Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 26



Trong rừng cây ban đêm, bóng cây màu đen dao động qua lại, phát ra tiếng vang sàn sạt, toàn bộ rừng cây, nguy hiểm tứ phía.

Năm bóng người cao gầy trong bộ đồng phục tác chiến đang gian nan đi giữa đám cây cối tươi tốt, cầm trong tay kiếm laser, cảnh giác nhìn bốn phía. Trên người bọn họ đều có vết thương sau khi chiến đấu, nhìn có chút chật vật, trong đó có một người còn há mồm thở hổn hển, phải cần đồng bạn bên cạnh hỗ trợ dìu đi.

"Tối nay lại thế này? Sao tôi cứ cảm thấy đám dị thú trong trường thi lần này rõ ràng không giống với đám trong khảo hạch thực chiến của mấy năm trước nhỉ? Khảo hạch thực chiến năm ngoái, trong vòng nửa tháng chúng ta tổng cộng mới gặp được ba lần dị thú chủ động tập kích, hôm nay mới trong một buổi chiều, nãy giờ chúng ta đã gặp đến bốn lần." Thanh niên cao gầy dẫn đầu xoa xoa khóe miệng đang chảy máu, chau mày.

"Dị thú liên tục chủ động công kích chúng ta như vậy, không phải là thú triều sắp tới chứ??" Một thanh niên cao to khác xoa xoa mồ hôi trên trán, hơi thở có chút không quá đều đặn, ánh mắt lại vẫn cảnh giác nhìn khắp mọi nơi.

"Thú triều làm gì có chuyện tùy tùy tiện tiện liền hình thành? Trước khi hình thành thú triều đều có dấu hiệu để nhận ra......"

"Hay là có dị thú cường đại bỗng nhiên xông vào trong khu vực của dị thú cấp thấp, cho nên dị thú cấp thấp chịu uy áp, tất nhiên lựa chọn bỏ trốn, di chuyển một số lượng lớn. Hoặc là có dấu hiệu tai hoạ thiên nhiên cực lớn như động đất sóng thần linh tinh, đám dị thú đánh hơi được sinh mệnh chịu uy hiếp, không trốn chỉ có đường chết...... Nơi này là trường thi, dị thú cao giai đã sớm bị mấy thầy cô trong trường xua đi rồi; mà nói tai hoạ địa chất lớn lại càng không có thể, trước mỗi kỳ khảo thí trường đều sử dụng thiết bị khoa học tiên tiến nhất của đế quốc hiện giờ để tiến hành kiểm tra đo lường kỹ." Thanh nên cao gầy dẫn đầu nhíu mày, thấp giọng nói: "Cho nên nơi này tuyệt đối không có khả năng xảy ra thú triều."

Trong khu rừng rậm nguyên sinh nguy hiểm tứ phía này, tất cả đều phải nên cẩn thận, mặc dù có nói chuyện thì âm thanh cũng phải nhỏ nhẹ, sợ bị con dị thú nào đó thính giác nhanh nhạy vô tình nghe thấy, lại đến tìm bọn họ phiền toái.

Hiện tại trên người năm người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, nếu còn tiếp tục chiến đấu với dị thú, khó tránh khỏi thiệt hại, cho nên trước tiên nên tìm một chỗ nghỉ ngơi cho hồi phục rồi mới đưa ra quyết định.

"Lão tam, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày, làm phiền mày luyện chế thêm nhiều thuốc một chút, chờ thương thế trên người tụi tao đều khôi phục, lại đi săn giết dị thú!" Thanh niên dẫn đầu đầu vỗ vỗ một thanh niên một mình cõng bao dược liệu bên cạnh nói.

"Lão đại, anh cứ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em!" Thanh niên vỗ vỗ ngực, trịnh trọng bảo đảm.

"Tê tê! Tê tê!......"

Tiếng sột sột soạt soạt và tiếng sàn sạt chợt vang lên, nháy mắt làm cho thanh niên dẫn đầu đang vừa đi vừa nói chuyện bỗng nhiên dừng bước lại!

"Hả? Tiếng gì vậy?"

Thanh niên dẫn đầu sắc mặt nghiêm túc, duỗi tay đưa lên miệng ra dấu im lặng, cơ bắp toàn thân căng chặt, giống nhưng một binh lính sắp lao tới chiến trường, nháy mắt điều động tinh thần lực toàn thân, cẩn thận lắng nghe theo hướng thanh âm truyền đến.

