Mở xe, Xích Linh không cần hỏi cũng biết Sa Nặc Nhân chắc chắn chưa ăn cơm, "Muốn ăn cái gì?"
Sa Nặc Nhân biết Xích Linh chắc chắn cũng chưa có ăn cơm, "Chúng ta ra bên ngoài ăn?"
Xích Linh: "Ừm."
Quản gia của vương cung vốn dĩ cũng được đưa từ đế cung tới, đối với thói quen sinh hoạt của một nhà Diễm Vương, chỉ có hắn hiểu rõ nhất, có người không về ăn cơm, hắn nhất định sẽ để lại một vài món ăn. Bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, chỉ là, ngẫu nhiên ở bên ngoài ăn một lần, cũng sẽ rất có tình thú.
Sa Nặc Nhân nghĩ nghĩ, "Nghe nói nhân loại ở tinh hệ này, là từ một hệ ngân hà gần đây nhập cư tới, phải không?"
Xích Linh tiếp tục theo tiếng.
Chính xác mà nói, văn minh của bọn họ bắt nguồn từ cổ địa cầu trong tinh hệ ngân hà, chẳng qua nhân loại đã rời khỏi địa cầu cổ xưa vạn năm rồi, trước đó vẫn luôn ở tinh hệ ngân hà, chỉ là phóng xạ hạt nhân vũ trụ ở đó dần nghiêm trọng hơn, không còn thích hợp để cư trú nữa, tổ tiên bọn họ mới phải đi tìm một nơi sinh sống khác, sau lại tìm được nơi này, đi tới đây, cũng bất quá chỉ là văn minh mới mấy ngàn năm.
"Chúng ta đi ăn món ăn đặc sắc nhất hệ ngân hà đi? Em muốn nếm thử xem." Sa Nặc Nhân hưng phấn nói.
Xích Linh đương nhiên đáp ứng. Trên thực tế, phòng ăn như vậy đế đô tinh có rất nhiều, người là sinh vật hoài cổ, đối với thói quen ăn đồ ăn của mình, lại càng lưu luyến, cho nên sinh ý của mấy phòng ăn giống nhau đều vô cùng tốt, mà lúc này còn là giờ cao điểm ăn cơm, cho nên phòng ăn có không ít người.
Phòng riêng đã không còn, chẳng qua trong đại sảnh vẫn còn có chỗ ngồi, Sa Nặc Nhân mắt sắc(1) nhìn thấy một vị trí ngồi sát cửa sổ, lôi kéo Xích Linh nhanh chóng đi qua, vốn dĩ có một đôi tình lữ cũng muốn qua chỗ đó không thể làm gì khác đành quay đầu rời đi.
1: tinh mắt
Đây là lần đầu tiên bọn cậu tới đây ăn cơm, nhân viên phục vụ tới đây ghi món ăn, hiện tại rất nhiều phòng ăn đều là người máy phụ trách ghi món ăn, nhưng phòng ăn này lại vẫn dùng con người phụ vụ, Sa Nặc Nhân cảm thấy rất có cảm giác cổ xưa, chọn rất nhiều món ăn màu sắc đẹp mắt, mùi vị đều rất đậm.
Xích Linh nói: "Ăn thanh đạm chút, loại thức ăn này mùi vị ngon, nhưng không tốt cho sức khỏe."
"Ồ." Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là lưu luyến xóa bớt món ăn đi, chọn thêm một số món thanh đạm, bất quá, vẫn lén lút để lại một món ăn nhìn qua màu sắc rất đẹp, đỏ hồng hồng.
Nhân viên phục vụ tới đây hai mắt từ lâu đã biến thành hai ngôi sao, nàng cư nhiên gặp được tân quân cùng đế phi!! Nếu như không phải nỗ lực kiềm chế, không chừng đã hét lên rồi! Chờ bọn họ ghi món ăn xong, nhân viên phục vụ chạy vào phía sau, chân hưng phấn nhảy lên, đồng nghiệp cho là nàng nổi điên.
Phục vụ viên kia kích động nói: "Không phải a a a a! Ta thấy đế quân cùng đế phi rồi!! Sống!!!"
Phục vụ viên nơi này trên cơ bản đều là người bình thường, hơn nữa còn là những người cực khổ từ tinh hệ xa xôi tới đây làm công, mặc dù bọn họ ở đế đô tinh, cũng chỉ có thể phong thái của đế quân cùng đế phi qua TV, còn ôm hy vong xa vời sẽ có một ngày thật sự nhìn thấy người thật.
