Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 45: Sơ hở



Hai hắc y nhân kinh hãi, vội vàng dùng đao bổ rách lều vải vọt ra bên ngoài, sau đó bên ngoài vang lên tiếng binh khí va chạm, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết. Sau khi tất cả đều bị dẹp yên, tấm rèm lều vải bị người nhấc lên, Tiền Bất Ly mang theo Vương Thụy đi vào bên trong.

Tiền Bất Ly nhìn một gã tù binh ngã lệch bên cạnh cột gỗ, cổ họng đã bị chặt đứt, cười nhạt một tiếng nói: "Không thể tưởng được Hạ Quýnh Danh lại vội vã muốn giết người diệt khẩu"

Vương Thụy cũng cười nhạt một tiếng, không nói gì.

"Thích khách đâu? Có bắt sống được không?"

"Đại nhân, thích khách đều bị giết chết rồi."

"Hạ Quýnh Danh thật đúng là vẽ vời cho thêm chuyện, hắn cho là chúng ta đều là đồ đần, không thể nhìn ra âm mưu của hắn sao?" Tiền Bất Ly lạnh nhạt nhìn lướt qua ba tên tù binh còn lại: "Mang mấy người bọn chúng ra ngoài, chém, giữ lại cũng không còn ích gì!"

Vương Thụy vội vàng nói: "Đại nhân, còn không hỏi ra lời cung khai, nếu như chúng ta có thể nắm giữ bằng chứng chính xác của Hạ Quýnh Danh theo. . . ."

"Ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi!" Tiền Bất Ly lắc đầu nói: "Hạ Quýnh Danh là bá tước đế quốc, mà tất cả những việc hắn làm đều được Vương hậu chỉ điểm, ngươi lấy được chứng cớ thì thế nào? Bắt Hạ Quýnh Danh cùng Vương hậu lại? Ai đi bắt? Ngươi hay là ta?"

"Vậy. . . Chúng ta phải chịu nhịn sao? !" Vương Thụy thật sự đôi chút nóng nảy.

"Cái này là chính trị, ngươi về sau hãy học tập một chút" Tiền Bất Ly nở nụ cười lãnh đạm, nói: "Mặc kệ Hạ Quýnh Danh muốn làm cái gì, chúng ta chỉ cần chú ý cẩn thận phòng bị là được, muốn lật đổ hắn thì là chuyện sau này. Cho nên. ." Tiền Bất Ly giơ một ngón tay chỉ vào mấy tên tù binh trước mặt: "Bọn chúng đều là phế vật, có khẩu cung hay không đối với chúng ta mà nói đều giống nhau." Nói xong, Tiền Bất Ly bước đi ra khỏi lều vải, sau lưng truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Vương Thụy: "Người tới! Lôi mấy người này ra ngoài, lột da rút gân cho ta, mẹ kiếp, dám cấu kết cùng kẻ thù bên ngoài, nếu Lão Tử để cho các ngươi được chết một cách thống khoái, sau này Lão Tử con bà nó đi đầu xuống đất!"

Một đám binh sĩ tuôn vào, đè ba tên kia tù binh còn lại xuống đất, nhanh chóng lột sạch y phục trên người ba tên tù binh, sau đó tóm lấy tóc của bọn chúng kéo ra ngoài.

Tiền Bất Ly cười cười, hắn biết rõ có rất nhiều loại phương pháp tra hỏi, những thứ khác không nói, đơn giản chỉ một loại thẩm vấn làm kiệt sức đã không có mấy người có thể vượt qua, thế nhưng hiện tại hắn không có thời gian dông dài cùng mấy cái tù binh. Trước tiên cần phải làm hao mòn sự kiên định bằng cách dùng thích khách, đẩy Hạ Quýnh Danh lên trên mặt bàn, ám chỉ với mấy tên tù binh là âm mưu của Hạ Quýnh Danh cũng không phải bí mật, mà chính mình cũng không có hứng thú với việc nắm giữ những bí mật của chúng, cuối cùng đẩy đến chúng tới kề cận cái chết, như vậy chắc chắn sẽ có một kẻ nào đó không chịu đựng được!

Tiền Bất Ly trở lại trong soái trướng ngồi không được bao lâu thời gian, Vương Thụy kích động chạy vào, tay giơ hai tờ giấy, nói: "Đại nhân, người xem! !"

Tiền Bất Ly tiếp nhận hai tờ giấy, nhìn kỹ, một lúc lâu sau hắn nhẹ gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy, ta nghĩ bọn hắn không thể ngu xuẩn như vậy, còn không hiểu dẫn sói vào nhà đạo lý sao? Ha ha. . ."

"Đại nhân, chuyện này do chúng ta đi làm?"

"Có thể, ngươi an bài cẩn thận" Tiền Bất Ly nhẹ gật đầu.

"Đã hiểu, đại nhân." Vương Thụy quay người đi ra ngoài trướng.

"Chờ một chút." Tiền Bất Ly nhìn Vương Thụy với dáng vẻ giống như cười mà không phải cười một lát, ngay khi Vương Thụy đang sợ hãi khắp người, cảm giác không được tự nhiên, Tiền Bất Ly nói: "Ngươi hôm nay làm sai vài chuyện, biết rõ đều sai ở chỗ nào sao?"