"Tê tê! Tê tê tê tê!......"

Tiếng sột sột soạt soạt có quy luật vang lên, càng ngày càng gần, đồng thời còn có một hơi thở mang theo mùi tanh hôi nhàn nhạt, đây là hơi thở đặc trưng trên người động vật máu lạnh.

"Không tốt! Là dị thú rắn xanh vằn đen cấp 5! Chạy! Chúng ta chạy mau! ——"

Thanh niên dẫn đầu phát hiện tung tích của con vật đang tới, lập tức la lên, giọng hắn trong khoảnh khắc liền phiêu đãng trong rừng cây.

Nhưng mà cũng giống như năm người, lúc này cũng bị dị thú công kích, còn có không ít thí sinh khác.

Các thí sinh đó có người còn bị trọng thương, có người thì giống như năm người này, bị rượt đuổi chạy vắt giò lên cổ, cũng có người nhẹ nhàng giết chết những con dị thú đó, nhưng đa số lại là đang chiến đấu với đám dị thú đến bất phân thắng bại......

......

Hơi gió núi ẩm ướt nóng hực không ngừng xuyên qua cánh rừng, làm cho mấy người Phương Thiệu Nguyên vốn đang vô cùng bực tức, giờ phút này càng là sắc mặt khó coi đến sắp tích ra nước.

"Cô nhất định là gian lận! Cô vừa mới rồi rõ ràng dùng uy áp của tinh thần lực tiến hành công kích tinh thần của thí sinh khác, vì sao AI không phán định cô vi phạm quy định?!" Sắc mặt Tào Mặc khó coi, cuồng loạn giận dữ hét lên.

"Các người ngoại trừ nói hai chữ gian lận này ra, còn biết nói mấy chữ khác không?" Diệp Văn Nhã nghiêng đầu, mặt mỉm cười. Đôi mắt vốn diễm lệ, giờ phút này càng như có ánh sắng xoay chuyển, tú lệ cực kỳ.

Đừng nói là thanh niên, ngay cả thân là nữ như Tô Uyển Thu cũng thiếu chút nữa không phục hồi tinh thần lại, cô nàng nhìn bộ dáng Diệp Văn Nhã giờ phút này diễm lệ đến hút mắt, hàm răng cắn môi, sắc mặt cũng tái nhợt đi dưới ánh lửa chiếu bập bùng.

"Không sai, các người chẳng lẽ là máy lặp sao? Nói đến nói đi chỉ biết nói một câu này, nói chúng ta gian lận phải lấy ra chứng cứ! Ngay cả chứng cứ cũng không có, AI làm sao có thể không có não như các ngươi mà phán lung tung bậy bạ?" Bạch Hạ nắm lấy cơ hội, vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Bạch Hạ nhìn thấy mấy người Thiệu Nguyên nhìn chằm chằm vào Diệp Văn Nhã, hắn tiến lên hai bước, bất động thanh sắc chắn trước mặt Diệp Văn Nhã, thẳng người nói: "Có chứng cứ thì lấy chứng cứ nói chuyện, không chứng cứ cũng đừng ở chỗ này õng ẹo, lãng phí thời gian của ông đây."

Từ lúc Diệp Văn Nhã vừa mới dùng uy áp tinh thần lực đối phó với hai người Tào Mặc, Bạch Hạ lập tức kinh ngạc đến ra đầy người đổ mồ hôi, nếu như bị thiết bị AI bắt lấy nhược điểm này, đừng nói là lần khảo hạch thực chiến khảo này không thể tiếp tục tham gia, về gặp huấn luyện viên nói không chừng còn phải bị nhốt phòng tối 14 ngày!

Mãi đến nửa tháng sau, khi tất cả thí sinh rời khỏi trường thi rồi, ngồi trên chiến hạm, các giám thị mới có thể đại phát từ bi thả người ra.

Loại trừng phạt bị nhốt trong phòng tối này đã bắt nguồn từ Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc từ lâu. Đơn độc bị nhốt vào trong một gian phòng tối nửa tháng, thật không phải dễ chịu mấy đâu.

