Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 48



Những nhân vật truyện tranh đáng yêu trong các tình tiết chuyện xưa thú vị, cùng với mãn nhãn là màu vàng nhạt, màu xanh lục cùng với màu hồng nhạt ấm áp phủ đầy hai vách tường, Diệp Văn Nhã cứ cảm thấy có chỗ nào có chút quái quái, nhưng cô lại không thể nói được.

Gãi gãi nhẹ lên gương mặt, Diệp Văn Nhã nghĩ nghĩ, mặc kệ như thế nào, cứ vào bên trong xem trước đã.

Tuy cô không hiểu lắm về thời đại này, nhưng theo lẽ thường mà nói, có thể những bệnh viện hiện đại vì muốn tăng không thấm đậm tình người mà trang hoàng vô cùng ấm áp, không phải sao? Nhìn mấy màu sắc nhu hoà đáng yêu trên vách tường kia, Diệp Văn Nhã thầm đồng ý gật gật đầu.

Nhưng mà con mèo đen phút này thấy trang hoàng trên vách tường liền cả người thấy không tốt, cứng đờ nhìn về phía bốn phía, ngay cả cái cổ hơi vặn vẹo cũng phát ra âm thanh ca ca ca cứng còng.

Nói tới bệnh viện thì đúng là tới bệnh viện rồi, nhưng sao lại đến chỗ này chứ??????

Tinh thần lực hỗn loạn mức độ nặng không phải nên đi nội khoa tinh thần lực tìm bác sĩ kiểm tra đo lường sao? Cái người này sao lại chạy đến khoa nhi làm gì???

Nhìn mấy nhân vật chibi trên vách tường đó Q, lại xem những bức vẽ ấu trĩ tới cực điểm, mèo đen cứng người đến tròng mắt cũng không xoay chuyển.

Cho dù Tiêu Thần trước nay chưa bao giờ tới bệnh viện, mỗi lần bị thương đều có đoàn đội chuyên gia rầm rập đến nhà cũ Tiêu gia xem bệnh cho hắn, nhưng mà có dùng đuôi để nghĩ thì cũng biết được nơi này khẳng định không phải là cái khoa nào liên quan đến tinh thần lực rồi!

"Meo ngao! Meo ngao! Meo ngao!!!!"

Mèo đen phản ứng lại, phẫn nộ tru lên trong lòng ngực Diệp Văn Nhã, đệm thịt lót mềm mềm nóng ấm chụp lên mu bàn tay của Diệp Văn Nhã đang ôm lấy chính mình, chân sau vừa giẫm vừa đạp nhanh chóng muốn chạy trốn về hướng thang máy.

Nó muốn đi ra khỏi chỗ này! Nó phải đi về! Nó muốn trực tiếp về nhà cũ Tiêu gia thôi!

Con mèo đen vốn nghĩ cách muốn tìm cơ hội về nhà chỉ cảm thấy cái tình huống trước mắt này là rất thích hợp.

Mặc dù hiện giờ ở nhà cũ Tiêu gia, mẹ hắn dù không thích hắn, nhưng vì địa vị của Tiêu gia, vì thân phận nguyên soái hiện tại của hắn có thể mang vinh quang về cho Tiêu gia, Phương gia, nên mẹ hắn nhất định sẽ tận tâm tận lực tìm bác sĩ cùng Dược Sư đến, huống chi Tiêu lão gia cũng vẫn luôn ở nhà cũ.

Trong đầu nghĩ đến nhiều vấn đề, nhưng trên thực tế cũng mới chỉ trong nháy mắt. Truyện Lịch Sử

Con mèo đen vừa mới nhảy lấy đà, Diệp Văn Nhã đã nhanh tay lẹ mắt túm lấy vật nhỏ muốn chạy trốn trốn này một phen.

Hai tay cô nắm chặt lấy hai chân sau của con mèo đen, nó liền ' bẹp ——' một tiếng, nửa người trên từ giữa không trung rơi xuống, trực tiếp xoay ngược chiều, đầu rơi vào lòng Diệp Văn Nhã.

Mèo đen:............

Diệp Văn Nhã:............

Hai tay Diệp Văn Nhã liền xoay thân thể con mèo xuôi chiều lại, tầm mắt dán chặt vào mắt con mèo đen, một người một mèo mặt đối mặt.

