Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 13



Móng nhỏ trên hai chân trước vốn dĩ đang giương nanh múa vuốt muốn vươn ra cào người, giờ đều ngoan ngoãn thu trở về, mèo đen lấy tư thái làm nũng khều khều đệm thịt lót trong bàn chân qua qua lại lại, ấn ấn lên cánh tay Diệp Văn Nhã như muốn mát xa cho cô, trong miệng còn phát ra tiếng mèo kêu nũng nịu ngọt nị, thỉnh thoảng cổ họng còn nghe được từng đợt grừ grừ thật đáng yêu.

Thấy Diệp Văn Nhã nhìn về phía nó, thân thể mèo đen hơi hơi cứng đờ một chút, ngay sau đó làm bộ như không có việc gì, thân mật lấy đầu cọ cọ cánh tay Diệp Văn Nhã, bộ dáng này miễn bàn có bao nhiêu dính người.

Nếu không phải con mèo đen này hai phút trước còn hùng hổ, nhe răng nhếch miệng muốn cắn người, Diệp Văn Nhã thậm chí muốn hoài nghi mình có phải bị xuất hiện ảo giác.

Bạch Hạ thấy Diệp Văn Nhã thật sự thích con mèo đen này, căn bản không có bất luận cân nhắc nào muốn đổi một con mèo khác, liền tiếc nuối thở dài.

Nhưng còn Tống Giai Nhạc đang ngồi một bên khều khều đống lửa, cười tủm tỉm mở miệng nói: "Nếu về sau cô không tính ở bên cạnh Phương Thiệu Nguyên nữa, lại thích mèo như vậy...... Không bằng quay về tôi lại giới thiệu cho cô mấy thú nhân biến hình mèo nha?"

"Tôi có mấy người anh cũng rất không tồi a...... Đại ca và nhị ca tôi đều là thú nhân biến hình hệ mèo, có tinh thần lực cùng thể chất đều loại A, hình thái thức tỉnh chính là báo gấm, một chút cũng không kém hơn Phương Thiệu Nguyên nha! Không bằng khi nào về thử tiếp xúc xem?" Tống Giai Nhạc chớp chớp hai mắt, có chút chờ đợi nói.

Sau khi cô được kiến thức qua năng lực của Diệp Văn Nhã trong lĩnh vực Y Dược, vẫn luôn muốn tạo mối quan hệ tốt với đối phương, chỉ tiếc ngày thường quan hệ của của cô chỉ có thể nói là tốt hơn người bình thường một chút thôi, nên giờ có muốn mở miệng bắt chuyện cũng cảm thấy có chút không quá thích hợp. Hiện giờ nhìn thấy cơ hội, tất nhiên vội mở miệng đẩy mạnh tiêu thụ mấy ông anh nhà mình.

Ở đế quốc thú nhân, vị trí của Dược Sư trong xã hội rất cao, cho dù có là một Dược Sư cấp thấp đi chăng nữa, cũng sẽ có một số quý tộc nhỏ muốn kết thân với bọn họ.

Huống chi là người thiên phú trác tuyệt như Diệp Văn Nhã, vừa thấy liền biết sẽ là một Dược Sư tương lai tiền đồ vô lượng.

Tống Giai Nhạc sờ sờ cằm, có chút thổn thức, nếu không phải Diệp Văn Nhã mấy năm nay chưa bao giờ từng biểu lộ năng lực thiên phú có thể phối chế thuốc cấp A, Phương Thiệu Nguyên sao có thể lựa chọn Tô Uyển Thu, để mấy ông anh nhà cô nhặt được cơ hội trước mắt này?

Lúc này, tính tình ương ngạnh của Diệp Văn Nhã ngày xưa ở trường học cũng bị Tống Giai Nhạc lý giải thành chút kiêu ngạo của thiên tài thôi, cũng rất bình thường.

Khi nhìn về phía Diệp Văn Nhã, Tống Giai Nhạc chỉ cảm thấy đối phương chỗ nào cũng tốt, nếu có thể trở thành chị dâu của cô ngay ngày hôm sau, vậy càng tốt!