"Không sai, Tào Mặc, các người không thể vì tổ chúng tôi đứng cao trong bảng xếp hạng, điểm lại nhiều, liền tính toán dùng thủ đoạn này để bôi nhọ, ép chúng tôi xuống, để bản thân mình giành được vị trí nhất khoá chứ?" Phan Mục tuy không rõ ràng lắm vì sao thiết bị AI lần này không phán định Diệp Văn Nhã công kích hai người Tào Mặc, nhưng nếu đã không có phán định, vậy không thể xem là trái với quy tắc khảo thí!

Huống chi, nếu không phải có quy tắc khảo thí còn rành rành ra đó, Phan Mục thực sự muốn tự mình động thủ, giáo huấn đối phương một hồi.

Lời của mấy người này nói ra nói thật sự quá khó nghe! Còn không bằng lấp kín miệng lại cho tốt, ít nhất còn có thể để bọn hắn được an tĩnh.

"Các người đây là bôi nhọ!"

Tào Mặc tức muốn hộc máu, "Rõ ràng Diệp Văn Nhã vừa mới thừa nhận, tinh thần lực của mình là cấp SS! Hiện tại vừa mới quay đầu lại liền không thừa nhận, cái đám khốn khiếp các người, chẳng lẽ muốn đùa bỡn chúng ta sao?! Đừng tưởng rằng mình có tinh thần lực là cấp SS thì có thể tùy ý trêu chọc chúng ta!"

Tào Mặc không muốn cùng Bạch Hạ nói chuyện chút xíu nào, hắn hiện tại mới phát hiện hoá ra cái tên họ Bạch này, ngày thường ở trong lớp thấy có vẻ nhỏ nhỏ gầy gầy, yếu đuối mong manh, tùy tiện hai nắm đấm thôi là có thể đi đời nhà ma, nhưng khi nói chuyện lại nhanh mồm dẻo miệng, thiếu chút nữa chọc hắn tức đến thất khiếu bốc khói!

Là một thú nhân có thể chất cấp A, Tào Mặc có tự tôn của hắn, sao có thể sẽ làm chuyện bôi nhọ bạn học bẩn thỉu như vậy?

"Ê, anh ăn bậy chứ đừng nói bậy nha, tùy tiện chụp mũ cho người ta vậy là không tốt đâu. Từ đầu tới đuôi tôi chưa hề nói một câu bản thân mình là tinh thần lực cấp SS nha, mấy cái này là do các người tự mình suy đoán thôi." Diệp Văn Nhã cười tủm tỉm, tóm con mèo đen từ trên vai mình xuống, ôm vào trong lòng ngực.

Mèo đen còn đang hơi mờ mịt, người trước mắt này rõ ràng còn đang nói chuyện tinh thần lực, sao nháy mắt một cái, lực chú ý lại đặt lên trên người nó rồi? Còn chưa suy nghĩ cẩn thận người này thế nào, hai ngón tay trắng nõn thon dài liền nhẹ nhàng vuốt ve lưng con mèo đen.

"Diệp Văn Nhã cô đừng có kiêu ngạo, chờ trở lại trường học, tôi nhất định sẽ xin huấn luyện viên kiểm tra đo lường tinh thần lực của cô một lần nữa m!" Phương Thiệu Nguyên sắc mặt âm trầm, ngữ khí lạnh băng, "Phòng y tế của trường có thiết bị đo lường tiên tiến nhất, nhất định có thể tìm ra được chân tướng sự thật! Chờ đến lúc đó, cô có muốn thừa nhận chỉ sợ cũng chỉ có con đường thôi học thôi. Hiện tại nếu thừa nhận thì nhiều nhất chỉ là hủy bỏ tư cách khảo thí lần này, cái nào nặng cái nào nhẹ, cô hẳn là rất rõ ràng, tôi nghĩ ông của cô hẳn là không muốn nhìn thấy tin tức cô thôi học đâu nhỉ."

Bộ lông con mèo đen thập phần bóng loáng, lông xù xù, mềm mụp mang theo độ ấm thật thoải mái, phá lệ làm nhân tâm tình thoải mái, Diệp Văn Nhã vừa xoa xoa bóp bóp lỗ tai mèo đen nhẹ nhàng, vừa không chút để ý nhướng mày cười nói: "Bạn học Phương, chuyện của tôi không cần anh nhọc lòng, ngay cả hôn cũng phải từ, anh thật quản quá rộng rồi."

