Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 75



Con mèo đen thân thể nhỏ xinh, cuộn tròn lại chỉ gần như lớn bằng hai bàn tay, hình thể đã không lớn rồi, mà vì trận bão táp đột kích này dẫn tới toàn thân ướt dầm dề, lớp lông đen đều dính sát vào trên người, nhìn càng đáng thương, gầy yếu.

Diệp Văn Nhã vốn đang đứng ở ngoài cửa thư viện, kết quả nhìn thấy từ xa bộ dáng con mèo đen ngậm dù vô cùng đáng thương.

Rõ ràng là một con mèo đen nho nhỏ nho nhỏ bị mưa xối đến không thành hình dạng, nhưng Diệp Văn Nhã lại chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là Tiểu Hắc nhà mình.

Trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần, cũng không đợi mèo đen tới gần, liền trực tiếp vọt vào trong màn mưa.

Một tay bế mèo đen lên, bung dù ra liền đi trở về hướng ký túc xá.

Mưa gió lạnh băng thổi quét qua người làm ướt nhẹp ống quần của Diệp Văn Nhã, trước ngực áo cũng bị con mèo đen toàn thần ướt sũng làm cho thấm nước hơn phân nửa, nhưng mà giờ khắc này......

Diệp Văn Nhã lại cảm thấy đáy lòng mình đầy ấm áp, phảng phất như là đang ở trong một ngày nắng sớm, ngay cả ý cười trên mặt cũng càng thêm mềm mại chân thành.

Cho dù những hạt mưa rào rạt đánh vào người có chút đau, nhưng tâm tình của Diệp Văn Nhã lại vẫn xán lạn như mặt trời mùa hạ.

Trong lòng ngực Diệp Văn Nhã ôm mèo, trên tay bung dù, một đường đặng đặng đặng chạy thẳng về ký túc xá, hoàn toàn không phát hiện giờ phút này con mèo đen đang nằm trong lòng ngực cô cứng đờ người phảng phất như một khối gỗ, ngay cả bộ lông ướt sũng của nó cũng không dám động đậy, cả con mèo như đông cứng tại chỗ.

Tiểu hắc: Cô cô cô cô...... Cô cô...... Co là con gái mà chẳng lẽ liền không biết cái gì gọi là rụt rè sao?

Sao có thể vô duyên vô cớ đặt một con mèo vào trước ngực mình chứ?

Mặt mèo lại hết lần này đến lần khác vì cô gái đang chạy vội mà va chạm vào bộ ngực mềm mại, nhàn nhạt hương thơm mang theo nhiệt độ cơ thể ấm nóng của cô. Luồng nhiệt độ này cứ như xông thẳng vào trong tận đáy lòng của mèo đen, làm gương mặt nó bùm một cái đỏ ửng, kích động đến mức cảm thấy máu toàn thân trên dưới đều xộc lên não rồi.

Con mèo đen nhỏ hơi hơi run run nâng chi trước lên, theo bản năng sờ hướng chóp mũi mình.

Đột nhiên lấm tấm từng điểm máu nhỏ xuất hiện trên miếng thịt lót chi trước của nó, thiếu chút nữa làm mèo đen trợn tròn đôi mắt!

Tiểu Hắc: Nó, nó nhất định là ngày hôm qua ăn quá nhiều thịt dị thú, bổ đến trào máu mũi! Không sai, người xưa nói rất đúng, hư bất thụ bổ, hư bất thụ bổ, nhất định là vết thương của nó trước kia quá nặng, bị thương nặng là không được bồi bổ một lần quá nhiều đâu!

Cái chi trước nho nhỏ gắt gao che lại mũi, mèo đen nỗ lực làm bộ như bản thân mình không biết chuyện mình lại đổ máu mũi lần nữa, tự sa ngã nằm như pho tượng trong lòng ngực cô gái trẻ.

Diệp Văn Nhã một đường chạy vội về.

Con đường về ký túc xá vốn dĩ cần đi bộ một tiếng đồng hồ, nay chỉ cần chạy hai mươi phút đã đến nơi.