"Ngươi điên rồi sao? Đế quân cùng đế phi làm sao có khả năng tới phòng ăn nhỏ của chúng ta chứ?"
"Là thật đó là thật! Các ngươi nhìn đi, đây chính là thực đơn của bọn họ. Vừa nãy đế phi chọn rất nhiều món ăn đậm vị, đế quân vô cùng săn sóc nói với đế phi, nói mấy món đó không tốt cho thân thể, muốn đổi thành mấy món thanh đạm, ngươi xem ngươi xem, chính là cái này a a a a a!!!! Đế quân thật đẹp trai a a a!! Hơn nữa còn rất lịch sự!!! Đế phi cũng rất đẹp a a a a!!!"
"Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh chút! Nghiêm túc hỏi ngươi một lần, thật... Thật sự nhìn thấy?"
Phục vụ viên kia ngay lập tức gật đầu, "Ân ân ân!"
Những người khác cũng trở nên hưng phấn hơn, tranh nhau muốn đi bê món ăn, một hồi lâu sau mới có người phát hiện, thực đơn của đế quân, phục vụ viên kia còn chưa có đưa tới nhà bếp đâu!!
Sa Nặc Nhân nhàn nhã uống trà hoa hồng, niói với Xích Linh buổi chiều làm những chuyện như vậy, cũng đem chuyện dược tề chống già yếu nói với anh. Chuyện này, trước đó cậu không có nói cho Xích Linh, anh đã đem chuyện dược tề này hoàn toàn giao cho cậu, cậu liền yên tâm lớn mật hành động, không cần phải hỏi ý kiến Xích Linh, chỉ cần nói với anh một tiếng là được.
Xích Linh nhấp ngụm trà, "Hiệu quả cuối cùng sẽ như thế nào?"
"Nếu như là nguyên dịch Ngọc Phượng Tiên mà nói, dùng một lần có thể lưu trữ 100 năm cũng không có vấn đề, sau đó cách mỗi 100 năm dùng một lần, sống mấy trăm tuổi hoàn toàn là có thể."
Sa Nặc Nhân nói nhẹ, dù Xích Linh đã sớm hình thành thói quen khiếp sợ và kinh hỉ, cũng không thể không chấn động lần thứ hai, anh vốn tưởng rằng có thể trẻ hóa giống như phụ thân và mỗ phụ, đã rất giỏi rồi, duy trì được ba, năm năm hoặc mười năm cũng đã là cực hạn, không nghĩ tới em ấy mở miệng lại là dùng trăm năm mà tính, này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của anh.
Sa Nặc Nhân không hiểu nói: "Kinh ngạc như vậy làm gì? Ngọc Phương Tiên là Nguyên Quả, độc nhất vô nhị(2) trên thế giới, hiệu quả như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là chất lỏng của nó dù sao cũng có hạn, không thể phổ cập, chỉ có thể dùng làm thuốc dẫn, hiệu quả cũng đã giảm xuống rất nhiều, bất quá mười năm hai mươi năm hẳn là không thành vấn đề."
2: có một không hai
Tốc độ nói của Xích Linh không nhanh, "Lại là Pidgey cho em?"
Sa Nặc Nhân gật đầu, "... Ân."
Xích Linh nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Tôi vẫn luôn thấy rất kỳ quái, nếu nó lợi hại như vậy, tại sao lại cần đến em?"
Càng quan trọng hơn là..., nó --- một con thỏ, lại muốn chia rẽ bọn họ! Quả thực đáng ghét!
"..." Sa Nặc Nhân không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt Xích Linh sắc bén, "Các ngươi có phải là có giao dịch gì?"
Sa Nặc Nhân lập tức nói: "Không có!"
Xích Linh híp mắt đánh giá cậu, Sa Nặc Nhân bị anh nhìn cảm thấy sợ hãi trong lòng, giống như là bí mật bị phát hiện, chỉ có thể kiên trì đối diện với anh.
Xích Linh luôn cảm thấy kỳ quái, năng lực của Sa Nặc Nhân không thể nào giữ chân Pidgey, thực lực của Pidgey quả thực mạnh đến khó mà tin nổi, thế nhưng tại sao nó lại cố tình quấn lấy Sa Nặc Nhân không tha chứ? Ngoại trừ giữa bọn họ có giao dịch không thể cho ai biết, Xích Linh không nghĩ ra được lý do khác. Chính là, giao dịch gì, mới có thể giữ được sinh vật như Pidgey đây?