Mèo đen an tĩnh ngồi trong khuỷu tay Diệp Văn Nhã, đôi mắt xanh đen u ám theo bản năng nhìn về phía Diệp Văn Nhã, nhưng mà hình thể của mèo đen quá nhỏ, tầm mắt chỉ có thể thấy được cái cằm trơn bóng cùng cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô gái, mạch máu màu xanh nhạt dưới cổ như ẩn như hiện vẽ ra độ cung duyên dáng.

Tiêu Thần có chút đáng tiếc.

Thằng cháu trai bên ngoại nhà mình thật đúng là nhặt hạt mè ném dưa hấu, vị hôn thê lợi hại như vậy mà không cần, quay đầu lại chọn một phụ nữ khác,  chỉ sợ không được bao lâu, thằng nhóc đó sẽ phải hối hận.

"Không cần đâu, tạm thời tôi không suy xét những việc này." Diệp Văn Nhã nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của con mèo đen, lắc đầu cự tuyệt.

"Bạn học Tống này, tôi thấy cô cũng đừng uổng phí cái tâm tư đó nữa. Mấy người anh của cô khẳng định không xứng với bạn học Diệp đâu!...... Ở đế quốc này, số lượng thú nhân có cả tinh thần lực và thể chất cấp A nhiều hơn số lượng Dược Sư cấp A biết bao nhiêu lần chứ!."

Bạch Hạ duỗi đầu qua, hơi tiến lên, cười hì hì nói: "Huống chi bạn học Diệp năm nay mới là học sinh năm hai thôi, Dược Sư trẻ tuổi trẻ cao giai như vậy, thú nhân bình thường có chỗ nào xứng đôi được chứ? Tôi thấy cũng chỉ có mười người đàn ông hoàng kim độc thân được trên mạng bình chọn ra trong năm nay mới có thể miễn cưỡng gọi là đủ tư cách!"

"Lại nói tiếp, trong số mười người này, có ba người đều là thú nhân hình mèo nha...... Phân ra một chút,  xếp hạng đệ nhất là Hoàng Thái Tử điện hạ Lôi Trạch —— thú nhân sư tử hoàng kim, cũng xếp hạng nhất ngang với Thái Tử điện hạ, tứ đại nguyên soái Tiêu Thần —— thú nhân Bạch Hổ có hai cánh nha, còn có An Thân Vương điện hạ xếp hạng thứ tám." Tống Giai Nhạc nhớ tới bảng xếp hạng mà mình từng nhìn thấy trên mạng, "An Thân Vương điện hạ thì không tính, đó chính là loại đàn ông trăng hoa rồi...... Nhưng Hoàng Thái Tử điện hạ cùng Tiêu nguyên soái đều là thú nhân lợi hại với tinh thần lực cùng thể chất song song cấp SS luôn!" "Hai người này một người thì ôn hòa lễ độ, một người lạnh lùng cường thế, hoàn toàn chính là hai loại hình thú nhân bất đồng." Hai mắt Bạch Hạ tỏa ánh sáng, cũng kích động theo, nói: "Nhưng so với Thái Tử điện hạ ngày thường luôn ôn hòa hữu lễ, khóe miệng mang theo mỉm cười, hình tượng sĩ hoàn mỹ, ta lại càng thích Tiêu nguyên soái, phong cách hán tử thiết huyết cứng rắn hơn! Khi tác chiến khi bình tĩnh trấn định, ngày thường thì sạch sẽ lưu loát nghiêm túc, hoàn toàn chính là thần tượng hoàn mỹ trong lòng ta!"

"Chờ thêm hai năm nữa tốt nghiệp, ta nhất định phải xin về đại quân đoàn số 1 và số 2 của Tiêu nguyên soái mới được!"

Ở đế quốc, quân bộ tổng cộng thiết lập tứ đại nguyên soái, tám đại quân đoàn, dưới trướng mỗi nguyên soái sẽ thống lãnh hai đại quân đoàn, hai quân đoàn Tiêu Thần thống lĩnh đó là quân đoàn số 1 và số 2.

Hai người Tống Giai Nhạc, Bạch Hạ lo tự mình nói thật ngon lành, đoàn người hoàn toàn không chú ý, giờ phút này con mèo đen trong khuỷu tay Diệp Văn Nhã đầy mặt không được tự nhiên, xê dịch về phía bên, ngay cả động tác làm nũng cọ cọ cũng ngừng lại, tầm mắt con mèo mơ hồ cụp xuống, thính tai có chút hơi hơi nóng lên.

