Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 191: Rời đi Đại Uyển Toàn Tí



Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Phượng Hoàng liền phi hành trong vũ trụ một khoảng thời gian, mới phát hiện một tinh cầu, nó giảm tốc độ, chậm rãi tới gần.

Trên tinh cầu có cảng hàng không, dùng hình dáng phi toa hạ xuống, nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi. Phượng Hoàng ở trong không gian biến đổi hình thái, đem mình biến thành một chiếc phi thuyền bình thường loại nhỏ, ngay cả màu sắc cũng ngụy trang, biến thành màu trắng bạc thường thấy. Tiếp cận chỗ hạ cánh, có không ít phi thuyền chờ đợi đáp xuống tinh cầu, Phượng Hoàng cũng gia nhập hàng ngũ chờ đợi.

Đến thời điểm kiểm tra nhập cảnh, Sa Nặc Nhân hơi lúng túng một chút. Cậu vừa mới nhìn quang não, phía trên là một loạt thông báo tin chưa chuyển được từ Xích Linh, cậu trầm mặc hồi laai, vẫn không gọi lại, nhìn thời gian một chút, cậu ngủ một giấc mười mấy tiếng đồng hồ, Phượng Hoàng cũng đã bay cực nhanh mười mấy tiếng đồng hồ, tốc độ kia người bình thường tuyệt đối không thể đạt được, Sa Nặc Nhân khẳng định, cậu hiện tại không còn ở Tinh Diệu đế quốc, có lẽ đến Đại Uyển Toàn Tí cũng đã cách xa lắm rồi, lúc này nơi đây là chỗ nào, cậu một chút thông tin cũng không có.

Bụng đói đến kêu ùng ục, không để ý, để xem có thể nhập cảnh hay không rồi tính sau đi.

Sau khi chiếc phi thuyền phía trước thông qua an kiểm, Sa Nặc Nhân lái Phượng Hoàng bay tới, một người máy kiểm an lơ lửng bay tới, phát ra âm thanh điện tử, "Xin lấy ra giấy thông hành."

Sa Nặc Nhân thở phào nhẹ nhõm, còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ, vẫn còn ở trong tinh hệ Bạch Ngân, chỉ là giấy thông hành...?

"Xin chờ một chút." Sa Nặc Nhân làm sao biết dung mạo giấy thông hành ra sao, này vừa nói, bên kia liền phóng thích ý thức lực, rình coi một chút xem giấy thông hành của người khác trông ra sao, phát hiện là một tấm thẻ, chỉ cần đem thẻ đưa vào trong khe thẻ của người máy là có thể hoàn thành kiểm chứng.

Sa Nặc Nhân hơi hơi trầm tư, phát hiện phía cửa thông hành bên kia, trong hàng ngũ chờ nhập cảnh, có một nam nhân trung niên mập mạp, đang mở cửa sổ hút thuốc, thuốc lá bây giờ là dùng đầu lọc tiến tiến, lá cây thuốc lá đi qua cũng không còn một chút chất gây hại nào, nhưng không ít người vẫn cứ yêu thích mùi vị thuốc lá cũ. Sa Nặc Nhân khống chế ý thức lực, quét qua phi thuyền của hắn một lượt, phát hiện giấy thông hành đang để dưới bàn điều khiển của phi thuyền, sau đó liền không khách khí "mượn" đến dùng, cũng quét qua phi thuyền của gã mập, ra lệnh cho Phượng Hoàng lén lút biến hóa hình thái, ngụy trang dáng dấp thành chiếc phi thuyền kia.

Sa Nặc Nhân hạ cửa sổ xuống, tay duỗi ra bên ngoài một chút, giấy thông hành đã bay đến tay, thuận thế cắm vào trong khe thẻ trong miệng người máy.

Bên trong phòng quản lí cảng hàng không, một tên công nhân "Ồ" một tiếng.

Đồng sự bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cát An, chiếc phi thuyền này vừa rồi hình như không phải là màu sắc này đi? hình như là màu trắng bạc." Công nhân kia chỉ vào máy theo dõi hỏi.

Cát An nhìn một hồi, vừa rồi hắn không chú ý tới kiểm khẩu bên này, hắn chính là nhìn hai cửa khác, "Tra một chút thông tin của người này."

Trên màn hình camera an ninh, chính là một thiếu niên mỹ lệ mỉm cười tiếp nhận giấy thông hành người máy đưa về, mái tóc đen mượt dài mềm mại rối tung xõa trên vai, gương mặt xinh đẹp chỉ là nhìn cũng khiến người khác động lòng. Công nhân đi tra thông tin bên kia cũng đi ra, "Bản Đạt, 82 tuổi, thương nhân thực tài tinh cầu Minh Lệ, loại phi thuyền cùng ngoại hình đều không sai... Ồ? Người tại sao lại là thiếu niên?"

