Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 77



Mấy ngày nay, Diệp Văn Nhã mỗi ngày đều ngồi trong thư viện học tập ít nhất 10 tiếng đồng hồ trở lên.

Tuy ngày thường trí nhớ của cô khá cường hãn, mỗi ngày học tập cũng không thấy buồn tẻ, nhưng thời gian dài phải giữ trạng thái tinh thần lực tập trung cao độ để học tập, vẫn sẽ làm cho tinh thần mỏi mệt.

Bởi vậy mấy ngày nay, buổi tối nào Diệp Văn Nhã cũng ngủ đặc biệt sâu.

Mỗi tối, khi vừa đặt đầu xuống gối là ngủ một giấc đến hừng đông.

Nhưng mà tối hôm nay......

Diệp Văn Nhã ngủ ngủ, bỗng nhiên bên cạnh người thấy hơi hơi trầm xuống, trong lúc mơ mơ màng, cảm thấy có một cái lò lửa lớn dán ở phía sau lưng mình, thậm chí còn thổi gió nóng hổi, từng đợt từng đợt không ngừng thổi tới nàng sau tai và lan đến trên gương mặt của cô, làm cô mặc dù đang ngủ mơ cũng cảm thấy có chút không khoẻ.

Diệp Văn Nhã ngủ đến mơ hồ, lại theo bản năng bực bội gãi gãi đầu, muốn mở hai mắt, xoay người xuống giường đóng cái cửa sổ đang thổi gió vù vù kia lại.

Nhưng khi đôi mắt mới mơ hồ mở hi hí, một gương mặt anh tuấn vô cùng phóng đại mấy lần xuất hiện ngay trong tầm nhìn của cô.

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt của hai người còn chưa đến một bàn tay.

Người đàn ông trẻ tuổi gò má cao, mũi thẳng, đôi mắt sâu màu xanh thâm thúy phảng phất như chứa đầy sao trời, đôi môi mỏng đỏ hơi hơi mím nhẹ, lộ ra độ cong mê người, hầu kết gợi cảm hằn lên rõ ràng mang theo hấp dẫn trí mạnh, xương quai xanh hơi hõm xuống bóng loáng, còn có cơ ngữ tinh tráng hoàn mỹ xinh đẹp cùng cánh tay cường tráng, quả thực chính là bộ dáng tình nhân hoàn mỹ nhất trong lòng đông đảo chị em.

"Hử?"

Diệp Văn Nhã chậm rì chớp chớp mắt, hoàn toàn là mơ mơ hồ hồ, đầu óc còn có chút chưa tỉnh hẳn, chỉ là đôi mắt đào hoa long lanh ngơ ngẩn nhìn về phía trước, ánh mắt mê mang.

Hơi thở của cô gái trẻ nhàn nhạt, mang theo ấm áp ngọt ngào quét qua trên má hắn, nháy mắt làm hắn lông tơ dựng ngược.

Tiêu Thần hoảng đến mồ hôi lạnh toát ra muốn rơi xuống.

Tốc độ phản ứng của thân thể càng nhanh hơn sơ với đại não, Tiêu Thần cơ hồ theo bản năng giơ tay, một tay chém vào sau cổ của cô gái, ngay giữa gáy!

"Phanh! ——"

Diệp Văn Nhã mơ mơ màng màng vừa muốn thanh tỉnh nháy mắt bị một chiêu này trực tiếp đập cho hôn mê, lại nặng nề khép mắt ngủ, lộ ra bộ dáng năm tháng tĩnh hảo.

Đôi mắt Tiêu Thần hơi híp lại, trong khe mắt hẹp dài tất cả đều là kinh ngạc, hắn chẳng thể nghĩ tới sau khi mình ngủ, đêm khuya khoắt, tinh thần lực còn sẽ phát sinh dị động.

Khi tinh thần lực bắt đầu dị động, hắn liền phát hiện trước tiên, có điều tốc độ biến hóa quá nhanh, thân thể hoàn toàn không chịu khống chế, mà mới vừa rồi Diệp Văn Nhã lại tỉnh lại quá sớm, làm hắn chưa kịp phản ứng lại......

Tiêu Thần có chút lo lắng nhìn Diệp Văn Nhã một cái, không biết người này vừa mới rồi có thấy rõ ràng diện mạo mình chưa? Nhưng cũng có chút may mắn, cô ấy giờ phút này đã hôn mê, hiện tại không cần trực tiếp đối mặt.

"Hiện tại phải làm cái gì bây giờ?"