"Sa Nặc Nhân, tôi nghiêm túc nói với em, không được gạt tôi, không cho phép gạt tôi làm bất cứ chuyện gì, bằng không hậu quả tuyệt đối không phải là trừng phạt đơn giản như vậy." Xích Linh nguy hiểm nhắc nhở cậu.
Xích Linh là nghiên túc, Sa Nặc Nhân cảm giác rất rõ ràng, chỉ có thể dùng sức gật đầu, thực ra trong tâm cực kỳ hốt hoảng.
Nhân viên phục vụ mang món ăn tới đây, vài món ăn được mấy người mang tới, sau khi đêm hết đồ ăn tới đều sẽ cung kính hành lễ, hiển nhiên là cố ý tới nhìn đế quân "sống sờ sờ" một chút, không chỉ là nhân viên phục vụ, ngay cả khách nhân ở mấy bàn gần đó cũng sẽ thỉnh thoảng ló đầu qua quan sát, rốt cuộc có phải là đế quân cùng đế phi giống như trong suy đoán của bọn họ hay không, hay chỉ là ngoại hình giống thôi?
Dọn thức ăn lên, đũa đầu tiên Sa Nặc Nhân liền gắp cái đĩa đồ ăn đỏ hồng hồng kia, đưa vào trong miệng tinh tế nhấm nháp, "Cái này ăn ngon thật... Chẳng qua thật là cay!"
Vội vàng bưng lên trà hoa, uống từng ngụm lớn. Xích Linh gắp cho cậu những món ăn khác, giúp cậu giảm bớt vị cay.
Sa Nặc Nhân ăn rất vui vẻ, mùi vị so với mình nấu hoàn toàn khác nhau, cũng khác với đầu bếp trong đế cung chỉ chú trọng tới dinh dưỡng, đồ ăn nơi này coi trọng chính là hương vị. Ăn vô cùng hưởng thụ. Chỉ là thời điểm ăn được một nửa, Sa Nặc Nhân trong lúc vô tình liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đúng dịp thấy được hai người đang lôi kéo nhau ven đường.
Một người trong đó chính là bạn học Chu Nhuận của cậu, hắn đang lôi kéo không tha một người nam nhân thân hình cao lớn, nam nhân kia động tác gọn gàng đẩy tay Chu Nhuận ra, xoay người rời đi. Chu Nhuận bước nhanh xông lên, từ phía sau lưng ôm chặt lấy nam nhân kia, làm cho Sa Nặc Nhân suýt nữa đem thức ăn trong miệng phun ra ngoài, cậu làm sao lại không nhìn ra, Chu Nhuận hóa ra lại là người uy mãnh như thế.
Nam nhân biểu hiện ra rất thiếu kiên nhẫn, đây tay Chu Nhuận ra, lớn tiếng nói với hắn gì đó, Chu Nhuận cũng lớn tiếng với y, hành động của hai người hấp dẫn sự chú ý của không ít người qua đường. Sa Nặc Nhân cũng không biết Chu Nhuận là đi ra như thế nào, cũng sợ hắn chịu thiệt, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, sau khi quẹt thẻ, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Xích Linh không rõ, "Làm sao vậy?"
Sa Nặc Nhân bước nhanh chạy lên trước, "Bạn học em cùng người có tranh chấp."
Sa Nặc Nhân chạy tới gần, nghe thấy tiếng bọn họ cãi vã, nam nhân kia nói cái gì không cần hắn thương hại, Chu Nhuận liền hướng y nói, gì mà hắn không có ý đó.
"Chu Nhuận." Sa Nặc Nhân hô một tiếng.
Hấp dẫn hai người đều nhìn qua, Chu Nhuận một mặt lo lắng, "Nặc nhân, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta ở bên ngoài ăn cơm, các ngươi đang làm gì vậy?" Sa Nặc Nhân hỏi.
Nam nhân kinh ngạc nhìn thiếu niên xuất hiện trước mắt, nếu như y không nhìn lầm, đây hẳn là... Đế phi? Nâng mắt nhìn về phương hướng hắn tới đây, liền khiếp sợ phát hiện, nam nhân toàn thân áo đen, bước chậm lại gần không phải chính là tân quân đế quốc sao!
Nam nhân lập tức đứng thẳng, hướng xích lình cùng Sa Nặc Nhân làm mọt cái lễ tiết quân nhân, Xích Linh gật đầu.