Cát An nói: "Chẳng lẽ là con trai hắn?"

Công nhân kia lắc đầu nói: "Làm sao có khả năng, hắn đã thay đổi mấy người vợ, cũng chưa có sinh ra một đứa con nào."

Cát An đột nhiên nghĩ đến một khả năng, ghét bỏ nhíu mày, "Hiện tại kỹ thuật cải tại gen, thật là càng ngày càng ghê tởm, đem một cái lão nam nhân chỉnh thành một mỹ thiếu niên, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy mắc ói." May nhờ hắn vừa rồi động tâm nhớ kỹ thiếu niên này, hóa ra là lão nam nhân làm giải phẫu sửa đổi gen, thật buồn nôn.

"Qua đi qua đi qua đi, nhìn phát ngán." Cát An ghét bỏ phất phất tay.

Công nhân cười nhạo nói: "Bây giờ muốn tìm người tự nhiên (ý là chưa qua dao kéo =))), nói nghe thì dễ, người một, hai trăm tuổi cũng có thể chỉnh thành dáng dấp mười mấy tuổi, ngươi phải cẩn thận một chút nga."

Sa Nặc Nhân không biết chuyện phát sinh bên trong phòng quản lý, đợi nửa ngày người máy mới để cho cậu đi, "Hoan nghênh đến Ashton tinh cầu, Bản Đạt tiên sinh."

Sa Nặc Nhân lái Phượng Hoàng thoải mái đi qua cửa nhập cảnh, còn không quên có lòng tốt đem giấy thông hành trả lại cho gã mập kia, cậu lái tới một chỗ ngoặt, trốn phía sau một chiếc phi thuyền cỡ lớn, Phượng Hoàng lập tức biến đổi hình thái, thành một chiếc xe huyền phù màu đen, lại đi ra.

Khung cảnh ở tinh cầu này vô cùng tốt, cũng rất đẹp, Sa Nặc Nhân kéo cửa xe xuống, một bên thưởng thức cảnh đẹp một bên tìm kiếm chỗ ăn cơm, không khí nơi này tốt như vậy, đẳng cấp tinh cầu chắc chắn không thấp.

Chỗ cảng hàng không lúc này đã nháo ngất trời, ngay khi công nhân kia nhìn thấy Bản Đạt an kiểm, một bộ dáng kỳ lạ, đây mới là Bản Đạt, vậy cái người vừa nãy là ai?

Cát An sửng sốt hai giây, hình thái phi thuyền, màu sắc có thể giống nhau, thế nhưng tuyệt đối không thể lặp lại, đây chính là vấn đề về hòa bình! Hắn lập tức thông báo cho cảnh viên cảng hàng không, để cho bọn họ lâp tức chạy qua bến đỗ chặn chiếc phi thuyền kia lại, chờ lúc cảnh viên chạy tới, đừng nói chiếc phi thuyền kia, đến cả cái bóng cũng không còn lưu lại.

Cùng lúc đó Sa Nặc Nhân đang ngồi trong một gian phòng ăn chờ thức ăn được mang lên, cậu đã sắp chết đói, trước hết phải lấp đầy bụng.

"Ngươi nói bệ hạ chúng ta sẽ nghĩ như thế nào? Giao lưu học thuật? Đùa gì chứ, đối với mấy cái văn minh cấp thấp đó có cái tốt để giao lưu, không chừng bọn họ còn ước gì được nhào vào Toàn Tí của chúng ta không đi ấy chứ!"

"Này ai biết, ý tứ bên trên không phải thứ chúng ta có thể phỏng đoán, Tiên Anh Toàn Tí phong bế quá lâu, phải mở rộng khuếch trương ra bên ngoài."

"Ý của ngươi là nói...?"

"Xuỵt! Đây cũng chỉ là suy đoán. Lai Sách đế quốc chúng ta chính là cường quốc đệ nhất toàn Tiên Anh Toàn Tí, Tiên Anh Toàn Tí ở tinh hệ Bạch Ngân tuyệt đối có thể xưng vương, cứ như vậy, quốc gia mạnh nhất toàn bộ tinh hệ Bạch Ngân là ai? Còn không phải là đế quốc Lai Sách của chúng ta sao? Đã vậy, cao tầng còn muốn mở rộng Lai Sách đế quốc, phát ra thông báo chiêu sinh trên toàn bộ tinh hệ này nói lên cái gì?"

Người kia lắc đầu, biểu thị không biết.

Đồng bạn vỗ hắn một chút, "Sao lại dốt nát như vậy chứ, hiện tại chính là thời điểm Lai Sách đế quốc thu nạp nhân tài!"