Tiêu Thần mày nhíu lại, tuy mấy năm nay hắn trải qua quá không ít chuyện, cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng xấu hổ như thế này.

Tiêu nguyên soái từ trước đến nay chỉ ở trên chiến trường cùng kẻ địch ẩu đả, giờ phút này có chút không biết làm sao.

Suy nghĩ lại thoán động qua trong đầu, Tiêu Thần suy nghĩ nửa ngày, hạ quyết tâm, làm bộ cái gì cũng không biết, tiếp tục giả ngu giả ngơ.

Làn da thiếu nữ trắng trẻo căng mịn, một chiêu kia tuy Tiêu Thần không dùng bao nhiêu sức, nhưng sau cổ đối phương cũng hơi hơi có điểm xanh tím, đáy mắt Tiêu Thần lướt qua một mạt áy náy.

Thú nhân thuộc họ mèo đặc biệt có năng lực nhìn trong bóng đêm cực kỳ không tồi, hắn thậm chí không cần bật đèn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng nơi đang bày mấy dược liệu và bình thuốc.

Hắn nhẹ nhàng bôi một lớp mỏng thuốc trị thương lên trên phần da hơi bầm tím của thiếu nữ, thấy vết bầm trên ót đối phương khoảnh khắc biến mất, khôi phục lại trắng nõn, Tiêu Thần liền đi đến phòng tắm, dùng khăn lông ướt lau hết vết thuốc sau gáy Diệp Văn Nhã, tất cả lại khôi phục nguyên trạng, thấp thỏm biến trở về hình thú, ghé vào bên gối đầu nằm của Diệp Văn Nhã.

Cả một đêm.

Mèo đen đều chỉ nhắm mắt lại, không dám ngủ, liền sợ mình rơi vào giấc ngủ, không cẩn thận lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Cũng không biết sao lại thế này......

Lần này Tiêu Thần hoàn toàn không nghĩ tới một chuyện, hắn kỳ thật có thể trực tiếp lấy luôn hai bình thuốc khai thông tinh thần lực từ trong ba lô thuốc của Diệp Văn Nhã rồi thẳng một đường mang đi.

Thấp thỏm chờ trước cửa sổ nổi lên ánh sáng trắng nhạt.

Mèo đen nhắm mắt chặt lại, cuộn mình thành một trái cầu, miệng phát ra âm thanh khò khè, làm bộ như mình đang ngủ thật sâu.

Ánh mặt trời ban ngày từ ngoài cửa sổ chiếu xạ vào trên má, Diệp Văn Nhã theo thói quen tỉnh ngủ lại, cũng là một buổi sáng như tất cả những buổi sáng khác.

Chỉ là......

Trong đầu chợt thoáng hiện ra một bóng người, Diệp Văn Nhã theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

Nhưng mà cô hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ cái gì khác thường trong phòng cả.

Bất kể là bài trí trong phòng, hay là độ mở rộng của cánh cửa sổ, đều giống y hệt tình cảnh hôm qua trước khi cô đi ngủ. Diệp Văn Nhã sờ sờ cái ót, cũng không có nhận ra được bất cứ cái gì không khoẻ.

Cô theo bản năng gãi gãi đầu, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, rồi lại nói không nên lời.

"Chẳng lẽ đêm qua mình nằm mơ sao?"

"Nhưng vì sao mình lại có thể nằm mơ thấy một người thanh niên trẻ tuổi trần trụi nửa người nằm trên giường mình chứ?"

"Không đúng, gương mặt đó hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải......"

Diệp Văn Nhã từ trên giường đứng dậy, có chút nghi hoặc lẩm ba lẩm bẩm, làm cho con mèo đen nào đó đang nằm bên cạnh gối đầu dựng lỗ tai lên nghe đến mấy lời này, theo bản năng rụt rụt thân thể lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, chỉ sợ cô gái trước mắt này không cẩn thận nghĩ đến mình, phát hiện ra cái gì khác thường.

Ký ức qua lại bồi hồi ở trong đầu, Diệp Văn Nhã nghiêm túc suy tư, bỗng nhiên cô đập lên trán một cái, cả kinh nói: "Đúng rồi! Đêm qua người nọ không phải giống hệt vị Tiêu nguyên soái mà mình từng thấy trên bảng thông cáo ở góc đường lần đó hay sao?"

Trong nháy mắt này, Diệp Văn Nhã lập tức nhớ tới lúc trước cô mang Tiểu Hắc đi xem bệnh, sau khi đến cửa hàng thú cưng mua thức ăn mèo xong, trên đường về có nhìn thấy vị Tiêu nguyên soái trị giá một hành tinh có sinh mệnh kia.