"Cái này. . . . Mời đại nhân chỉ rõ."

"Ngươi lộ ra rất nhiều sơ hở lộ! Thứ nhất, ngươi phái ra thích khách nếu là đi giết người, ngay cả binh sĩ canh phòng cũng phải bị giết, mà không phải bị đánh ngất xỉu. Đương nhiên, diễn kịch không phải là giết thật, thích khách không dám giết nhiều người sao? Thứ hai, biểu hiện của thích khách cũng quá hình thức, giết người diệt khẩu đáng phải càng nhanh càng tốt, bọn hắn rõ ràng giống như đang biểu diễn hành hạ giết từng người một! thứ ba, ngươi cho rằng sau khi thích khách bị người phát hiện, điều đầu tiên chúng nghĩ đến là đào tẩu hay là hoàn thành nhiệm vụ? Ngay cả lính vận chuyển đồ quân nhu cũng có thể là tử sĩ, thích khách ngay cả chút quyết đoán cũng không có sao?"

Vương Thụy không ngờ rằng màn biểu diễn tự cho là hoàn mỹ lại có nhiều sơ hở như vậy, gã lúng túng nói: "Cái này. . . chút mánh khóe của ta đương nhiên không thể gạt được đại nhân."

"Ta nói những điều này không phải là muốn trách cứ ngươi, ta hy vọng ngươi có thể động não nhiều hơn một chút, sau này khi làm bất kỳ chuyện gì cũng phải suy nghĩ toàn diện hơn một chút" Tiền Bất Ly cười nhẹ một tiếng nói tiếp: "Biết rõ vì sao ta coi trọng ngươi nhất không? Cũng bởi vì ngươi cẩn thận! Cẩn thận không phải là điều xấu."

"Ta hiểu được, đại nhân." Sau khi nghe thấy câu nói chân thành của Tiền Bất Ly với mình, Vương Thụy rất cảm động.

"Không thể ký thác hy vọng vào trên sự ngu xuẩn của đối thủ, như vậy chính ngươi cũng sẽ trở nên càng ngày càng ngu xuẩn, ngươi cẩn thận suy nghĩ lời nói của ta một chút."

Vương Thụy quỳ một gối xuống trên mặt đất: "Đại nhân, Vương Thụy thụ giáo!"

"Hiểu rõ khổ tâm của ta là tốt rồi." Tiền Bất Ly nhẹ gật đầu, tiện tay cầm hai tờ giấy giơ ở trước ngọn nến, đốt cháy: "Vậy ngươi nói xem, chúng ta phải giải quyết chuyện đó như thế nào mới không làm cho Trát Mộc Hợp hoài nghi?"

Vương Thụy nhíu mày suy tư, Tiền Bất Ly mỉm cười không nói. Kỳ thật trong lòng của hắn đã có một kế hoạch, thế nhưng hắn nhất định phải để cho bộ hạ của mình học cách suy nghĩ độc lập, mỗi lần gặp phải tình huống đột phát đều cần bản thân mình quyết định, mấy người Vương Thụy vĩnh viễn không cách nào chính thức trưởng thành được.

Vương Thụy suy nghĩ thật lâu mới giãn hai hàng lông mày, gã vừa cân nhắc vừa nói: "Đại nhân, khi ta mang theo đội kỵ binh tập kích đội vận chuyển đồ quân nhu, không thể tiêu diệt hoàn toàn, bọn chúng chạy thoát mấy người, có lẽ. . . . Hiện tại Trát Mộc Hợp đã biết rõ đồ quân nhu rơi vào trong tay chúng ta."

Tiền Bất Ly gật gật đầu, nói với một dáng vẻ cổ vũ: "Rất tốt, nói tiếp."

"Chúng ta có thể lấy vũ khí, một mồi lửa thiêu hủy áo cơm vật phẩm, sau đó đào cái hố to chôn xuống, cuối cùng lấp đất trở lại như cũ, làm ngụy trang cho tốt, không thể để cho người khác đơn giản nhìn ra sơ hở"

"Nếu như. . . Ngươi ngụy trang quá tốt, Trát Mộc Hợp thật sự không thể phát hiện thì phải làm thế nào? Chẳng phải kế hoạch của ngươi đã thất bại sao?"

"Thà rằng thất bại như vậy, còn tốt hơn so với việc ngụy trang quá kém, để cho Trát Mộc Hợp khám phá ra kế hoạch của chúng ta!"

"Ngươi có thể nghĩ ra được điểm này, khiến cho ta rất vui mừng." Tiền Bất Ly nở nụ cười nói: "Đi ra ngoài an bài"

"Đại nhân, vậy. . . Vậy ngài. . ." Vương Thụy không ngờ rằng Tiền Bất Ly sẽ thực hiện theo chính kế hoạch của mình.

"Suy nghĩ của chúng ta đều không sai biệt lắm."

"Thật sự sao? Đại nhân!" Vương Thụy vừa mừng vừa sợ, rõ ràng có thể có cùng suy nghĩ với thống lĩnh đại nhân, đây thật sự là một kiêu ngạo lớn lao.

"Chiến tranh không phải trò đùa, nếu như kế hoạch của ngươi có chỗ không ổn, ta sao sẽ yên tâm để cho ngươi đi làm? Đi đi."

"Tuân mệnh, đại nhân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.