Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 167: Mưu đồ đã lâu



Thời điểm Xích Kính đến, trong phòng khách đã có mấy người ngồi đó, mỗi người đều rất cao tráng, đấu khí quanh thân ác liệt, mắt bắn ra hàn quang, vừa nhìn thấy khí thế của những người này, liền biết tuyệt đối không phải người của Tinh Diệu đế quốc, hắn nhìn về phía phụ thân, Thanh Vương giới thiệu: "Vị này chính là Rossi đại nhân, chính là thị giả bên người Schleyer điện hạ, điện hạ có việc dặn dò chúng ta đi làm."

Thanh Vương cho là hoàng tử Schleyer đã bỏ hắn, không nghĩ tới, Rossi đại nhân lại chủ động tìm tới, điều này làm cho hắn mừng rỡ không thôi, chỉ cần hoàng tử Schleyer không từ bỏ bọn họ, như vậy bọn họ vẫn còn cơ hội!

Sau một hồi đánh giá, Xích Kính mới nói: "Chuyện gì?"

Rossi cũng không vòng vo, nói thẳng: "Điện hạ muốn tân đế phi của các ngươi, còn sống."

Xích Kính kinh ngạc, lẽ nào suy đoán của Iman là đúng? Trên người Sa Nặc Nhân này quả nhiên có gì đó quái lạ?

"Ta có thể biết nguyên nhân không?"

Thanh Vương trừng mắt liếc hắn, Rossi đã lên tiếng, "Chuyện này ngươi không cần biết, đừng hỏi nhiều. Điện hạ đã nghĩ tới chuyện các ngươi không thể làm được chuyện khó khăn này, cho nên để chúng ta ở lại, các ngươi chỉ cần phụ giúp chúng ta hành động, còn lại không cần các ngươi động thủ, chúng ta sẽ giải quyết."

Một người hầu bên người nho nhỏ, nói chuyện với một vương tử như hắn, cư nhiên lại không khách khí đến mức này, nhiều ngày ủ dột, khiến hắn châm biếm nói: "Các ngươi đã lợi hại như vậy, tại sao còn cần chúng ta giúp đỡ? Tự mình giải quyết không phải xong rồi sao?"

"Câm miệng!" Thanh Vương gầm lên, gương mặt lập tức tươi cười, nói: "Rossi đại nhân đừng tức giận, Xích Kính không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với hắn."

Hai mắt Rossi như đao, đối với lời nói của Thanh Vương mắt điếc tai ngơ, bỗng nhiên phát lực, đấu khí bàng bạc hung mãnh giống như cự thú hắc ám, trong nháy mắt xuất hiện trước người, Xích Kính cuống quýt phóng thích đấu khí ngăn cản, lại bị đấu khí hùng hậu của đối phương đánh bay ra ngoài, đập vào trên tường mới coi như thôi.

Xích Kính gian nan bò lên, mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Rossi lạnh nhạt nói: "Ta bất quá chỉ là một cái thị giả bên người nho nhỏ, ngươi đến một chiêu của thị giả nho nhỏ cũng không tiếp nổi, còn dám mạnh miệng?"

Sắc mặt của Thanh Vương cũng khó xem, mặc dù Rossi là người Lai Sách đế quốc, thế nhưng ở ngay trước mặt hắn giáo huân nhi tử của hắn, đây không thể nghi ngờ chính là đang đánh vào mặt hắn.

Rossi nhìn lướt qua thị vệ ngoài phòng, xì khinh bỉ: "Lai Sách đế quốc so với các người không giống nhau, cấp 5 cấp 6 ở nơi này của các ngươi tính là cao thủ, nhưng ở Lai Sách, bất quá chỉ mới miễn cưỡng chạm tới trình độ trung hạ cấp mà thôi."

Lúc này Xích Kính mới cảm nhận được đầy đủ tâm tình của phụ thân, trước đó hắn vẫn không rõ thái độ của phụ thân, không hiểu tại sao hắn đối với Schleyer tôn trọng như vậy, hóa ra, chênh lệch đã không chỉ ở quốc lực nữa, chỉ là một thị giả đã có đấu khí mạnh mẽ như vậy, Xích Kính không dám tưởng tượng sức chiến đấu của Schleyer mạnh đến mức nào nữa.

Trước khi Rossi rời đi, lần thứ hai nhấn mạnh, "Lặp lại lần nữa, các ngươi chỉ cần trợ giúp, không cần kéo chân sau(1) của chúng ta."

