Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 22



Vừa mới rồi còn ngồi dưới đất thương lượng chuyện thuốc thang, nháy mắt cả ba người đã nhảy dựng lên.

Đặc biệt là hai người Bạch Hạ, Phan Mục, càng lập tức rút kiếm laser bên hông ra, gắt gao nhìn chằm chằm về hướng tiếng động từ trong rừng truyền đến.

"Ầm ầm ầm! ——"

Trong rừng cây phát ra một âm thanh rung tai, người đứng trên mặt đất trong khoảnh khắc liền cảm nhận được mặt đất loáng thoáng truyền đến chấn động nặng nề, biên độ của chấn động lại càng lúc càng lớn hơn theo âm thanh càng lúc càng đến gần.

"Là cái gì vậy?" Diệp Văn Nhã nhíu mài lại, ánh mắt gắt gao dính vào trên người một con dị thú bỗng nhiên từ trong rừng vụt ra tới.

Đó là một con chó ba đầu thân cao trên dưới ba mét, cơ thể dài chừng bảy tám mét, toàn thân dính đầy máu đỏ.

Con chó ba đầu này trên người có không ít vết thương, vết máu, hiển nhiên là trước đó trải qua một hồi ác chiến, nhưng khi toàn thân nó phát ra sát khí bưu hãn, lại không hề thua kém những con dị thú mà Diệp Văn Nhã đã gặp lúc ban ngày, thậm chí nhìn qua còn muốn cường đại hơn.

Bạch Hạ cầm trong tay kiếm laser vừa nhìn thấy con chó ba đầu này, tức khắc đảo một ngụm khí lạnh, đồng tử hơi co lại, kinh hô ra tiếng, "Hả, cái con này...... Cái con này là dị thú cấp 7 cấp, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển! Sao khu vực khảo hạch thực chiến của chúng ta lại xuất hiện dị thú cấp 7 cấp được chứ? Tôi rõ ràng nhớ rõ khu vực này, dị thú cấp cao nhất cũng chỉ có cấp 6 thôi!"

"Muốn đối phó với dị thú cấp 7, hoặc là phải sử dụng cơ giáp (*), hoặc là phải có thể chất đạt tới cấp SS...... Lần này chúng ta tới tham gia cuộc khảo hạch này, cấp bậc cao nhất của học sinh cũng chỉ có S cấp, cũng không cho mang theo bất luận cơ giáp gì, chỉ có thể đối phó với dị thú cấp 6 là cùng, cho nên cái con dị thú cấp 7 này rốt cuộc là từ đâu chạy ra vậy?!"

(*) Cơ giáp: robot là những hình thể máy móc do con người ngồi vào trong điều khiển, được dùng để chiến đấu.

"Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chúng ta lần này khẳng định chết chắc rồi!" Bạch Hạ quẹt mồ hôi trên trán đổ, giọng nói vừa nhanh vừa vội.

Trước mỗi lần tổ chức khảo hạch thực chiến, trường học đều sẽ tiến hành rà xét khu vực thi, bảo đảm an toàn cho học sinh.

Bởi vậy, khi trong trường chỉ có học sinh thể chất S, trường sẽ chỉ cho phép có dị thú cao nhất là cấp 6 vào trong khu vực này, đây cũng là phòng ngừa dị thú cấp quá cao dẫn tới tỉ lệ học sinh thương vong tăng nhiều.

"Bạch Hạ, đừng hoảng loạn! Bạn học Diệp, cô nhanh chân chạy đi trước, chúng ta tôi chỗ này giữ chân nó......" Phan Mục đầy mặt nghiêm túc, kiếm laser trong tay nắm càng chặt vài phần.

Bất luận là Phan Mục hay là Bạch Hạ, trong mắt bọn họ thì thuốc trong tay Diệp Văn Nhã nhiều nhất chỉ có thể đối phó với dị thú cấp 5 cấp thôi, không có ai cảm thấy Diệp Văn Nhã có thể luyện chế ra một loại thuốc mà có thể quật ngã một con dị thú cấp 7 cả.

"Gừ ùm! ——"

Địa Ngục Tam Đầu Khuyển rít gào lên một tiếng, đôi mắt đỏ rực từ trên cao, nhìn xuống chằm chằm ba người Diệp Văn Nhã, hàm răng trắng bén nhọn phiếm ánh sáng lạnh thấu xương, người nhìn thấy liền cả người phát lạnh. Nó càng tới gần, hơi thở tanh hôi phà ra trong miệng nó càn nồng nặc, mí mắt Bạch Hạ nhảy dựng, theo bản năng liền muốn lui ra phía sau.

"Con chó ba đầu này đã bị thương, tốc độ di chuyển sẽ không quá nhanh...... tỉ lệ chạy thoát hẳn là rất lớn......" Sắc mặt Phan Mục ngưng trọng, ngữ khí lại phá lệ kiên định nói: "Bạn học Diệp, cô đi mau đi...... Đừng mất thời gian thêm ở đây nữa, lần này không giống như lần gặp dị thú cấp bốn lúc trước đâu, tuyệt đối không thể hành động theo tình cảm! Thiên phú của cô so với tôi cùng Bạch Hạ lợi hại nhiều, tuyệt đối không thể để cô xảy ra vấn đề gì trong khảo hạch thực chiến được!"

"Tôi khẳng định sẽ không xảy ra chuyện ở cái loại khảo hạch thực chiến này đâu, bạn học Phan anh cứ yên tâm đi." Diệp Văn Nhã nhìn lướt qua con chó ba đầu bị thương ở đối diện, hoàn toàn không đem con dị thú cấp 7 này bỏ vào trong mắt.