Cũng may da lông của con mèo đen khá dày, được lớp lông này che phủ, cũng không ai nhìn ra nó lúc này đang xấu hổ túng quẫn.

Hai người Tống Giai Nhạc, Bạch Hạ hàn huyên vài câu xong, thấy Diệp Văn Nhã thật sự không có hứng thú trong phương diện này, liền khơi đống lửa lên, bắt đầu thu dọn cơm trưa hôm nay, còn hai người Phan Mục cùng Cao Phong vẫn đang hôn mê đã được Giang Hạo kéo tới dưới bóng cây, tránh được thảm kịch bị hong thành món thịt khô phơi nắng.

Hành tinh K-0218 là một nơi có tài nguyên phong phú, Bạch Hạ cơ hồ không tốn bao lâu, từ trong rừng bắt được hai con thỏ hoang mập mạp đô đô, cùng với một đống quả hạch đỏ gì đó có mùi thơm thơm vị cay cay không biết tên, mấy quả mọng màu tím ngửi thấy có mùi hơi chua, còn có một số các loại rau mùi khác toả hương nhè nhẹ thoải mái.

Đem toàn bộ mấy quả tìm được trong rừng đi nghiền nát, rồi lấy muối ăn từ trong ba lô ra, bôi lên trên thịt thỏ cùng thịt dị thú.

Bạch Hạ ngồi cạnh đống lửa lật lật thịt nướng, mùi thơm thịt nướng nháy mắt tràn ngập trong không khí, làm người miệng lưỡi cũng muốn rục rịch. Tống Giai Nhạc nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mớ thịt nướng trên đống lửa, đáy mắt nổi lên ánh sáng xanh!

"Xì xèo xèo  ——"

Củi lửa nướng thịt thỏ hoang, phát ra tiếng nổ lép bép cùng tiếng xèo xèo khi mỡ tươm ra rớt vào trong ngọn lửa, mùi thịt cùng với mùi gia vị cay cay hấp dẫn theo gió nhẹ ập vào trước mặt, Giang Hạo có chút gian nan quay đầu đi, lúc này thân là thú nhân lang tộc, hắn thật sự lần đầu tiên nghĩ rằng khứu giác của hắn nhạy cảm quá cũng không phải là chuyện quá tốt.

Nhưng mà vào lúc này, Diệp Văn Nhã lại giật giật cái mũi, hơi hơi nhíu mày, một mùi hôi tang nhàn nhạt hỗn loạn với mùi hơi thối rữa bỗng nhiên từ trong miếng thịt dị thú lan tràn ra. Loại hương vị này có chút giống như miếng thịt bị phân huỷ khi để quá lâu, lại có chút giống mùi người ta ủ phân lên men, làm cô khó chịu cau mày lại.

Nhưng mà mấy người bên cạnh lại dường như hoàn toàn không ngửi được loại hương vị này vậy, vẫn mặt không đổi sắc, đặc biệt là Bạch Hạ càng tay chân lanh lẹ rắc một tầng gia vị thật dày lên trên mấy khối thịt dị thú kia, lại thêm một lớp bột quả hạch đỏ cay cay, một tầng lại một tầng. Xem bộ dáng này có lẽ hắn định dùng mùi gia vị thật nồng để che đậy mùi tanh tưởi không thể phai nhạt của thịt dị thú.

Con mèo đen ngồi xổm ở một bên, đôi mắt màu xanh không chớp nhìn chằm chằm mấy khối thịt tản ra hơi thở đặc thù của thịt dị thú kia.

Thịt dị có rất nhiều năng lượng, có thể mang đến cho thú nhân với thân thể bị thương một số năng lực tự chữa trị nhất định, cho dù hiện giờ tinh thần lực của hắn bị thương nặng, thân thể cũng thoái hóa tới kỳ ấu thú, nhưng Tiêu Thần cũng hoàn toàn không muốn từ bỏ bất cứ hy vọng gì.

Nếu không thì từ lúc bắt đầu, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện theo mấy người trước mặt này lại lần nữa trở về hành tinh Đế Đô.

Nhưng mà làm sao hỏi xin mấy người này thịt nướng, mới là vấn đề......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.