Cô còn nhớ rõ mình lúc ấy suýt chút nữa đâm ra thù kẻ giàu luôn......

Diệp Văn Nhã gõ gõ cằm nghiêm túc suy tư, cô hoàn toàn không phát hiện con mèo đen đang nằm thẳng bên gối đầu đã sợ đến mức chảy ra mồ hôi lạnh...... Chẳng lẽ cuối cùng hắn cũng bị phát hiện sao?

Trong lòng Tiêu Thần xoay chuyển tính toán xem lát nữa mình phải giải thích với người ta như thế nào thì mới tiêu được cơn giận của cô gái ở trước mặt này. Một hành tinh có sinh mệnh đủ không? Hay là hai hành tinh luôn vậy?Nếu còn không được....

Cô gái đang đứng bên cạnh giờ phút này chợt lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Xem ra, đêm qua hẳn là mình nằm mơ rồi......"

"Nếu không cái vị Tiêu nguyên soái kia rõ ràng đang mất tích ở biên cảnh đế quốc, sao lại có thể xuất hiện trong ký túc xá của mình được chứ?"

Diệp Văn Nhã vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay mở thiết bị AI thông minh ra, tra xét những thông tin có quan hệ với Tiêu nguyên soái.

Thiết bị thông minh lập tức hiện ra màn hình ảo, trên đó, bảng thông cáo tìm kiếm manh mối về Tiêu nguyên soái với giá cao của Tiêu gia vẫn còn nằm ngay trang đầu, nhưng mà ngoài ra cũng có rất nhiều tin tức của người khác nhắn lại theo đề tài này, tỏ vẻ trên dưới đế quốc nhiều người như vậy, cả một khoảng thời gian dài rồi cũng không thể tìm được tung tích của Tiêu nguyên soái, chỉ sợ nguyên soái đã sớm biến thành một đống cặn trong bụng đám Trùng tộc rồi.

"Mình cũng không phải cái mỹ nữ tuyệt thế làm người thần hồn điên đảo gì, mà trước nay cũng không có lần nào giao tế với đối phương, sao anh ta có thể khuya khoắt xuất hiện trong phòng mình chứ?"

"Nhưng mà...... nếu nói nằm mơ, sao mình lại nằm mơ thấy anh ta? Lại còn trần trụi nửa người trên, nằm trên giường mình...... Tính từ lần đầu nhìn thấy, cả tháng rồi mình có bao giờ nằm mơ thấy người này đâu......" Diệp Văn Nhã gãi gãi đầu, mái tóc dài nhu thuận bị cô cào thành ổ gà, mày lá liễu xinh đẹp cũng bị nàng nhíu chặt thành hai con sâu lông.

Chẳng lẽ......

Hay là gần đây cô đang muốn yêu đương...... Cho nên nằm mộng xuân?

Diệp Văn Nhã hai đời đều là cẩu độc thân, hơn nữa từ trước đến nay kiên định cuộc đời của mình chỉ biết hiến thân cho sự nghiệp Dược học, giờ phút này rơi vào hoài nghi bản thân thật sâu, cả sắc mặt đều có chút không quá đẹp.

Mèo đen vẫn đang luôn ghé vào trên giường làm bộ ngủ, trái tim treo cao cao dần dần buông xuống, rồi lại tiếp tục kéo cao lên sau câu nói cuối cùng của Diệp Văn Nhã.

Mèo đen:......

# cho nên người này rốt cuộc là, phát hiện hay là không phát hiện??? Online chờ đáp án, rất sốt ruột #

.........

Diệp Văn Nhã vì nghi ngờ mình đêm qua làm mộng xuân, tâm tình suốt một ngày đều có chút vi diệu, ngay cả khi đang đọc sách ở thư viện đều có chút thất thần.

Nàng có chút hoài nghi mình có phải muốn đánh vỡ kế hoạch, tìm cái bạn trai thử xem sao.

Nhìn thấy bé mèo đen ngày thường dậy sớm nay còn nằm ở trên giường ngủ, Diệp Văn Nhã lúc gần đi còn bất mãn sờ soạng đầu nó một phen.

Nhưng khi Diệp Văn Nhã bên này tâm tình rối rắm.

Thì cách học viện quân sự đế đô không xa, Triệu gia cùng tồn tại trên hành tinh Đế Đô lại thật sự có chút hoảng thần.