Diệp Văn Nhã thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất có chút bất đắc dĩ nói: "Tiểu Hắc, em là một con mèo lớn như vậy, có thể tự mình sinh sống ở nơi rừng sâu hoang dã, sao lại có thể giống như một đứa con nít sợ bệnh viện, sợ uống thuốc chứ?"

Đời trước khi còn ở đại lục Lazefasia, cô đã nhìn thấy rất nhiều ma sủng sau khi sinh bệnh lại không chịu uống thuốc, có ma sủng thậm chí vì không uống thuốc mà cùng chủ nhân đấu trí đấu dũng, tuy rằng mấy loại thuốc cô chế ra thì đích xác cũng khó nuốt thật......

Nhưng mà hiện tại không phải còn chưa bị bắt uống thuốc sao?

Đúng vậy, Diệp Văn Nhã chế ra thuốc không dễ uống là chuyện cả đại lục Lazefasia không ai không biết, mặc dù thuốc của cô bào chế ra hiệu quả vô cùng xuất sắc, nhưng hương vị thì......

Luôn là một lời khó nói hết.

Thuốc vốn là thứ mang hương vị không phải dễ chịu rồi, mà sau khi rơi vào tay cô phối này nọ kia, thì hương vị lại càng kỳ quái đến làm người khó có thể chịu đựng được, phảng phất làm cho người uống vào muốn linh hồn xuất khiếu......

Ở đại lục Lazefasia, Diệp Văn Nhã ngoại trừ cái danh hiệu đại tông sư Y Dược vô cùng hoành tráng ra, còn có một biệt danh nữa là "Dược Sư ma quỷ".

Ý chính là cái thuốc mà cô bào chế ra thật giống như được ma quỷ chế ra vậy.

Bởi vậy từ sau khi trọng sinh vào trong thân thể này, ngoại trừ lần đầu tiên vì khẩn cấp cứu mạng mình nên cô cố nuốt một lọ thuốc do chính mình bào chế ra, còn lại mỗi lần cho thuốc người khác đều là thuốc thoa ngoài da, cũng may hiệu quả trị liệu của thuốc trị thương cấp thấp hệ Ánh Sáng dù cao nhưng mùi hương khá nhạt, cũng không cần lo lắng đám thú nhân sẽ bị mùi vị độc đáo của thuốc trị liệu này đánh ngất.

"Nhưng Tiểu Hắc làm thế nào biết được thuốc do mình chế ra rất khó uống nhỉ?......" Diệp Văn Nhã có chút chột dạ, nhìn Tiểu Hắc liếc mắt một cái, theo bản năng lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ lúc mình rửa sạch nguyên tố hắc ám trong miếng thịt dị thú kia xong, thì trong thịt vẫn còn lưu lại mùi vị của thuốc hả?......"

Trước nay trong những tình huống như thế này, rõ ràng chỉ cần rửa sạch sẽ là sẽ không bị lây nhiễm những mùi vị nào khác mà.

Nhưng mà ngẫm lại, chuyện xuyên đến dị giới như vậy còn có thể xảy ra, có lẽ hương vị khó chịu của thuốc do cô luyện chế cũng theo tới đây không chừng......

Rõ ràng ngày thường mấy món ăn mình làm cũng ăn được bình thường, tuy rằng không thể so với đầu bếp, nhưng đưa vào miệng vẫn m không thành vấn đề, sao đến khi luyện chế thuốc thì lại khó uống đến như vậy chứ?

Tiểu Hắc:......

Nghe ngữ khí của cái người này, cứ cảm thấy khối thịt nướng lúc trước mình ăn xong mà vẫn có thể êm đẹp sống sót, quả thực là cái kỳ tích?

Phải khó uống đến mức độ nào mới có thể làm một Dược Sư phát ra cảm thán đến như vậy?

Nhìn gương mặt tràn đầy rối rắm, thấp thỏm, thậm chí có chút khiếp sợ của Tiểu Hắc, Diệp Văn Nhã càng chột dạ, cô xoay đầu con mèo đen ra sau, ôm nó vào trong ngực sờ sờ, trấn an nói: "Tiểu Hắc ngoan, chị sẽ mang em đi tìm bác sĩ, chờ chúng ta làm kiểm tra xong liền lập tức trở về...... Chỉ là cái chỗ này hình như có chút kỳ quái, nhưng mà chị cũng không nói được là cái gì......"

Hai câu cuối cùng Diệp Văn Nhã gần như tự lẩm bẩm một mình, tràn ngập nghi hoặc.

