Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 32: Bằng hữu bình thường



Ngày kế, buổi sáng Sa Nặc Nhân không có lớp, nhưng vẫn rời giường từ sớm, cậu phải về Sa gia một chuyến.

Thời điểm Xích Linh rời giường, Sa Nặc Nhân đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.

Không muốn Sa Nặc Nhân nhiều lời, Xích Linh rửa mặt xong xuôi liền đến ngồi xuống ăn bữa sáng, điểm tâm trên bàn khiến cảm giác thèm ăn của anh tăng lên.

Xích Linh cắn một miếng kinh quả cuộn trứng, trong miệng tràn đầy mùi hương trái cây nhẹ nhàng, bỗng cảm thấy tò mò thứ này là dùng cách nào làm ra, ăn ngon.

"Nghĩ xong?" Xích Linh hỏi.

Sa Nặc Nhân đem đĩa nhỏ đựng ngọc tử tôm cầu(?) chuyển sang cho anh, ăn xong cuộn trứng trong tay, đem quyết định của chính mình nói một lần cho Xích Linh.

Xích Linh chỉ là gật đầu, "Cân nhắc tốt, làm như vậy đối với cậu không có lợi."

Sa Nặc Nhân nói, "Tôi đương nhiên biết, tôi đây là muốn đám người sau màn tự chui đầu vào lưới."

Vì vậy Sa Nặc Nhân rất nhanh lại vui mừng vì quyết định của mình.

Vừa ra đến cửa, cậu mới nhớ tới, chính mình làm cách nào trở về Sa gia? Coi như đi xe bus, cũng không đến được Sa gia, còn có một đoạn đường tư nhân phải đi bộ, đợi cậu về đến nhà, phỏng chừng phụ thân và mỗ phụ đều đã muốn ra ngoài.

Sa Nặc Nhân đứng ở cửa do dự một lát, mới nói, "Có thể hay không... Làm phiền anh đưa tôi đến Sa gia một chút?"

Xích Linh không lên tiếng, ăn xong đồ bên trong hai chiếc đĩa nhỏ, trở về phòng lấy chìa khóa xe đi ra.

Ngồi vào trong xe, Xích Linh đem mật mã phòng ở nói cho Sa Nặc Nhân.

Đưa cậu đến cửa Sa gia, Sa Nặc Nhân vội vội vàng vàng nhảy xuống xe, chỉ kịp nói tiếng "Cám ơn". Chạy tới cửa, vừa vặn gặp phải huynh muội Sa Tỉnh Vinh chuẩn bị đi học.

Sa Tỉnh Yên nhìn xe huyền phù màu đen rời đi, bước lên một bước ngăn cản Sa Nặc Nhân, "Ngươi và Phượng đại ca ở cùng nhau cả đêm?"

Sa Nặc Nhân sững sờ, Phượng đại ca?

Không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng cũng không đặt ai vào mắt, cư nhiên liếc mắt nhìn liền coi trọng tảng băng lớn kia. Xem đến đây, chuyện cậu chuyển ra ngoài ở bọn họ còn biết, nếu để cho Sa Tỉnh Yên biết phòng ở hiện tại là Phượng Ảnh cho cậu ở cùng, còn không biết sẽ nghĩ như thế nào.

"Có vấn đề?" Sa Nặc Nhân hỏi ngược lại.

Sa Tỉnh Yên rõ ràng rất tức giận, bất quá lại cắn môi nhịn xuống nửa ngày, mới nói, "Ngươi... Quan hệ của các ngươi rất tốt?"

"Bằng hữu bình thường." Sa Nặc Nhân trả lời.

"Chỉ là bằng hữu bình thường?" Sa Tỉnh Yên không tin, Phượng Ảnh lớn lên đẹp trai như vậy, lại là thân thích của Phượng gia đứng đầu tứ đại thượng tướng nắm giữ trong tay nhiều thực quyền nhất Đế Quốc, nàng không tin Sa Nặc Nhân không động tâm.

Sa Nặc Nhân cười cười không rõ hàm nghĩa, cố ý bày ra vẻ mặt đúng vậy, liền muốn rời đi.