Bên này nói chuyện, một chữ cũng không lọt rơi vào tai Sa Nặc Nhân, khiến cậu cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên, cậu cư nhiên lại chạy đến Tiên Anh Toàn Tí, hơn nữa còn tiến vào phạm vi Lai Sách đế quốc!

Này này chuyện này... Này nên làm sao bây giờ? Nhất định ohair tìm cơ hội rời khỏi nơi này mới là tốt nhất.

Tốc độ Sa Nặc Nhân ăn cơm rất nhanh, thời điểm trả tiền mới phát hiện vấn đề, thẻ từ của cậu không thể dùng ở nơi này, hơn nữa tiền của Đại Uyển Toàn Tí, không thể trực tiếp dùng ở đây, cần phải đổi ngoại tệ! Sa Nặc Nhân rất xoắn xuýt, cơm đã ăn, cậu lại không biết chỗ đổi ngoại tệ ở nơi nào, làm sao bây giờ đây?

Thu ngân là một nữ hài trẻ tuổi, thấy tướng mạo mỹ lệ của thiếu niên trước mắt, một bộ dạng bối rối, liền hỏi: "Tiên sinh có vấn đề gì không?"

Sa Nặc Nhân ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, ta không có Tiên Anh Toàn Tí tinh tệ, ta chỉ có tinh tệ Đại Toàn(1), cô biết nơi nào có thể đổi ngoại tệ sao?"

1: Đại Uyển Toàn Tí

Nữ hài vừa nghe hóa ra là như vậy, mỉm cười nói: "Chỗ đổi ngoại tệ cách nơi này gần nhất cũng rất xa, không có việc gì, ngài có thể dựa theo tỉ giá để trả, chỗ chúng ta có thể tự mình hối đoái. Ngài là người ngoài Toàn Tí của chúng ta đi? Không lâu nữa, đế quốc chúng ta sẽ rất náo nhiệt, không nghĩ tới tiên sinh đến sớm như vậy."

Nữ hài tra xét bảng chuyển đổi một chút, "Tiên sinh, tỉ giá hối đoái Tiên Anh Toàn Tí với Đại Toàn là 1: 8."

Sa Nặc Nhân: "..."

Quả nhiên là phát đạt Toàn Tí sao? Giá tiền cũng mắc như vậy!

Sa Nặc Nhân yên lặng đem tiền tương đương đưa tới, quay người rời đi. Nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, cậu cũng cùng đi ra ngoài quan sát một chút, một đoàn xe chậm rãi đi qua trước cửa nhà hàng, chiếc xe huyền phù dẫn đầu sang trọng nhất, phía sau coi như là đội hộ vệ.

"Xem mô hình đội xe này, hẳn là vương công quý tộc đi?" Sa Nặc Nhân cố ý cùng người bên cạnh tiếp lời, muốn nói mấy lời khách sáo.

Người kia vừa nghe, lập tức xoay mặt trừng cậu, thấy là một tiểu thiếu niên xinh đẹp, người đẹp là có thể chiếm được hảo cảm, người kia một mặt tự hào nói: "Đâu chỉ là vương công quý tộc, đây chính là đoàn xe của Tứ hoàng tử đế quốc chúng ta, Ashton tinh cầu may mắn được Tứ hoàng tử chọn đặt hành cung, mỗi tháng đều sẽ tới nơi này ở mấy ngày."

Gần đó có người vừa nghe được bên này đang bàn luận về đoàn xe, vừa nhìn là biết tình hình cụ thể và người cụ thể, cũng lại đây tham gia trò vui, "Kia không hẳn, ta nghe nói, người yêu Tứ hoàng tử sẽ trụ bên trong hành cung."

"Nói mò, Tứ hoàng tử làm gì đã có người yêu, nếu thật là có, phóng tầm mắt ra toàn bộ đế quốc, có ai không muốn gả cho Tứ hoàng tử? Có thể Tứ hoàng tử đến bây giờ còn là độc thân đâu."

"Ngươi không biết, ta nghe nói người yêu Tứ hoàng tử thân thể không được tốt, đến hành cung cũng không bước ra."

"Theo lời ngươi nói, tựa hồ cũng có lý."

Hai người kia chăm chú bàn luận sôi nổi, ngược lại là đem Sa Nặc Nhân bỏ quên một bên, đàm luận nửa ngày, sau đó người kia quan sát Sa Nặc Nhân từ đầu đến chân một phen, thấy cậu ăn mặc thanh lịch, tướng mạo bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, cười cười đến gần, "Huynh đệ là từ nơi khác tới đi? Nhà ta ở phía trước không xa, có mở khách sạn, huynh đệ hẳn là còn chưa có nơi ở đi, có thể tới chỗ của ta, chúng ta là người quen, ta bớt cho ngươi."