Mèo đen mới vừa bị Diệp Văn Nhã ôm vào trong lòng ngực, cơ bắp cả người cứng đờ, nhưng hai ngón tay thon dài trắng nõn kia lại phảng phất như có ma lực, làm nó toàn thân mềm xuống, chờ đến khi ngón tay cô gái gãi gãi cằm nó, con mèo đen nho nhỏ càng vô ý thức phát ra thanh âm gừ gừ dễ chịu.

Ngay khi thanh âm gừ gừ của chính mình truyền vào trong tai, mèo đen nháy mắt cứng đờ, đuôi căng chặt, rốt cuộc không rảnh lo chuyện khác, ảo não giãy giụa nhảy xuống từ trong tay Diệp Văn Nhã. Sớm biết sẽ bị người coi như sủng vật ôm vào trong ngực như vậy, nó tuyệt đối sẽ không nhảy lên vai đối phương.

Không đặt mấy lực chú ý lên trên người con mèo đen, nên khi nó vù một cái trốn thoát, Diệp Văn Nhã cũng không chấp nhất lắm. Có thể thấy đám người Phương Thiệu Nguyên ăn mệt, sắc mặt xanh mét, chính là suối nguồn thoải mái vui sướng hôm nay của cô.

"Cô!......" Phương Thiệu Nguyên tức muốn xịt khói, đang muốn buông lời hung ác, thì ngay trong lúc này, trong rừng bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng bốn vó dồn dập chạy vội.

"Hử?" Thần sắc mọi người thay đổi, động tác nhất trí quay đầu về hướng thanh âm truyền đến.

Cây cối cao to bị đâm cho vang lên xôn xao, từng loạt hơi thở dốc của động vật hệ khuyển vang lên từ xa tới gần, một bóng đen khổng lồ từ trong rừng chạy vọt qua bên này, thần sắc bốn người Phương Thiệu Nguyên lập tức biến đổi.

"Không tốt rồi! Là dị thú Địa Ngục Tam Đầu Khuyển cấp 7! Nó rất có thể là bạn lữ của con chó ba đầu đã chết này!" Ánh mắt Phương Thiệu Nguyên tốt nhất, thú nhân hệ soái vốn rất có năng lực nhìn buổi tối, huống chi lại là một thú nhân có thể lực không tầm thường.

Vừa thấy con Địa Ngục Tam Đầu Khuyển chạy như bay tới, đầy mặt sát khí, hùng hổ muốn tìm bọn họ báo thù, đồng tử Phương Thiệu Nguyên co chặt, trước tiên liền quát lớn: "Trốn! Chạy mau! Con quái này không thể cố gắng đối cứng được! Tất cả hành lý đều vứt bỏ, mọi người chạy trốn nhanh lên!"

"Mẹ nó!"

"Tôi mẹ nó rốt cuộc đạp cái vận cứt chó nào vậy?! Sao có thể lại gặp con dị thú cấp 7 chứ?"

Mấy người Tào Mặc trong lòng mắng thầm, động tác lại không dám tạm dừng chút nào, bọn họ vừa hướng vào trong rừng điên cuồng chạy trốn, vừa vội vàng vứt bỏ ba lô trên người mình, mấy cái ba lô này đựng các loại công cụ sinh hoạt cùng với lều trại gấp, nặng chừng mấy chục cân, ném mấy cái ba lô này đi, tốc độ của 4 người lập tức tặng lên một bậc.

Ánh mắt thoáng nhìn qua ba người Diệp Văn Nhã đang đứng yên tại chỗ, không có bất luận ý định gì muốn rời đi, giống như là hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, hung hăng phỉ nhổ.

"Con mẹ nó! Bị ngốc luôn rồi sao? Cái đám điên này vậy mà còn đứng tại chỗ, không nhanh chóng trốn đi? Chờ dị thú đến đưa đồ ăn tối sao?"

Đưa đồ ăn thì không có khả năng đưa đồ ăn,

Giờ phút này, hai người Bạch Hạ cùng Phan Mục sôi nổi xoay đầu, động tác nhất trí nhìn chằm chằm Diệp Văn Nhã, trước mắt toàn viết —— xuống sâu khấu, cho đại lão lên đài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.