Toàn thân Diệp Văn Nhã sớm đã ướt hơn phân nửa, tiến vào ký túc xá, trước tiên liền chui vào toilet, chuẩn bị tắm rửa. Chỉ tiếc mèo đen chết sống không muốn vào, Diệp Văn Nhã cũng chỉ có thể lấy khăn lông lau lau cho Tiểu Hắc, lại mở hệ thống điều hoa giúp nó làm khô lông mà thôi.

Chẳng qua mới chui vào toilet, Diệp Văn Nhã liền nhìn thấy trên bộ động phục màu trăng non, phía trước ngực có lấm tấm mấy giọt máu nhỏ.

Mày Diệp Văn Nhã hơi chau, khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành một cụm, nhìn chằm chằm vết máu trên quần áo, có chút nghi hoặc nôn nóng lẩm bẩm nói: "Vết máu này lúc trước còn chưa có...... Khẳng định là vừa nãy trên đường trở về, Tiểu Hắc bị thương rồi...... Đợi lát nữa phải lấy bình thuốc trị thương hệ Ánh Sáng cho nó uống mới được."

Thật vất vả mới hong khô được bộ lông, ngừng máu mũi, mèo đen còn không có kịp thở ra một hơi, liền trực tiếp bị rót xuống một bình thuốc lớn mùi lạ.

Lúc này là —— vị bùn lầy phối với cá thối.

Tiểu Hắc: "......"

Bị tầm mắt quan tâm của cô gái gắt gao tỏa định, Tiểu Hắc nỗ lực trợn mắt nuốt xuống đống thuốc trong miệng.

Tiêu Thần đến nay vẫn không thể nào hiểu rõ, vì cái gì cũng là thuốc mà cái người trước mắt này lại bào chế ra khó uống đến như vậy.

"Chắc đại khái là ông trời mở cái cửa sổ này, thì cũng đóng lại một cánh cửa khác đi......" Đáy lòng Tiêu Thần yên lặng cảm thán.

Trận bão táp lớn này giằng co suốt hai ngày hai đêm.

Nhìn thấy thế mưa ngoài cửa sổ đang dần dần giảm nhỏ cùng với mặt đất ướt dầm dề, trong không khí toát ra một hơi thở cây cỏ đầy sức sống, Diệp Văn Nhã đứng ở trước cửa sổ hút một ngụm thật sâu.

Ngày hôm qua, nhân lúc ngày bão táp không thể ra cửa, cô đã tiện tay bào chết xong mấy phần thuốc thức tỉnh huyết mạch theo đơn đặt hàng hôm trước.

Vốn dĩ vì cái bình luận kém đó, Diệp Văn Nhã muốn bỏ bê đối phương một thời gian.

Nhưng mà ở suốt trong ký túc xá có phần nhàm chán, cô cũng không muốn lãng phí thời gian.

Chẳng qua......

Bé mèo đen nhà mình rõ ràng đã uống thuốc trị liệu xong, nhưng sao hai ngày nay vẫn còn có chút héo héo, nhìn có chút nhấc không nổi tinh thần, mỗi ngày chỉ ghé vào trước cửa sổ, cúi đầu nhìn bão táp bên ngoài, ngay cả sức ăn cũng ít hơn ngày thường phân nửa.

Chuyện này làm cho Diệp Văn Nhã thật sự có chút lo lắng, sủng vật nhà mình có vấn đề sức khỏe mạnh khác sao?.

Vì thế......

Ngày hôm sau, khi mưa to ngừng lại.

Diệp Văn Nhã liền cất bé mèo đen nhà mình vào ba lô, đi đến bệnh viện thú cưng.

Trong thời gian này, Diệp Văn Nhã cũng biết, muốn cho một người bệnh mắc chứng tinh thần lực hỗn loạn mức độ nặng khôi phục trở lại hiển nhiên không phải một việc dễ dàng, tuyệt đại đa số thú nhân, thậm chí qua không bao lâu sẽ vì tinh thần lực bạo động mà tử vong.

Sau khi liên tục dùng hai bình thuốc khai thông tinh thần lực xong, trạng thái của Tiểu Hắc có vẻ đã tốt hơn phân nửa, nhưng hiện tại đã cách lần khám bệnh trước trên dưới một tháng rồi.