1: gây cản trở, vướng chân

Xích Kính hận đến nghiến răng nghiến lợi, sức chiến đấu hạ tầng cấp 7 của hắn, cư nhiên lại không đỡ nổi một chiêu của tên kia, quả thực muốn tức chết hắn.

Sa Nặc Nhân trên căn bản sẽ không ra khỏi cung, mãi mới chờ tới lúc hắn tới trường quân đội hoàng gia tham dự sát hạch, không nghĩ tới Xích Linh cư nhiên cũng đi, bọn họ đều kiêng kỵ sức chiến đấu cùng cơ giáp của Xích Linh, cho nên không hề động thủ. Đợi đến khi bán ra Ngưng Thần Tề, Sa Nặc Nhân lần thứ hai xuất cung, không nghĩ tới Xích Linh vẫn đi theo bên người, cơ hội tốt như vậy, chỉ có thể từ bỏ lần thứ hai, chỉ là không nghĩ tới, hồi cung không bao lâu, hắn cư nhiên tự mình mang theo một đội hộ vệ đi ra, mà Xích Linh lại đang đơn độc làm việc tại nơi khác, đây không phải là cơ hội trời cho sao?

Cũng không phải bọn họ không sợ Phượng Hoàng của Sa Nặc Nhân, mà là Xích Kinh cung cấp tin tức, Phượng Hoàng căn bản là không có năng lượng căn nguyên, lúc ở tinh cầu bỏ hoang đã lâm vào tình huống nguy hiểm, không thể không thả ra cơ giáp. Tin tức này đối với đối với người Lai Sách đế quốc mà nói phi thượng trọng yếu, mất đi sự uy hiếp của Phượng Hoàng, chỉ cần dẫn Xích Linh đi, mọi chuyện trên cơ bản coi như thành công.

...

Xích Linh lao ra khỏi bãi đậu xe dưới đất, xác định phương hướng phát ra cảnh báo một chút, hướng đó không có chỗ nào quan trọng, ngoại trừ thương hội thực tài Ngạo Viêm...

Xích Linh liếc mắt nhìn quang não lần thứ hai, nhìn cuộc gọi mới đây nhất...

Trong lòng anh cả kinh, lập tức thả ra cơ giáp, nhảy mấy cái liền tiến vào cabin, Ares bay lên trời, hướng về nơi phát ra cảnh báo bay tới.

...

Lại nói bên này, Sa Nặc Nhân bị người chế trụ lôi về phía sau, khiến cho cậu chỉ có thể đi lùi, cánh tay ghìm lấy cậu to như sắt thép, vừa nặng vừa chặt, làm cho khoang ngực của cậu rất khó chịu, ngay cả chỗ trống để né tránh cũng không có, liền bị kéo tới sảnh chính, trực tiếp bị kéo vào thang máy.

Cùng đi theo vào còn có ba nam nhân, từng cái từng cái đều có vóc người cao tráng, tuy rằng quần áo bình thường, nhưng ánh mắt lại ác liệt như đao, nhìn qua rất hung hãn.

Tim Sa Nặc Nhân kinh hoảng đập thình thịch, những hộ vệ kia không có theo tới, đoán chừng là bị cuốn lấy. Cậu quả thực muốn gào lên, này đến cùng là có chuyện gì xảy ra?! Sau này cậu có phải đều không thể ra cửa? Xuất môn liền gặp chuyện, còn toàn là tai nạn a! Cậu thề trước đây dù có một mình tản bộ cũng không xảy ra chuyện gì, bây giờ sao? Trước đó không lâu mới bị người ném bom, hiện tại bất quá chỉ là đi ra mua chút thực tài cũng có thể bị người kèm hai bên, xem ra thân phận đế phi này vẫn là quá nguy hiểm, cậu có một chút suy nghĩ không muốn thân phận này nữa rồi!

"Các ngươi... Các ngươi là ai? Bắt ta là muốn làm gì?" Trong thang máy rất yên tĩnh, Sa Nặc Nhân cố gắng để cho âm thanh mình ổn định chất vấn.

Bốn nam nhân không một ai trả lời cậu, cũng không ai liếc nhìn cậu một cái, đều đang nhìn lên bảng điện tử hiển thị số tầng trong thang máy.