Không chờ cô nghĩ kỹ, cửa thang máy bên cạnh bỗng nhiên mở ra.

"Leng keng ——!"

Một thiếu phụ xinh đẹp mặc bộ váy đầm màu trắng, trên tay ôm một con chó nhỏ màu, đang choàng tay một người đàn ông cũng ôm trên tay hai con chó nhỏ dịu dàng bước đến.

Con chó con màu đen trên tay thiếu phụ kia rõ ràng có vẻ hơi ỉu xìu bệnh hoạn, không quá thoải mái, mà hai con chó khác có vẻ lớn hơn con muốn sinh bệnh một ít, lại đang nghiêng đầu nhìn về phía nó.

"Gâu gâu gâu ~!......"

Hai con chó con không bị bệnh nhìn thấy Diệp Văn Nhã cùng Tiểu Hắc, lập tức kêu gâu gâu, cao hứng lắc lắc đuôi, con chó con màu đen bị bệnh cũng rên lên ư ử hai tiếng, cái đuôi nhỏ quơ quơ, chỉ là bộ dáng hữu khí vô lực thật làm người đau lòng.

"Chào cô gái, cô dẫn nó tới xem bệnh à?"

Thiếu phụ xinh đẹp sờ sờ đầu Tiểu Hắc đang nằm trong lòng ngực Diệp Văn Nhã, lại nhìn về phía cô cười nói: "Không ngờ Tiểu Đông, Tiểu Tây và Tiểu Nam nhà chúng tôi lại có vẻ thích nhà cô như vậy, tôi có hẹn với bác sĩ Lưu, thời gian cũng sắp tới rồi, xin lỗi chúng tôi đi trước."

Tuy con chó con màu đen trong lòng ngực thiếu phụ xinh đẹp bộ dáng héo rũ hẳn, nhưng bà ấy cũng không chút cũng lo lắng, ngược lại cười tủm tỉm vẻ mặt rất vui vẻ, cũng không biết đến tột cùng là chuyện như thế nào.

"Được, mời bà đi trước."

Diệp Văn Nhã chào hỏi với đối phương xong, thấy đối phương ước chừng đi được bốn năm chục mét, chuẩn bị biến mất trong tầm mắt mình, cô mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Cái nơi này nhìn qua tựa hồ có hơi kỳ quái, nhưng hẳn là nàng nơi cô muốn tìm rồi.

Có lẽ là ở thế giới này và đại lục Lazefasia, mức độ coi trọng vật cưng của mọi người không quá giống nhau, nên thái độ đối đãi với chúng nó cũng không giống nhau nhỉ? Có lẽ ở thế giới này, mấy con vật cưng nho nhỏ đều thích hoàn cảnh như vậy.

Diệp Văn Nhã sờ sờ cằm, nhìn đám nhân vật hoạt hình hươu cao cổ trên tường, nghiêm túc thầm nghĩ.

......

Tiểu Hắc nằm trong lòng ngực Diệp Văn Nhã lấy chi trước ôm mặt, đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, dường như bị đào rỗng tinh thần, ngoan ngoãn ngồi trên khu ghế chờ.

Khu ngồi chờ ở đây tràn đầy hình ảnh của các nhân vật hoạt hình nhỏ xíu, ngoài ra còn có một khu vực vui chơi nhỏ chiếm 1/3 diện tích của khu chờ, cái địa phương này được một đống hàng rào gỗ xinh đẹp vây lại, bên trong có mấy món đồ chơi như mấy trái cầu tròn tròn, còn có một ít cầu trượt hay nhà cây dành cho mèo chơi.

Các thú cưng nhỏ hoạt bát đáng yêu như muốn hoà tan lòng người, nào là gấu con tròn vo màu nâu mũm mĩm, mấy con chó con màu trắng đang lắc lư cái đuôi ngắn tủn, con hổ con màu xám nhạt lông xù xù, còn có mấy đứa con nít nhìn tầm bốn năm tuổi đang chơi cùng với mấy con thú cưng dễ thương đó ở bên kia, ngay cả hai con chó con màu đen ban nãy cô gặp cũng đang chơi trong đó.

Quảng cáo

Chỉ có kia con chó con đen nhìn có vẻ đang sinh bệnh thì còn đang nằm trong lòng thiếu phụ xinh đẹp, lỗ tai gục xuống, nhắm mắt lại.

