ ràng.

Thoạt nhìn muốn nhếch nhác bao nhiêu thì liền nhếch nhác bấy nhiêu.

“Ha ha, đồ đàn bà thối, bà đang lừa ai vậy?” Tên cầm đầu giơ tay túm tóc Hách Lôi.

Mặc dù Hách Lôi không phát hiện ra Chu Hàn đang đỡ Tô Hàm đứng ở cửa lớn nhưng mấy người kia lại nhìn thấy được.

Nhưng bọn chúng không thèm để ý, hoàn toàn là dáng vẻ không để ai vào mắt.

Thấy Chu Hàn không có động tĩnh gì, bọn chúng liền cho rằng chỉ là một thằng nhãi đi ngang qua, hơn nữa còn là loại có lòng hiếu kỳ rất nặng nhưng lại nhát gan không dám nhiều chuyện.

“Cái biệt thự này ít nhất là một tỷ tệ trở lên, còn muốn lừa gạt bọn tôi sao?” Tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Hách Lôi, giống như một con sói đói nhìn chằm chằm một cừu non chỉ chờ bị làm thịt.

Hách Lôi theo bản năng lùi lại vài bước, vẻ mặt hốt hoảng, toàn thân run rẩy.

Bà ta hiển nhiên là bị dọa không nhẹ, cả người sợ hãi đến cực điểm.

Nhưng trong mắt bà ta chợt lóe lên tia sáng, căn biệt thự này trị giá hơn một tỷ tệ ư?

Nghĩ đến đây, hai mắt Hách Lôi đột nhiên sáng ngời, toàn thân hưng phấn vô cùng.

Bà ta thật sự không ngờ căn biệt thự này vậy mà lại có giá trị như vậy.

“Mấy người có chắc căn biệt thự này trị giá một tỷ tệ không?” Hách Lôi hỏi mấy tên đang vây quanh mình, bà ta muốn xác nhận một chút xem những gì đối phương nói là thật hay giả.

“Tin hay không thì tùy, tóm lại là nếu như bà chuyển nhượng căn biệt thự này cho Tô Tam Cô thì chúng tôi sẽ xóa nợ cho bà, hơn nữa còn đưa thêm cho bà ba trăm triệu tệ.” Dáng vẻ của tên này thật sự khiến cho người ta ghê tởm.

“À đúng rồi, chồng bà cũng sẽ lập tức được thả ra ngay.” Gã bên cạnh nhếch miệng cười tham lam, xoa tay cười nói.

Tô Tam Cô?

Lúc này Chu Hàn đang đứng ở cửa bỗng cau mày. Anh nhớ ra rằng hôm qua chính Tô Tam Cô và một vài phu nhân đã kéo Hách Lôi rời đi.

Xem ra nếu như đúng theo lời mà mấy người kia nói thì Hách Lôi đúng là bị hố lại còn giúp người ta đếm tiền.

“Thành giao.” Hách Lôi lập tức vỗ đùi, hưng phấn kêu lên.

“Rầm.” Hách Lôi vừa nói xong thì Chu Hàn đã giơ chân đạp mạnh vào cửa biệt thự.

Một đám người cùng với Hách Lôi lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, ngoại trừ Hách Lôi, những người khác đều mang vẻ mặt bình tĩnh.

Dù sao thì bọn họ cũng đã sớm phát hiện ra Chu Hàn rồi, nhưng Hách Lôi vẫn luôn bị chắn ở bên trong, không hề biết rằng Chu Hàn đã đứng ở cửa từ lâu.

Lúc này Tô Hàm đang đứng bên cạnh Chu Hàn, hai mắt đờ đẫn, rõ ràng là dáng vẻ mất trí nhớ.

Hách Lôi lập tức hoàn hồn, bị dọa tới nỗi cả người run lên bần bật.

Nhưng bà ta nhanh chóng che đậy dáng vẻ chột dạ của mình bằng một nụ cười kỳ lạ.