Sa Nặc Nhân ngừng thở, những người này muốn mang cậu tới tầng cao nhất? Đây chính là tòa nhà cao hơn trăm tầng, đi tới tầng cao nhất làm gì chứ?! Bọn họ tuyệt đối không phải muốn đẩy cậu xuống dưới, muốn giết cậu rất dễ dàng, đơn giản như vậy, hà tất làm chuyện phiền toái, như vậy thì chỉ có một khả năng, bọn họ muốn mang theo cậu chạy trốn, mà trên đó có thứ giúp bọn họ chạy thoát.

"Ta khuyên các ngươi mau thả ta ra, nơi này là tinh cầu trung ương, mang ta theo là các ngươi sẽ không thoát được!" Sa Nặc Nhân nói những lời này vô cùng có khí thế.

Nam nhân ghìm lại cậu trầm giọng nói: "Yên lặng chút, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta."

Sa Nặc Nhân đánh lên cánh tay đang ghìm chặt lấy cậu hai cái, "Ngươi bây giờ đang thương tổn ta!"

Nam nhân suy nghĩ một chút, buông cánh tay ra, trong thang máy đóng kín này, có cho cậu cũng không dám bày ra trò gì.

Sa Nặc Nhân xoa xoa ngực cùng cánh tay bị ghìm đau, phẫn nộ nhìn bọn họ chằm chằm, "Các ngươi rốt cuộc là ai? Ai ra lệnh cho các ngươi bắt cóc ta?"

Thang máy bỗng nhiên dừng, cửa mở ra, Sa Nặc Nhân bị nam nhân lôi ra khỏi thang máy, một đường kéo tới tầng cao nhất.

Trên tầng thượng gió rất lớn, nơi này chính là tầng cao nhất của tòa nhà hơn trăm tầng, trên này còn có mấy người đang chờ đợi, khi nhìn thấy bọn họ tới đây, lập tức ném tàn thuốc xuống, chạy về phía bọn họ.

"Phía dưới thế nào?" Một nam nhân hỏi.

"Yên tâm, bọn họ có thể giải quyết." Nam nhân giữ lấy Sa Nặc Nhân nói.

Nam nhân tới tiếp ứng nhìn qua Sa Nặc Nhân hai giây, "Là hàng thật." Hắn làm cái thủ thế, phía sau đi tới một người, trong tay bưng một cái khay, trên khay bày một ống tiêm, trong đó có một thứ chất lỏng trong suốt rất quỷ dị. Nam nhân giữ lấy Sa Nặc Nhân, lập tức gỡ bỏ ống tay áo của cậu, kéo lên phía trên, muốn tiêm vào người cậu.

Sa Nặc Nhân thấy thế, đạp một cước lên đầu gối nam nhân, mượn lực rút ra cánh tay bị tóm lấy, nam nhân đang kéo ống tay áo của cậu, không nghĩ tới cậu sẽ phản kháng vào lúc này, liền giúp cậu thuận lợi tránh thoát. Bất quá nam nhân cũng không vội vã, bọn họ có gần mười người, chẳng lẽ còn để một cái Arthur chạy thoát hay sao? Coi như cậu ta muốn nhảy lầu, phỏng chừng cũng không có cơ hội.

Sa Nặc Nhân lảo đảo chạy về hướng bên cạnh, gió lớn như vậy có thể đem cậu thổi bay, Sa Nặc Nhân vô cùng gấp gáp, nhìn đám người chậm rãi vây về phía mình, liền nhìn phía sau, mặt sau là vòng bảo vệ, lẽ nào thật sự ép cậu nhảy lầu?

Cậu chẳng qua chỉ quay đầu nhìn xuống, xoay mặt lại, một nam nhân đã đứng trước mặt cậu, cánh tay giống như móng vuốt thép bắt lấy cánh tay cậu, kéo trở về.

"Buông ta ra! Thả ra..., thả ra!" Sa Nặc Nhân hết cào rồi cắn lại véo, nhưng đáng tiếc cho dù cậu dùng bao nhiêu sức lực, đối phương đều không buông tay.

Lại có hai người đi tới, hai bên trái phải giữ chặt Sa Nặc Nhân, nam nhân liền cầm ống tiêm tiến lại, "Đừng lo lắng, sẽ không lấy mạng của ngươi."

"Ngươi muốn tiêm cái gì vào người ta? Đó là cái gì?" Sa Nặc Nhân rất sợ sệt, sợ hãi khiến cho cậu khẽ run.

