Đế Quốc Chiến Thần

Chương 68: Không giấu được



“Thanh Long, dẫn người lui đi trước đi, chỗ này giao cho chúng tôi.” Bạch Hổ quay sang phía Thanh Long ra hiệu, hai tay nhanh như chớp tung ra, đan chéo vào nhau.

Theo tiếng răng rắc vang lên, trong chớp mắt lại có mấy người bị bẻ gãy cổ.

Thanh Long vẫn luôn quan sát tình hình ở xung quanh, vì vậy lúc mà Bạch Hổ xuất hiện anh đã kịp phản ứng lại.

“Được thôi.” Anh đáp lại một tiếng, bế Tô Khánh Đông lên, làm ra vẻ chuẩn bị chạy ra ngoài.

Thái Đại Cường thấy hiện trường bị làm loạn lên không còn dáng vẻ gì nữa, rối thành một nùi, tức đến mức sắp phun ra máu đến nơi.

“Cái loại khốn nạn.” Thái Đại Cường phát khùng hét ầm lên, ra lệnh với một đám thuộc hạ: “Bắt hết bọn chúng lại cho ta, đánh chết bọn nó.”

Chỉ có điêều, ngay lúc Thái Đại Cường đang nói chuyện, Huyền Vũ và Chu Tước đã yểm hộ cho Thanh Long và Tô Khánh Đông chạy ra ngoài rồi.

Mà sau khi Thanh Long chạy ra ngoài được mấy mét, đột nhiên đặt Tô Khánh Đông lên vai của Chu Tước, nói: “Cô đem ông ta rời đi trước, chỗ này chúng tôi sẽ chặn lại.”

Trong tứ đại chiến thần, thực lực của Chu Tước là yếu nhất, để cho cô ấy dẫn người chạy trốn là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là, mặc dù thực lực của Chu Tước yếu nhất, nhưng mà đối phó với một đám người trên thuyền này cũng giống như cầm dao thái rau vậy đó, không có gì khó khăn cả.

Chu Tước một tay giữ Tô Khánh Đông vững vàng ở trên vai, quay về phía Thanh Long gật gật đầu nói: “Được.”

Sau đó, thân ảnh cô nhảy lên một cái, rời đi.

Người ở trên thuyền đuổi theo muốn cản cô ấy lại, nhưng lại bị Thanh Long đạp cho môỗi người một cái, rơi xuống biển.

Tô Tam Cô thấy Thanh Long hung dữ như thế bắt đầu chột dạ.

Bởi vì ngay vừa nãy, bà ta tuyên bố muốn Thanh Long gãy tay dập đầu, có thể nói là làm mất lòng người ta rồi.

Thanh Long lúc này đây thoát khỏi khó khăn, làm sao có thể bỏ qua cho bà ta?

Quả nhiên như thế, ngay lúc Tô Tam Cô ý thức được Thanh Long có thể sẽ đối phó mình, bóng dáng của Thanh Long lóe lên, sau khi đụng bay mấy người thì xuất hiện ở trước mặt bà.

“A.” Tô Tam Cô hét lên một tiếng, quay đầu chạy mất, miệng còn không ngừng kêu lên: “Đừng giết tôi mà.”

Nhưng Thanh Long làm sao có thể tha cho bà ta, miệng của Thanh Long có một tia cười đầy tàn nhẫn.

Không hề có một chút do dự, anh xông về hướng Tô Tam Cô.

Lúc này đây Thái Đại Cường và Tần Đạo Minh đều có cao thủ bảo vệ ở bên cạnh, chỉ có Tô Tam Cô không có.

Mà mấy tên vệ sĩ kia của bà ta bị dọa cho chạy vào trong khoang thuyền trốn từ sớm, giả dạng làm khách đánh bạc bình thường, làm gì còn quan tâm sống chết của Tô Tam Cô nữa?

Dù sao, Tô Tam Cô này keo kiệt đến lợi hại, tiền đưa ra thì cực thấp. Mấy đồng tiền bà ta đưa kia hoàn toàn không đủ để cho mấy tên vệ sĩ này bán mạng cho bà.