Sa Nặc Nhân: "..." Đến giờ mới nói có mấy câu đã thành người quen?

Sa Nặc Nhân cũng không biết ngày hôm nay có thể rời đi thành công hay không, cũng không nói hết, chỉ nói: "Khách sạn nhà đại ca tên gì? Ta còn có chút việc, chút nữa tự mình tìm là được."

Người kia cười đến híp cả mắt, "Vậy được, ta là Thái Lặc, khách sạn tên là nhà trọ Thái Lặc, đi thẳng dọc theo con đường này không cần rẽ, ngươi xoay mặt là có thể nhìn thấy."

Sa Nặc Nhân cười gật đầu, còn không đợi nụ cười của cậu tan đi, đã thấy một đội lính tuần tra đang đi lại trong đám người, vừa đi vừa nhìn quang não trên cổ tay, sau đó liếc mắt nhìn chằm chằm mặt mỗi người, giống như là đang tìm ai đó. Sa Nặc Nhân giật mình, phóng thích ý thức lực liếc mắt nhìn quang não của đội lính tuần tra, phát hiện trên màn hình rõ ràng đều là ảnh của chính mình!

Trong lòng Sa Nặc Nhân cả kinh, mình đây là nhanh như vậy đã bị phát hiện? Không nghĩ tới trị an nơi này lại nghiêm ngặt như thế, xoay người nói: "Đại ca, bây giờ liền đi, ta nghĩ trước nghỉ ngơi một hồi sau lại đi mua một chút đồ."

Thái Lặc đương nhiên là vui vẻ, cười dẫn cậu đi về phía trước, không nghĩ tới tùy tiện tán gẫu còn có thể kiếm được sinh ý, trong lòng chính là đang cao hứng đây.

Sa Nặc Nhân vừa đi vừa nói: "Ngươi biết nơi nào có bán mặt nạ mô phỏng không?"

Thái Lặc sững sờ, "Mặt nạ mô phỏng?"

Sa Nặc Nhân cũng không biết mặt nạ mô phỏng ở chỗ này gọi là gì, chỉ có thể giải thích nói: "Thực không dám giấu diếm, ta là trốn một người mãi mới tới được tinh cầu này, muốn đổi khuôn mặt."

Thái Lặc cười đến một mặt mờ ám, gật đầu biểu thị đã hiểu, trong lòng nghĩ hóa ra là đào hôn chạy tới đây, người xinh đẹp như vậy khẳng định có không ít người theo đuổi mới đúng.

"Ta biết rồi, ngươi nói chính là dịch dung tráo, không cần mua, nhà ta có, là do em gái của ta, quấn lấy ta mấy ngày nhất định phải mua, ta bỏ ra 300 ngàn tinh tệ mua cái kia, mỗi ngày đổi một khuôn mặt, một ngày thay một kiểu tóc, từ trên xuống dưới biến thành một yêu tinh. Không thể kiếm tiền lại chỉ biết tiêu tiền, cũng không biết muốn kiếm lại 300 ngàn tinh tệ kia, mất bao lâu mới có thể kiểm được, ngẫm lại liền khiến người ta tức giận."

Sa Nặc Nhân chỉ cười không nói, cùng Thái Lặc đi về hướng nhà trọ.

Nhà trọ không lớn, bề ngoài chỉ có hai gian, trên dưới ba tầng lầu, bất quá quét tước vô cùng sạch sẽ, có thể là bởi vì hoàn cảnh của nơi này, không khí hô hấp ở đây, đều khiến bản thân cảm thấy thoái mái.

Thái Lặc cũng đầy nghĩa khí, vừa tới nhà trọ liền đi tới gian phòng của em gái hắn, đem cái dịch dung tráo kia lấy tới, để Sa Nặc Nhân muốn dịch dung thế nào liền dịch dung thế đó, tóc tai, mặt mũi, màu sắc đôi mắt cũng có thể. Sa Nặc Nhân nhìn mấy khuôn mặt cùng ngũ quan có sẵn trong tráo một chút, chọn một cái mặt đại chúng, sau đó đem dịch dung tráo đeo lên mặt, bắt đầu xoa bóp, chỉ cảm thấy trong nháy mắt bị chất một tầng đồ vật dày nặng, dính dính nhầy nhầy không quá thoải mái, chẳng qua cảm giác này chỉ xuất hiện trong chốc lát, rất nhanh cái gì cũng không cảm nhận được nữa, đã dung hợp giống như gương mặt thật.

Đem dịch dung tráo lấy xuống, nhìn trong gương lớn kia nhiều thêm một gương mặt bình thường, Sa Nặc Nhân hài lòng, màu sắc đôi mắt cùng tóc tai cũng không có muốn thay đổi, cứ như vậy là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.