Nam nhân cong lên khóe môi, "Thứ tốt, nó sẽ khiến cậu hảo hảo ngủ."

"Ta không muốn ----!" Sa Nặc Nhân kinh ngạc thốt lên, đột nhiên một nguồn sức mạnh vô hình từ trên người cậu tạo thành một vòng bảo hộ đẩy ra, hai nam nhân giữ lấy cậu chính là hai người bị đánh bay ra đầu tiên, sau đó là na nhân cầm ồng tiêm, tại thời điểm tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại được, đã toàn bộ ngã xuống.

Sa Nặc Nhân bị dọa cho phát sợ, vội vàng chạy đến chỗ đất trống, nhìn đám người nằm ngang dọc tứ tung trên mặt đất, rất là sợ hãi.

[ Làm cái gì? Vừa xuất quan liền gặp chuyện như vậy. ] Âm thanh của Pidgey xuất hiện trong đầu Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân sợ hãi, trong nháy mắt được âm thanh này trấn an, vui vẻ nói: "Pidgey, ngươi xuất quan? Thật sự là quá tốt!"

Pidgey đứng trong không trung, dùng hồn lực quét qua, lạnh nhạt nói: [ Đây là chuyện gì vậy? Xích Linh đâu? ]

"Ây... Anh, anh ấy có việc bận." Sa Nặc Nhân vội vàng nói.

[ Bận đến nỗi ngươi gặp nguy hiểm cũng không để ý tới? ] Pidgey trách mắng.

"Không phải không phải, đây là ngoài ý muốn, ta chỉ là đi ra mua thực tài, không ngờ lại đụng phải những người này." Sa Nặc Nhân giải thích.

[ Nếu đã như vậy còn không mau rời đi, muốn chờ bọn họ tỉnh lại? ] Pidgey khó chịu nói.

Sa Nặc Nhân vội vàng chạy về phía lối ra, vẫn là mau chóng thoát thân đi, cũng may Pidgey xuất quan, nếu không cạu liền thảm!

...

Thời điểm Xích Linh chạy tới, đám người chém giết bên trong thương hội đã đánh ra bên ngoài, mỗi người đều thả ra cơ giáp, đang lấy cơ giáp đối chiến. Hai phe cơ giáp nhìn từ bên ngoài cũng không hề thấy điểm khác biệt, trộn chung với nhau rất khó phân biệt, may mắn duy nhất chính là, cơ giáp của hộ vệ đế cung đều có gia huy của hoàng thất, đây là cách tốt nhất phân biệt địch ta. Bất quá cơ giáp hộ vệ lại bị đối phương đè ra đánh, hoàn toàn không có sức lực phản kháng lại, cũng may có Resse vây xem ra tay, giúp đỡ đội hộ vệ cùng đối kháng đạo tặc.

Dân chúng chạy trốn trong thời khắc nguy cấp, nhìn thấy cơ giáp của tân quân, mỗi người đều không sợ chết nhảy ra hoan hô.

Xích Linh rút ra đại năng lượng kiếm, vung kiếm liền chém, không có thứ gì có thể sống dưới đại kiếm của Ares, cơ giáp hộ vệ được nhiên cũng từng nếm qua lợi hại cơ giáp tân quân, liền kéo cơ giáp tàn tạ của mình tránh né, để lại chiến trường cho một mình tân quân. Xích Linh tới, như ác ma địa ngục, chỉ quơ lưỡi hái tử thần thu cắt sinh mệnh kẻ địch trên chiến trường.

Thời điểm đài cơ giáp cuối cùng của kẻ địch ngã xuống, anh mới thu hồi Ares, nhảy xuống đất, lớn tiếng nói: "Nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Hộ vệ bị thương nặng cố găng leo xuống từ cơ giáp tàn tạ, lo lắng nói: "Bệ hạ, đế phi... Đế phi bị bọn họ bắt đi!"

Hai mắt Xích Linh đột nhiên trợn to, dự cảm không tốt của anh quả nhiên thành sự thật, Nặc Nặc quả nhiên ở đây!

"Em ấy đâu?! Bị bắt đi đâu hả?!" Xích Linh mất khống chế rống to.

Editor: Sau mấy tuần ôn thi, mình đã xuất hiện trở lại và ăn hại hơn xưa ~~~ Và mong là có thể hoàn bộ này trong hè năm nay nha ~~~

P/s: Tác giả thuộc tem sủng công rùi các bn ạ..... Haizzzz........ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.