Sa Tỉnh Yên nhất thời nổi giận, ngữ khí trầm xuống, "Ngươi cười là có ý gì?"

"Có chuyện gì? Mới sáng sớm." Sa Phí Đề cùng Solan lại đây, muốn xuất môn liền nghe thấy Sa Tỉnh Yên nổi giận đùng đùng chất vấn.

Sa Tỉnh Yên nhất thời thu liễm tức giận, vẻ mặt vẫn thật không tốt.

Sa Tỉnh Vinh vội đứng ra hòa giải, "Tỉnh Yên em đa nghi rồi, Nặc Nặc không có ý chê cười em."

Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Sa Tỉnh Vinh một chút, thật khôn khéo, một câu nói đơn giản, ngược lại đem hết tội lỗi đều đổ lên đầu cậu.

Sa Tỉnh Vinh cười nói, "Chúng ta đi học thôi, bá phụ bá mỗ tái kiến. Nặc Nặc tái kiến."

Nói xong bước lên xe huyền phù, ly khai.

"Tình huống đây là? Con chê cười nàng?" Solan không hiểu ra sao.

"Người thấy con giống loại người tùy tiện chê cười người khác sao? Con muốn chê cười ai, liền trực tiếp nói ra, mới không làm mấy chuyện mịt mờ này." Sa Nặc Nhân ngữ điệu láu lỉnh, đem Solan chọc đến bật cười.

Sa Phí Đề nhìn xe huyền phù đã đi xa, sắc mặt trầm xuống, "Các con là đang nói chuyện gì?"

Sa Nặc Nhân cũng thu lại nụ cười, nói, "Sa Tỉnh Yên thật giống như có ý với Phượng Ảnh."

Biết đươc thân phận thực sự của Phượng Ảnh Sa Phí Đề trực tiếp cau mày.

Solan cũng rất kinh ngạc, nhìn về phía chồng mình, không biết chuyện này có nên quản hay không.

Sa Phí Đề đối với chuyện này không muốn nhiều lời, chuyện riêng của Xích Linh vương tử không phải là chuyện ông có thể hỏi đến.

"Hiện tại con trở về là có chuyện gì?" Sa Phí Đề hỏi nhi tử.

Bị Sa Tỉnh Yên chen vào, suýt nữa quên mất chính sự, vỗ đầu một cái nói, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, con trở về là có chuyện quan trọng muốn cùng hai người thương lượng."

Sa Nặc Nhân đề nghị đến thư phòng rồi nói, Sa Phí Đề và Solan ngờ vực, cùng nhi tử quay lại.

Sa Nặc Nhân hỏi, "Phụ thân, mỗ phụ, cơ giáp của Sa gia chúng ta trình độ chế tạo ra sao?"

Sa Phí Đề cùng Solan liếc mắt nhìn nhau, không hiểu nhi tử từ lúc nào bắt đầu quan tâm đến sự nghiệp gia tộc, trước đây không phải muốn mang con đến công ty tham quan sao, khi đó con còn tìm mọi cách từ chối, thời gian dài, Sa Phí Đề liền cho là nhi tử không thích quản lý xí nghiệp của gia tộc, cũng không tái bắt ép cậu, muốn chờ đến khi cậu hiểu chuyện rồi, sẽ chẫm rãi đem công ty giao cho cậu.

Giờ cậu đã chủ động hỏi đến, Sa Phí Đề thật cao hứng, "Sa gia trăm năm qua vẫn được coi là gia tộc đứng đầu trong ngành chế tạo cơ giáp, trình độ chế tạo cơ giáp đương nhiên không cần nói đến, kỹ thuật cao cấp,ngoại hình cùng màu sắc thường là do chủ nhân chọn lựa, cơ giáp chế tạo sư cấp 8 Sa gia mỗi một đời đều sẽ xuất hiện, trên ghế bảy đại thế gia, từ khi bắt đầu khai quốc, vẫn luôn có chỗ của Sa gia. Chỉ có điều, thế cục hiện nay rất bất lợi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.