Một đám người nhà đang ngồi ở khu chờ khám, có người đầy mặt cười tủm tỉm nhìn khu vui chơi, có người đầy mặt sầu khổ.

Diệp Văn Nhã cẩn thận quan sát một chút, nhìn những người đầy mặt sầu khổ, họ cũng ôm trong tay đủ loại thú cưng lông xù xù, trong đó có hai người thậm chí còn mang theo cả con non của mấy loại chim như chim ưng khổng lồ này nọ, Diệp Văn Nhã mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng trang hoàng thiết kế của bệnh viện thật một lời khó nói hết, nhưng nói tóm lại...... Hẳn là cô không đến sai chỗ rồi.

"Em cũng theo chúng nó cùng nhau chơi đi...... Tiểu Hắc, em xem bên kia, có vài con mèo con đó...... Em nhìn xem, cái con mèo trắng lông dài kia có đáng yêu không kìa, nhìn hình thể cũng tương đương em rồi đó, hai đứa có thể kết bạn chơi chung với nhau nha!"

Nghe hộ sĩ đứng bên ngoài khu chờ khám gọi số, Diệp Văn Nhã thấy còn cách số của mình bắt được vạn dặm, cô cảm thấy vẫn nên để Tiểu Hắc tranh thủ khoảng thời gian chờ đợi này dung nhập vào hoàn cảnh chung thử xem.

Nhìn bộ dáng thông minh trưởng thành của con mèo nhà mình, thật không chút nào giống một con mèo con chưa thành niên, đặc biệt là nếu so sánh với đám thú cưng nhỏ đang đùa giỡn loạn xạ ở khu vui chơi này, càng thấy chênh lệch quá lớn.

"......"

Mèo đen nhướng nhướng mí mắt, nhìn chằm chằm Diệp Văn Nhã, ngay sau đó cũng không thèm ngẩng đầu lên, làm bộ không nghe thấy gì.

Muốn bảo hắn cùng mấy đứa trẻ ranh vừa mới học được cách biến hình thú kia chơi chung? Chuyện này không có khả năng! Hắn đường đường là nguyên soái của đế quốc, sao có thể cùng chơi với đám tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh này chứ?!

Nhìn cái cầu trượt ấu trĩ kia đi, nhìn mấy cái cầu phao đủ màu thật cay mắt kia xem!.

Mèo đen đầy mặt ghét bỏ.

Còn không chờ bé mèo đen kêu lên hai tiếng ngao ngao tỏ vẻ không muốn, Diệp Văn Nhã đứng lên, trực tiếp bỏ nó vào trong khu vui chơi. Cô mới vừa cẩn thận nghiên cứu, động vật ở thế giới này đích xác là có trí thông minh cao hơn mấy con động vật đời trước ở lục địa Lazefasia nhiều, theo lý mà nói, nếu nhiều loại động vật như vậy bị nhốt vào chung một chỗ thế này, đảm bảo sẽ đánh nhau đến trụi lông mất.

Nhưng mà mấy con thú cưng ở bên trong lại chơi đến đặc biệt vui vẻ, đây mới là lý do cô có thể yên tâm đưa Tiểu Hắc bỏ vào trong để cùng nhau chơi với bọn nó.

"Meo ô!! ——"

Người còn chưa rơi xuống đất, mèo đen phát ra tiếng kêu phẫn nộ, hai cái chi trước quơ loạn xạ níu lấy ống tay áo của Diệp Văn Nhã, chết sống không chịu buông ra.

Mấy con thú cưng khác đang ngồi trong khu vui chơi lập tức nghiêng đầu nhìn về phía bên này.

Một con gấu nâu con bụ bẫm tròn vo bỗng nhiên hưng phấn chạy tới, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn về phía mèo đen.

"Ngao ngao ngao ——"

Con gấu nâu con phát ra tiếng kêu vô cùng vui vẻ, bó đứng thẳng trên hai chân sau, còn hai chân trước trực tiếp giữ chặt con mèo đen, cũng không thấy con gấu nâu con này dùng bao nhiêu sức, nhưng Tiểu Hắc trực tiếp bị gấu nâu con kéo xuống từ trên cánh tay của Diệp Văn Nhã.

Tiểu Hắc:......

Cả con mèo đều ngơ ngác.

Diệp Văn Nhã nhìn con gấu nâu con đang hưng phấn muốn cùng Tiểu Hắc, cười tủm tỉm nói: "Hai đứa phải chơi với nhau hoà thuận nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.