Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 251: Làm không công một hồi



Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân đem một chiếc nhẫn trong lòng bàn tay quăng ra, sau đó không để ý chút nào đeo lại vào ngón tay của mình.

Pidgey hai tay ôm ngực, gật đầu khen: "Không tồi, cùng Mễ Trạch Y Lý rèn luyện 10 năm, cuối cùng cũng học được một ít thứ, trình độ chế tạo không gian càng ngày càng cao."

Nói đến cái này, Sa Nặc Nhân không khỏi cảm khái, "Thời gian 10 năm a, ta cũng không thể không chút tiến bộ được, không thể để Xích Linh luôn phải bảo vệ ta. Ta cũng muốn hảo hảo bảo vệ anh."

Pidgey mắt lạnh nói: "Ngươi nhốt bọn chúng trong "thế giới nhỏ", định làm gì?"

Ánh mắt Sa Nặc Nhân trở nên ác liệt, "Bàng Khắc đế quốc dám đưa hạm đội tới đây, tuyệt đối không có ý tốt, đây là lễ vật ta đưa cho Xích Linh, ta cũng muốn xem xem bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì?!"

Pidgey chế giễu nói: "Ngươi muốn đem đám kia đến đế đô tinh lại thả ra, để bọn chúng trực tiếp tấn công đế đô tinh?"

Sa Nặc Nhân sững sờ, hiện tại mới nghĩ đến vấn đề này, thả ra tại đế đô tinh, không phải đúng ý bọn chúng sao?

"Thả ra đi, trước phân giải chiến hạm của bọn chúng, để đám đó tay không tiến công." Pidgey đưa ra ý kiến.

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Vẫn là đi về trước đi, tìm hiểu tình huống một chút lại nói, không thể để xảy ra sự cố."

Phượng Hoàng nhận được mệnh lệnh, lần thứ hai hóa thành một vệt kim quang, cực nhanh bay trở về Tinh Diệu đế quốc.

Xích Linh tự mình tọa trấn bộ Tổng chỉ huy, muốn đích thân thể nghiệm Bàng Khắc đế quốc đến cùng muốn chơi trò gì, trừ phi ngươi thật sự có thể tùy ý tiến vào thời không khác, bằng không, nhất định khiến các ngươi có đi mà không có về! Đã nhiều năm như vậy, Xích Linh không sợ chiến đấu, cũng không ngại khiêu khích, coi như ngươi không đến chọc ngoáy ta, ta còn phải nghĩ chút biện pháp đâm ngươi, ngươi có thể chủ động tìm đến là tốt nhất, ta đỡ phải tìm lý do gây hấn với ngươi.

"Cẩn thận chú ý tần suất dao động không gian xung quanh đế đô tinh." Chỉ cần ngươi vào dị không gian, thời điểm đi ra, không thể lặng yên không một tiếng động, phương pháp tiến vào không gian bọn họ quả thực chưa nghiên cứu ra, bất quá máy kiểm tra tần suất dao động không gian ngược lại đã nghiên cứu ra được, cũng không sợ bọn chúng chui vào dị không gian.

Thời điểm tất cả mọi người nín thở chờ đợi, đột nhiên nghe thấy âm thanh của nhân viên đo lường, "Bẩm báo bệ hạ, có đồ vật hướng tới đế đô tinh! Tốc độ rất nhanh!"

Xích Linh vụt đứng lên, "Chuẩn bị chặn lại!"

"Không đuổi kịp! Tốc độ quá nhanh!"

Xích Linh cắn răng một cái, "Xích Diên! Bảo vệ! Trẫm sẽ đích thân đi gặp hắn!"

"Dạ!" Xích Diên lập tức tiếp nhận tổng bộ chỉ huy trọng trách, Xích Linh đã nhảy ra ngoài cửa sổ, lái Ares, ra ngoài nghênh chiến!

Còn chưa tới cảng hàng không, đã thấy một vật như tia chớp xa xa bắn thẳng đến!

Xích Linh cũng không chần chờ, nâng kiếm lên nghênh tiếp.

Phượng Hoàng đột nhiên giảm tốc độ, âm thanh điện tử êm tai truyền đến, "Thu được truyền tin của Ares."

Sa Nặc Nhân nguyên bản đang nằm thẳng bên trong phi toa, xoạt cái ngồi dậy, đầu đụng phải trần phi toa, cậu rất kích động, tim đập bịch bịch, Xích Linh, là Xích Linh!

Phi toa màu vàng trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh ánh sáng, quấn quanh Sa Nặc Nhân, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, cậu hưng phấn hô một tiếng, "Xích Linh! Em đã trở về!"