Bệnh viện trung tâm Đế Đô sớm đã có hồ sơ của Tiểu Hắc, hơn nữa ở thời đại này, việc chia sẻ thông tin giữa các bệnh viện là được phép, nên đi bệnh viện nào cũng rất tiện.

Tuy nhiên, Diệp Văn Nhã không muốn chọc phiền toái, chỉ có thể mang mèo đen đi bệnh viện thú cưng.

Bệnh viện thú cưng không cần đăng ký hồ sơ khám bệnh gì, cũng sẽ không có mạng lưới chia sẻ hồ sơ bệnh nhân gì. Điều kiện chữa bệnh cũng không tệ lắm, chỉ cần không phải mấy loại bệnh như tinh thần lực hỗn loạn này nọ, thì những bệnh tật thông thường của thú cưng đều có thể chữa khỏi.

"Bác sĩ, có thể xem giúp Tiểu Hắc nhà tôi nó bị làm sao không?"

Diệp Văn Nhã ôm con mèo đen từ trong ba lô ra, đặt ở trước mặt bác sĩ, mày hơi chau, "Hai ngày trước nó mang dù cho tôi nên bị dầm mưa ướt nhẹp một trận, mấy ngày nay ở nhà luôn có chút không phấn chấn, chán ăn, héo héo nhấc không nổi tinh thần lên. Bác sĩ xem giúp tôi nó phải trị như thế nào mới tốt?"

Mèo đen ghé vào trên mặt bàn, lười biếng liếc vị bác sĩ thú y mặc áo blouse trắng bên cạnh một cái, đáy mắt tràn ngập miệt thị. Đặc biệt khi nó nhìn thấy đối phương nhìn về phía Diệp Văn Nhã không chớp mắt, sắc mặt ửng hồng, trong mắt còn mang theo mê say, nó càng là có chút ngứa tay.

Móng vuốt vươn ra, cào cào lên mặt bàn gỗ một cái rồi lại một cái, cái mặt bàn đang lành lặn lập tức bị cào thành như cái lưới cá, vô cùng khó coi.

"Được, được, được, tôi liền mang nó vào bên trong kiểm tra." Vị bác sĩ trẻ tuổi hoàn toàn bị đại mỹ nhân trước mắt hấp dẫn, vội vàng không ngừng gật đầu, lập tức gọi một người máy nhỏ đến ôm mèo đen đi vào bên trong phòng kiểm tra, Diệp Văn Nhã cũng đi theo phía sau, tiến vào giữa phòng.

Phòng khám của bệnh viện thú cưng này rất lớn, ngoại trừ bọn cô, còn có bảy tám người khác cũng đang kiểm tra ở đây.

Mèo đen bị người máy nhỏ bỏ vào một cái hộp màu cam nửa trong suốt, một luồng ánh sáng màu đỏ hơi hơi đảo qua.

Gần chỉ chưa đến ba giây, tình huống cụ thể mèo đen lúc này đã bị máy móc in ra. Truyện Hot

Giấy trắng mực đen, vô cùng rõ ràng.

Vị bác sĩ trẻ tuổi chỉ cần liếc qua hồ sơ ngay trước mặt một cái, liền hướng về phía Diệp Văn Nhã cười nói: "Vị tiểu thư này, mèo của cô không bị gì cả...... Chính là cái con mèo này sắp đến kỳ động dục, tôi kiến nghị cô làm giải phẫu tuyệt dục cho nó. Hai ngày sau mang nó về, bảo đảm nó có thể ăn có thể chạy, lại là một con mèo con hoạt bát."

Mèo đen: "???"

Mèo đen: "!!!"

"Ngao ô!!......"

Con mèo đen vốn dĩ đang an an tĩnh tĩnh ngồi trên bàn tay của người máy nhỏ bỗng nhiên nhảy dựng lên, phẫn nộ nhào về hướng bác sĩ trẻ tuổi, gào lên ngao ô ngao ô thật phẫn nộ, hai cái chi trước không chút do dự xòe móng muống sắc cào về hướng mặt đối phương.

Cái tên này đang nói cái gì??!

Dám bảo phải tuyệt dục cho nó?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.