Lúc Tô Tam Cô quay đầu chạy, Hoắc Tử Kim và Thái Đại Cường nhìn thoáng qua nhau.

Kết quả ánh mắt của hai người cùng nhất trí đến kỳ lạ, ngầm hiểu lẫn nhau.

Dựa theo cái trạng thái này của đám Thanh Long, cao thủ bên người của hai người họ hoàn toàn không đủ xài, đừng nói đến việc phái vài người ra bảo vệ Tô Tam Cô.

Còn nữa, Tô Tam Cô vốn dĩ chính là một nhân vật làm bia đỡ đạn bậc nhất rồi, bọn họ làm sao có thể quan tâm sống chết của Tô Tam Cô được?

Hai người cứ trơ mắt nhìn Tô Tam Cô bị Thanh Long đuổi theo như vậy, vốn dĩ còn tưởng rằng Thanh Long sẽ ra tay dứt khoát vặn gãy cổ của Tô Tam Cô.

Kết quả làm cho hai người thấy ngoài ý muốn chính là, Thanh Long vậy mà bay lên một cước đạp bay Tô Tam Cô.

Tô Tam Cô hét thảm một tiếng, cả cơ thế giống như một trái bóng da, không khống chế được mà bay ra ngoài.

Theo tiếng bịch vang lên, bà ta đã rơi xuống biển, bị sóng biển nuốt trôi mất bóng dáng.

Mà ngay trong nháy mắt Tô Tam Cô rơi vào biển không thấy nữa đó, một con bạc xuất hiện ở trong khoang thuyền, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống dưới biển…

Ba người Thanh Long đại sát bốn phía, giết hết tất cả những nhân viên nội bộ không còn một ai.

Chu Tước đã mang Tô Khánh Đông rời đi khỏi con thuyền cờ bạc này thành công, xem như thoát khỏi hiểm cảnh.

Mà Thái Đại Cường cùng Hoắc Tử Kim được mấy cao thủ bảo vệ, lập tức nhảy sang một chiếc ca nô bên cạnh, giống như chó của nhà có tang, vội vàng chạy đi.

“Nhiệm vụ hoàn thành.” Bạch Hổ thản nhiên nói ra một câu, ánh mắt ba người đụng nhau trên không trung, ngầm hiểu ý nhau cười một tiếng.

Nửa tiếng sau, tứ đại chiến thần đều trở lại biệt thự, mà Tô Khánh Đông giờ phút này đang nằm trên giường, một cái chân đã được xử lý và băng bó rồi.

“May sao cũng chỉ đánh trúng bắp chân, lại còn đánh vào từ phía sau, không hề bị thương đến gân cốt.” Tiết Minh Dương tháo đôi bao tay vô khuẩn ra, quay về phía Tô Hàm nói cho bọn họ tình hình của Tô Khánh Đông.

Sau khi nghe được lời nói của Tiết Minh Dương, mẹ con Hách Lôi đều thở phào một hơi.

Mà lúc này đây Chu Hàn đã nghĩ đến cách cứu Tô thị ra khỏi biển lửa.

Đó chính là chuyển đổi toàn bộ công ty, chuyển thành một tập đoàn dược phẩm.

Về phần người phụ trách, anh cũng đã nghĩ cả rồi.

“Tiểu Hoàng, cậu ra đây một lát.” Chu Hàn bất thình lình hướng về phía Tiết Minh Dương nói.

Người đứng sau nghe vậy lập tức gật gật đầu, đi theo Chu Hàn ra khỏi phòng.

Tô Hàm cũng ra ngoài theo, mặt cô tràn đầy lo âu nhìn về phía Chu Hàn, vốn cho rằng Chu Hàn muốn gây sự.

Chu Hàn phát hiện Tô Hàm đi ra theo cũng không nói gì, chỉ kéo lấy tay cô.

Nắm thật chặt ở trong tay, khóe miệng cười cười.

“Anh muốn có cái bí mật gì với cậu ta?” Tô Hàm quay về phía Chu Hàn nháy nháy mắt: “Muốn giấu em cái gì đó?”

Chu Hàn lắc lắc đầu, sau khi an ủi cô một câu, ánh mắt hướng về phía Tiết Minh Dương.