Trên đường đến đây, cô cũng đã có một số kiến thức nhất định về loại sinh vật dị thú này.

Sức lực của dị thú và ma thú ở thế giới của cô hơn kém không lớn, chỉ là phương thức chiến đấu của hai bên không quá giống nhau, phương thức chiến đấu của dị thú thiên về tấn công vật lý, còn phương thức của ma thú lại càng thiên về công kích ma pháp hơn.

"Cô có thể có biện pháp nào chứ? Đừng cậy mạnh, chạy nhanh đi...... Đừng hi sinh vô ích......" Phan Mục sốt ruột đến muốn nổi nóng.

Người bên cạnh này sao lại không chịu nghe khuyên bảo chứ? Hắn cùng Bạch Hạ đều nói nãy giờ như vậy, sao người này cứ mãi không chịu rời đi? Ngây ngốc đứng ở chỗ này, không phải chịu chết sao?

"Meo meo! Méo méo meo meo meo!"

Mèo đen cũng nôn nóng, móng vuốt nhỏ dùng sức kéo kéo ống quần Diệp Văn Nhã, muốn kéo cô về phía sau.

Diệp Văn Nhã cười tủm tỉm cúi đầu, nhìn thoáng qua động tác của con mèo đen, trong lòng quả thực ngọt hơn cả ăn mật, đúng là mèo mình nuôi, quả nhiên đều lo lắng cho mình đây.

"Mọi người không cần lo lắng, tôi có biện pháp đối phó nó." Diệp Văn Nhã nhìn chằm chằm con chó ba đầu đang bị thương ở đối diện kia, trên mặt cô bình tĩnh, không có chút nào hoảng loạn, đời trước ngay cả ma thú cấp 9 cũng gặp qua rồi, chẳng lẽ cô còn đi sợ một con dị thú cấp 7 bị thương sao chứ?

Nếu như trở về hai tiếng đồng hồ trước, trên tay chỉ có Cốt Bách phấn bản đơn giản, có lẽ cô thật đúng là không có biện pháp này lập tức đối phó con dị thú cấp 7 trước mắt này.

Nhưng mà hiện tại......

Vừa mới luyện chế xong một số lượng lớn ma thực thành thuốc, Diệp Văn Nhã hoàn toàn không để con dị thú cấp 7 này vào mắt, cho dù có là dị thú cấp 8 đi nữa, cô cũng có thể lập tức biến đối phương thành thịt nướng!

"Giờ là lúc nào chứ?Bạn học Diệp, cô đừng có nói giỡn......" Bạch Hạ gấp đến độ dậm chân, nhìn con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển ở trước mặt đang chậm rãi đi về hướng bọn họ, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra liếm lấy răng nanh bén nhọn, cả người Bạch Hạ đều phát lạnh, mồ hôi không ngừng tuôn ra, làm ướt lớp áo sau lưng.

"Ngao ô! Ngao ô! Ngao ô!......"

Địa Ngục Tam Đầu Khuyển bỗng nhiên đánh thẳng về hướng ba người, ba cái đầu há mồm to như ba cái bồn máu, trực tiếp hướng về phía cổ ba người, hung hăng một ngụm cắn tới, hai người Phan Mục Bạch Hạ đang cầm sẵn kiếm laser trong tay, từng người nghênh chiến về cái đầu của con chó đang cắn về phía mình, mà Diệp Văn Nhã lại lật tay lên, một lọ thuốc màu nâu đỏ hung hăng chọi về hướng cái đầu còn lại.

Con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển này hiển nhiên vô cùng nhạy bén, vừa thấy lọ thuốc màu nâu đỏ đang bay về hướng chính mình, cái đầu kia trực tiếp hạ thấp, khoảnh khắc né tránh được, trong đôi mắt đỏ nâu ngầu của nó đều tràn đầy khinh thường đối với con người trước mắt.

Cái chai lớn bằng nửa lòng bàn tay trực tiếp nện lên trên bờ ngực cứng rắn của con dị thú, chạm vào một cái liền vỡ vụn, thuốc vẩy tung toé ra trên người con dị thú, mảnh vỡ thuỷ tinh của cái bình đều đồng loạt rơi xuống đất.

Ánh mắt hai người Bạch Hạ, Phan Mục thoáng nhìn một màn trước mắt, tức khắc trong lòng hoàn toàn thất vọng, cho dù trong lòng hai người bọn họ vẫn không tin tưởng Diệp Văn Nhã có thể bào chế ra loại thuốc lợi hại nào có thể đối phó nổi với dị thú cấp 7, nhưng mà nếu tính cái loại Cốt Bách phấn lúc trước chỉ trong nháy mắt có thể làm một con dị thú cấp 4 ngã lăn, cho dù không có biện pháp làm ngã lăn con dị thú cấp 7 trước mắt đi chăng nữa, chẳng lẽ cũng có thể hạ thấp tốc độ tấn công của đối phương hay làm động tác nó chậm chạp lại hay sao.

Mèo đen nhìn hết thảy trong mắt, cũng hoàn toàn thất vọng.

Nhưng mà, không chờ hai người một mèo hoàn toàn thất vọng, con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển vốn dĩ còn vô cùng hung hãn, đằng đằng sát khí làm sống lưng người phát lạnh, đang chiếm thế thượng phong, mắt thấy sắp cắn chết ba người bọn họ, lập tức giống như một con chó nhỏ bị thương, ngao ô một tiếng, nặng nề té ngã trên đất.

Thân thể run rẩy, phát ra tiếng nức nở thống khổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.