Xích Linh vừa thấy một vệt màu vàng từ xa bay tới, lập tức đứng hình trên không trung, ngơ ngác nhìn mảnh vàng tới gần, biến thành vô số mảnh vỡ, bên trong bao lấy một người, đang cười với anh, còn nói chuyện với anh. Xích Linh không nhúc nhích nhìn, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng khuôn mặt tươi cười vừa rồi, mộng cảnh chân thực đến vậy. Anh từng mơ thấy vô số lần Nặc Nặc của anh trở về, nhưng một khi tỉnh lại, vẫn chẳng có gì như trước, trong phòng, trên giường rộng lớn, vẫn chỉ có một mình anh.

Sa Nặc Nhân dị thường hưng phấn, thấy Xích Linh không có phản ứng, khống chế Phượng Hoàng chuyển quanh Ares một vòng, mảnh vỡ màu vàng trôi nổi, kéo ra thật dài, như một con rồng thật dài, đảo quanh Ares, "Xích Linh! Là em, em là Nặc Nặc, em đã trở về!"

Xích Linh bỗng nhiên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn người bay tới bay lui quanh cơ giáp của anh, đúng là người anh ngày đên mong nhớ!

Xích Linh im lặng rất lâu, lâu đến mức Sa Nặc Nhân ở bên ngoài bắt đầu suy đoán, Xích Linh có phải đã quên cậu, cửa khoang của Ares mới mở ra. Xích Linh toàn thân áo đen, mặt lạnh đứng trên cánh tay Ares, nhìn người giữa không trung.

Sa Nặc Nhân chậm rãi đến gần, Xích Linh thay đổi rất nhiều, trở nên thành thục, so với trước đây càng có mị lực, lạnh lùng ngưng tụ trong mắt anh không tan, giống như không quen biết người trước mắt này. Tâm tình vui vẻ của Sa Nặc Nhân chậm rãi chìm xuống, dọc theo con đường màu vàng Phượng Hoàng trải ra đi về phía trước, đi tới bên người người yêu cậu. Mỗi một bước đi, cậu đều tưởng niệm quãng thời gian 10 năm, mỗi một bước đều là yêu, đều là ràng buộc sâu không bỏ được.

Xích Linh cứ nhìn cậu như vậy, mãi đến khi cậu chân chính đứng trước mặt mình, trái tim run lên, tưởng niệm cùng dằn vặt tê tâm liệt phế mười năm qua, vào lúc này tựa hồ đều bộc phát ra, anh ngụy trang mạnh mẽ lãnh khốc, để cất giấu một nội tâm mềm mại, yếu điểm trong tâm chỉ có một người, vẫn luôn là một người.

Bọn họ nhìn nhau không nói gì, lời gì cũng không cần nói ra, chỉ một ánh mắt, là có thể thấu hiểu đau khổ kiên trì mấy năm qua.

Sa Nặc Nhân đi tới, mở hai tay, dùng sức ôm lấy nam nhân này, chỉ có chân chính cảm nhận nhiệt độ trên người anh, mới có thể chứng minh đây không phải là mơ.

Xích Linh sững sờ hồi lâu, mới chậm rãi nâng cánh tay, ôm người trong ngực, đầu tiên như là không thể tin trên dưới xoa xoa sau lưng cậu, độ ấm của cậu, mùi hương của cậu, tất cả đều thuộc về người mình quen biết kia. Sai khi xác định người này thật sự là Nặc Nặc, mới đột nhiên buộc chặt hai tay, mạnh mẽ, bá đạo đem người ôm vào trong ngực, cơ hồ phải đem đối phương ép vào trong máu thịt của anh, chỉ có như vậy, người này mới hoàn toàn thuộc về anh, sẽ không rời khỏi anh, sẽ không lại vô cớ biến mất, chân chân chính chính thuộc về một mình anh!

Bọn họ cứ như vậy, đứng giữa không trung, ôm thật lâu, mới chậm rãi hạ xuống đất.

Từng người thu hồi cơ giáp, cũng không nói chuyện, Xích Linh nắm tay Sa Nặc Nhân, dọc theo đường lớn chậm rãi trở về. Sa Nặc Nhân chậm hơn anh một bước, cứ như vậy chậm rãi đi theo. Cho dù cái gì cũng không nói, không làm, chỉ nắm tay như vậy, đi dạo không mục đích cũng rất hạnh phúc.