Ngay lúc Chu Hàn định nói những suy nghĩ của mình ra, bỗng nhiên một chiếc xe sang trọng lao đến, dừng ở trước cửa biệt thự.

Ngay sau đó, có một người bước xuống xe, chỉ thấy anh ta che lấy cái mông, bộ dạng khập khà khập khễnh rất khó khăn.

Chu Hàn liếc mắt một cái liền nhìn ra người này là Hoàng Minh, chỉ dựa vào cái cách đi đứng là đã nhận ra rồi.

“Chu đại ca, tôi không đợi ở Tập đoàn Giang Đông được nữa rồi.” Hoàng Minh vừa bước đến liền đi thẳng về phía Chu Hàn kể khổ: “Tang sự của cha tôi cũng không làm nổi nữa, Thái Đại Cường còn tuyên bố muốn diệt toàn bộ Hoàng Thị của tôi.”

“Ông ta nói muốn để Thái Thị thay thế Hoàng Thị.”

Nói mãi nói mai, nước mắt của Hoàng Minh cũng rơi xuống rồi.

Vẫn nói nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa đến chỗ thương tâm.

Mà Hoàng Minh lúc này đây là thật sự đến chỗ thương tâm rồi, anh thương tâm đến vô cùng.

Thái Đại Cường quả thực chính là khinh người quá mức.

Thái Đại Cường sau khi chịu thiệt thòi ở trên thuyền bạc đã xả cơn giận đó lên người Hoàng Minh.

Kết quả tay chân của Hoàng Minh còn chưa xử lý xong đã bị người của Thái Đại Cường đến phá thành cái bộ dạng này rồi.

Hoàng Minh không tiếp tục ở Tập đoàng Giang Đông được nữa, rơi vào đường cùng, chỉ có thề cầu cứu Chu Hàn.

“Thái Đại Cường?” Chu Hàn nhíu đôi mắt lại, anh khẽ vẫy tay về chỗ bóng tối.

Ngay sau đó thân ảnh của Thanh Long liền xuất hiện trước mặt của Chu Hàn.

“Các cậu ở trên thuyền đánh bạc chẳng lẽ không giáo huấn Thái Đại Cường sao?” Chu Hàn quay về phía Thanh Long hỏi.

Thanh Long nghe được lời này liền lắc đầu: “Nguyên soái, nhiệm vụ ngài đưa cho Bạch Hổ là cứu Tô Khánh Đông và tôi.”

Chu Hàn nghe được lời này cười khổ một tiếng.

Anh đã không để ý đến điểm này, lúc đó chỉ phân phó tam đại chiến thần nhanh chóng đi cứu người.

Mà lại quên mất bảo bọn họ bắt sống Thái Đại Cường, lần này là sơ suất của Chu Hàn.

“Được, lui xuống trước đi.” Chu Hàn mở miệng ra hiệu một tiếng, lại lần nữa nhìn về phía Hoàng Minh.

Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Nếu mà Tập đoàn Giang Đông mất rồi, vậy thì giao cho cậu Tô Thị, cậu có muốn hay không?”

Hoàng Minh nghe vậy liền sững sờ, ngoại trừ anh ra, đến cả Tiết Minh Dương cùng với Tô Hàm cũng biến sắc.

Ba người cũng không quá hiểu ý của Chu Hàn, bọn họ càng không biết Chu Hàn này đang có tính toán gì.

“Chu đại ca, Tô Thị không phải là của chị Tô sao? Sao anh lại muốn tặng cho tôi chứ? Quý giá như thế, tôi không nhận được đâu.” Hoàng Minh lập tức lên tiếng, một bộ dạng nghiêm túc từ chối.

Nhưng Chu Hàn lại mỉm cười: “Cậu nhận được. Chỉ dựa vào việc cậu đem đến cho tôi nhân tài này, cậu đương nhiên nhận được rồi.”

Dứt lời Chu Hàn đẩy Tiết Minh Dương đến trước mặt Hoàng Minh.

Thật tình không biết lúc này đây mồ hôi lạnh trên đầu Tiết Minh Dương đều rơi xuống rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.