“Ha ha, con rể, cuối cùng con cũng về rồi.” Hách Lôi cười tươi như hoa, nói với Chu Hàn: “Con dẫn con gái mẹ đi chơi đâu vậy?”

Đối mặt với dáng vẻ nịnh nọt của Hách Lôi, Chu Hàn mặc kệ không thèm quan tâm mà đi tới trước mặt đám người đang đứng trước mặt bà ta, trầm giọng nói: “Cút.”

Nhìn thấy Chu Hàn ngạo mạn như vậy, đám người lập tức thay đổi sắc mặt.

“Thằng nhãi, cậu nói cái gì?”

“Có giỏi thì nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem nào, ông đây nghe không rõ.”

“Có phải não cậu bị úng nước rồi không, bọn tôi là dạng gì, cậu là dạng gì, chẳng lẽ trong lòng cậu không biết sao?”

“Một thân một mình mà dám hô to gọi nhỏ với mấy ông đây sao, có phải là ngại mạng mình dài quá không?”

Bọn chúng cứ một câu rồi lại một câu kêu gào ầm ĩ, thoạt nhìn không phải xã hội đen mà như thể muốn dùng nước miếng dìm chết Chu Hàn.

“Bốp.” Chu Hàn đấm một phát vào mặt đối phương, sau đó giơ chân đạp vào ngực gã, tên kia chết ngay tại chỗ.

Chu Hàn không dừng lại chút nào, tay chân phối hợp cho mỗi tên một cú, đám người chật vật ngã nhào xuống đất.

“Nghe rõ chưa?” Nâng chân lên rồi lại hạ xuống, mỗi cái nhấc chân là một mạng người, trong mắt Chu Hàn hiện lên một tia lạnh lẽo.

Mấy tên còn lại sợ tới mức trợn mắt há mồm, đầu óc choáng váng.

Đối với mấy tên không biết sống chết, không biết trời cao đất rộng này, Chu Hàn vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện dạy cho bọn chúng một bài học mà thôi, cũng không muốn tính mạng của bọn chúng làm gì.

Nhưng hai gã vừa chết khi nãy vừa rồi vậy mà lại dùng loại ánh mắt vô cùng thô tục bẩn thỉu nhìn chằm chằm vào Tô Hàm đang đứng phía sau Chu Hàn, đồng thời lại còn giơ tay ra ám hiệu với nhau.

Điều này đã định sẵn rằng bọn chúng phải chết. Bởi vì Chu Hàn trong nháy mắt đã nhận ra ám hiệu của chúng, bọn chúng dám có ý xấu với Tô Hàm.

Chu Hàn thuộc thế hệ chiến thần đế quốc, khi cùng Tứ đại chiến thần chiến đấu trên chiến trường, những ám hiệu còn phức tạp hơn thế này anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra, huống hồ là mấy ám hiệu đơn giản của mấy tên này. Đối với anh mà nói, đây cũng chỉ là mấy động tác nhỏ mà thôi.

Trước mặt một đám người, Chu Hàn giết chết đồng đảng của bọn chúng, hơn nữa còn ra tay vô cùng cay độc, khiến mấy tên này căn bản không có cơ hội phản ứng.

Thậm chí ngay cả Thanh Long và mấy người khác đang ẩn mình trong bóng tối cũng không nhìn rõ Chu Hàn ra tay như thế nào.

“Ném bọn chúng đi.” Thấy mấy tên cặn bã vô dụng đã triệt để bị dọa, Chu Hàn lúc này cũng lười tiếp tục lãng phí thời gian cho chúng, mà quay sang nói một câu với Thanh Long đang ẩn trong bóng tối.

Vừa nói xong, Chu Hàn lập tức kéo Tô Hàm vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Từ đầu đến cuối đều không thèm để ý đến Hách Lôi.

Mà Hách Lôi lúc này cũng sợ hãi không kém, bà ta không ngờ rằng Chu Hàn lại ra tay gọn gàng lưu loát như vậy, muốn đánh thì đánh, muốn giết liền giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.