Bởi vì nam nhân đang mặc thường phục, Sa Nặc Nhân không nhận ra được, cái lễ này của y, cũng khiến cho Sa Nặc Nhân nghĩ được y là ai, "Ngươi là thượng úy Khang Đức?"
Nam nhân lớn tiếng nói: "Dạ!"
Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Không cần phải nghiêm túc như vậy đi, các ngươi đây là đang làm gì?"
Bản thân Khang Đức so với trên ảnh còn gầy gò hơn rất nhiều, y thần tình nghiêm túc, nói: "Bẩm đế hi, ta từ chối cùng Chu Nhuận kết hôn."
Chu Nhuận quay đầu nhìn về hướng khác, một bộ dáng muốn khóc.
Sa Nặc Nhân kinh ngạc nói: "Tại sao? Chu Nhuận đợi ngươi nhiều năm như vậy, cũng tuân thủ ước định thi đậu trường quân đội hoàng gia, tại sao ngươi lại muốn từ chối?"
Khang Đức vẫn cứ đứng nghiêm, "Bẩm đế phi, ta đã có người thích rồi!"
Sa Nặc Nhân vội vàng nhìn về phía Chu Nhuận, thấy hắn không có phản ứng, cũng hiểu được. Khả năng này là Khang Đức mượn cớ, nếu như y thật sự có người thích, thuộc hạ của y làm sao lại không biết? Còn cầm hình của y chạy tới trường học theo đuổi Arthur? Căn bản là không có khả năng, tình huống duy nhất chính là, y không muốn liên lụy tới Chu Nhuận.
Trước đó không biết bọn họ đã giằng co bao lâu, Chu Nhuận đã lộ ra vẻ mỏi mệt, quay người hướng Xích Linh thi lễ một cái, nói: "Đế quân, xin cho phép ta ra tiền tuyến!"
Khang Đức cả giận nói: "Ngươi đừng hồ đồ! Trở về học tập cho giỏi!"
Chu Nhuận cũng lên tiếng: "Ta đọc sách kia còn có ý nghĩa gì? Ta đã 22 tuổi, so với tuổi trung bình kết hôn đã chậm hơn 4 năm, đến cùng ta cố găng thi đậu vào trường quân đội hoàng gia là vì cái gì? Ngươi căn bản là không để tâm, vì tư lợi! Còn không tuân thủ cam kết! Ngươi chính là tên khốn kiếp! Ta nhất định phải ra tiền tuyến!"
"Đừng quá kích động, có chuyện gì từ từ thương lượng..." Sa Nặc Nhân vốn định khuyên bọn hắn lần nữa, lại bị Xích Linh đưa tay, lôi lại đây, lạnh lùng nói: "Muốn ra tiền tuyến, làm đơn nộp lên."
Sau đó mang theo Sa Nặc Nhân lên xe, trước khi lên xe, Sa Nặc Nhân còn lo lắng nói lại, "Chu Nhuận, đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói mà."
Xích Linh đem người kéo vào, đóng cửa, rời đi.
Sa Nặc Nhân lo lắng cho Chu Nhuận, "Anh để em khuyên cậu ấy một chút đi mà, Chu Nhuận rất đáng thương, đợi y nhiều năm như vậy."
Xích Linh đem người kéo lại, ôm vào trong ngực, "Đó là vấn đề của hai người bọn họ, không phải việc người ngoài khuyên là có thể tốt đẹp."
Sa Nặc Nhân còn chưa từ bỏ, "Nhưng mà, vẫn phải thử một chút xem."
Xích Linh nói: "Không cần thử, trong tâm bọn họ đều có đối phương."
Sau khi nghe lời Xích Linh nhắc nhở, Sa Nặc Nhân đã thông suốt, không sai, Khang Đức khẳng định cũng yêu thích Chu Nhuận, bằng không cũng không có khả năng sẽ tự mình chạy tới từ chối hắn, muốn cự tuyệt trực tiếp chọn "từ chối" là xong việc, đâu phải tự mình tới đây, mục đích chẳng qua là muốn gặp hắn một lần, nếu không Chu Nhuận căn bản không thể ra khỏi học viện Arthur. Tìm một Arthur kết hôn, là cơ hội duy nhất để Khang Đức trở về chiến trường, y không thể không biết, thế nhưng y lại cự tuyệt.
Chu Nhuận hẳn là cũng hiểu rõ ràng, nên mới nói ra mấy lời như vậy.