Bọn họ cứ tưởng rằng 10 phần thuốc thức tỉnh huyết mạch thì đối phương ít nhất cần phải ba tháng mới luyện xong, không nghĩ tới đối phương chưa đến hai tuần đã gửi hàng chuyển phát nhanh đến cho bọn hắn rồi!

Đây chứng minh cái gì?!

Đây có nghĩa là việc luyện chế thuốc thức tỉnh huyết mạch cũng không phải cần nhiều thời gian như bọn họ nghĩ. Xem tốc độ này của đối phương, nói không chừng một người là có thể ăn hết toàn bộ thị trường cao cấp của hành tinh Đế Đô này rồi.

Nếu tốc độ của đối phương cao đến như vậy, thì nếu đối phương muốn ăn luôn thị trường cao cấp của hành tinh khác, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cứ như vậy, nếu bọn họ muốn cùng đối phương hợp tác, cách tốt nhất chính là dùng thành ý mua phối phương, đi theo con đường bắt lấy thị trường đại chúng.

Trên thực tế, đây cũng là việc bọn họ muốn làm nhất.

Chỉ cần thị trường đủ khổng lồ, bọn họ có thể được một lượng tiền tài mà người khác khó có thể tưởng tượng.

Nhưng cố tình hiện tại đối phương đã đưa bọn họ vào danh sách đen, thậm chí vì cự tuyệt những người khác mua loại thuốc thức tỉnh huyết mạch như thế này, ngay cả dạng giao dịch đặt hàng riêng cũng dỡ bỏ, còn không đặt thuốc thức tỉnh huyết mạch lên kệ thuốc đang bán! Cho nên bọn họ có đổi một tài khoản khác cũng không thể mua được!

"Ông à, bây giờ mình nên làm cái gì bây giờ?"

Triệu mẫu có chút sốt ruột nhìn về phía chồng mình, "Mấy ngày nay gần đây, bên phía viện nghiên cứu của chúng ta đã qua lấy đi 4 phần, cũng không thấy có gì tiến triển. Nếu đến khi 10 phần thuốc trong tay chúng ta đều dùng để nghiên cứu hết mà vẫn không thể tìm ra phối phương, vậy nên làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta tìm người liên hệ chủ cửa hàng này đi."

"Bà hoảng cái gì mà hoảng? Cứ để xem từ từ đã!"

Triệu phụ rít một ngụm thuốc, quát lớn với vợ mình: "Chúng ta mua không được, người khác cũng mua không được...... Những người khác tất nhiên cũng sẽ không biết chuyện có loại thuốc thức tỉnh huyết mạch này, tôi không tin viện nghiên cứu tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy còn không nghiên cứu ra cái phối phương này!"

"Huống chi, cho dù nghiên cứu không ra...... Chúng ta còn có thể tìm đối phương nói chuyện riêng, liên hệ bán trung gian."

Chỉ là......

Hiện tại nếu đi liên hệ chủ tiệm, hắn luôn có chút không cam lòng thôi.

Phối phương nắm giữ trong tay đối phương, đối phương có thể tự mình ra giá.

Dược Sư mà có thể luyện chế ra loại thuốc thế này, tuyệt đối không có khả năng là một kẻ ngốc, tất nhiên biết giá trị của loại thuốc này như thế nào, nếu không cũng sẽ không ra giá 300 vạn cho con của hắn mua về......

Nhưng mà đối phương hiển nhiên vẫn có còn xem nhẹ loại thuốc này......

Nếu là hắn, đừng nói là 300 vạn, cho dù là 3000 vạn hắn cũng muốn suy nghĩ một phen.

"Chuyện này bà không cần xen vào, chúng ta cứ xem từ từ rồi lại nói." Triệu phụ nhíu chặt mày.

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Cùng lúc đó, bọn học sinh ở học viện Tây Á.

Đối mặt với cửa hàng suốt hơn một tuần không có lên thêm một lọ thuốc nào, bọn học sinh thiếu chút nữa chảy ra hai hàng nhiệt lệ.

Ô ô ô......

Chủ tiệm, ngươi có cần hay không tuyệt tình như vậy hay không?!!

Là kiếm tiền không vui sao?

Hay là tiền trong túi chúng ta mua đồ vật không đẹp bằng tiền nhà người khác?

Chủ tiệm! Cầu xin ngươi nhìn chúng ta nha!! Nhanh lên thêm thuốc đi a!

Diệp Văn Nhã mỗi ngày trầm mê đọc sách làm đề thi trong thư viện, hoàn toàn quên mất chuyện mình trên mạng còn mở một nhà tiệm tạp hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.