Bọn họ cứ như vậy một đường đi về đế cung, thời điểm tất cả mọi người đang nôn nóng chờ kết quả trận chiến, Xích Linh nắm Sa Nặc Nhân tay xuất hiện trước mặt mọi người. Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi, dung mạo Sa Nặc Nhân không có gì thay đổi so với 10 năm trước, chỉ là tóc dài hơn mà thôi, những người đang trước đó đang có mưu tính, coi như trước đó chưa thấy Sa Nặc Nhân, trước khi tới cũng đã tìm hiểu qua một phen, đế hậu khiến đế quân Tinh Diệu yêu sâu đậm như vậy, bọn họ không thể không biết.

Thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân xuất hiện, không ít người đều hít vào một ngụm khí lạnh, che miệng lại, tránh cho bản thân hét lên, trong tất cả mọi người, người có hy vọng nhất chính là Kinh Đặc đế quốc Ôn Thủy Li công chúa, nàng không chỉ xinh đẹp, ôn nhu, hơn nữa còn không có bất kỳ mâu thuẫn không vui với Tinh Diệu đế quân, lần này nàng tới cũng là dốc hết sức muốn trở thành đế phi Tinh Diệu đế quốc. Trước khi Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh tiến vào, nàng còn đang kiên trì bồi Đạt Tư cùng Áo Lạp, muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì đều là nàng tự mình đi lấy, thị giả cũng không cần, muốn để lại cho hai đứa bé một ấn tượng tốt, chỉ là không nghĩ tới, chính chủ cư nhiên lại trở về vào lúc này!

Y Lệ Na nhìn Ôn Thủy Li vẫn còn lấy lòng hai đứa bé, cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Xem ra kế hoạch đêm nay của người nào đó bị hủy rồi, mỗ kế có tốt, cũng không thể bằng thân sinh nha."

Ôn Thủy Li mím chặt môi đỏ tươi đẹp, trong tay còn cầm cá nướng Đạt Tư muốn ăn, hai nhóc Đạt Tư cùng Áo Lạp, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm về phía cửa, tỉ mỉ ngắm người phụ hoàng đang dắt tay kia.

Cho tới giờ khắc này, Xích Linh mới mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt khiến Sa Nặc Nhân hoảng sợ, "Em lên lầu trước, không phải xuống dưới."

Sa Nặc Nhân vừa vào cửa, tầm mắt liền đảo trong đám người, cậu muốn nhìn con trai mình, không nghĩ tới Xích Linh lại nói cậu lên trên lầu.

Sa Nặc Nhân nhỏ giọng khẩn cầu: "Xích Linh, em muốn thấy hài tử..."

Xích Linh buông tay cậu, lạnh nhạt nói: "Trở về."

Khi tất cả mọi người vừa kinh ngạc lại khó hiểu, Schleyer lại tới, mở miệng liền hỏi: "Chiến sự thế nào? Bàng Khắc đế quốc phi thường giảo hoạt, không đánh cho bọn họ triệt để khuất phục, bọn họ sẽ không thỏa hiệp, vẫn nên cẩn thận hơn."

Sa Nặc Nhân mới vừa trở về, rất nhiều chuyện đều còn không rõ ràng lắm, hơi kinh ngạc, Schleyer nguyên bản cao cao tại thượng, lúc nào có thể nói chuyện ôn tồn như thế? Lại nhìn ở đây nhiều người như vậy, rất nhiều người cậu đều không quen, hẳn là không ít người bên ngoài đế quốc.

Xích Linh không trả lời Schleyer, ngược lại Sa Nặc Nhân hỏi một câu, "Chúng ta đang giao chiến với Bàng Khắc đế quốc?"

Khí lạnh quanh thân Xích Linh tràn ra, lạnh lùng nhìn về phía Sa Nặc Nhân. Mặc dù Sa Nặc Nhân giờ khắc này có rất nhiều lời muốn nói cũng không nói ra được, chỉ có thể trầm mặc, một mình trở về trên lầu trước.

Thái độ của Xích Linh đối với cậu, làm cậu đau lòng, nhưng Sa Nặc Nhân cũng biết hành động của mình, khẳng định cũng khiến Xích Linh thương tổn tận tâm.

Chờ sau khi Sa Nặc Nhân rời đi, Xích Linh quét qua toàn trường, "Tiệc tối tiếp tục, muốn rời đi, bất cứ lúc nào cũng có thể."

Xích Linh nói xong liền hướng cầu thang đi, lúc này Đạt Tư cùng Áo Lạp mới phản ứng, cấp tốc chạy tới, Đạt Tư thậm chí cá nướng trong tay cũng ném, ăn cái gì đều không quan trọng bằng mỗ phụ. Thời điểm Xích Linh lên lầu, phía sau có thêm hai cái đuôi nhỏ, Xích Linh quay người lại, hai thằng nhóc lập tức vô tội nhìn phụ hoàng của bọn nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.