Sa Nặc Nhân xuất quan, cậu hiếu kì nhất chính là trong mấy ngày mình bế quan này đã xảy ra chuyện gì, thi đấu thế gia đến cùng như thế nào, Xích Linh vì cậu giảng giải từng cái một.
Thi đấu thế gia lần này, trên căn bản không có biến động gì lớn, tuy rằng quá trình rất hung hiểm, nhưng kết cục vẫn là mấy gia tộc kia nắm chắc vị trí thế gia.
Thực tài thế gia ―― Công Ngọc gia.
Cơ giáp thế gia ―― Sa gia.
Dược tề thế gia ―― Vân gia.
Thuyền hạm thế gia ―― Mạch gia.
Vũ khí thế gia ―― Mạch Đế gia.
Quặng mỏ thế gia ―― Fick gia.
Chế năng thế gia ―― Francey gia.
Mọi thứ cơ hồ không có gì biến động, ngoại trừ bớt đi một Hoắc Đốn gia, lại bổ sung thêm một nhà ở một lĩnh vực mới ―― chế năng thế gia.
Sa Nặc Nhân đối với chuyện này không hiểu rõ lắm, Xích Linh không thể làm gì khác là lại giải thích cho cậu.
Chế năng thế gia có thể chế ra một loại "Nguồn năng lượng tinh bản", bên trong nó chứa đựng nguồn năng lượng nguyên bản gấp mười lần bên trong hộp năng lượng, nguồn năng lượng tinh bản không chỉ có thể dùng trong sản xuất sinh hoạt, quan trọng nhất là có thể dùng cho cơ giáp và thuyền hạm, nếu là hộp năng lượng, muốn có không gian chứa đựng năng lượng rộng rãi, thể tích hộp năng lượng nhất định phải rất khổng lồ, nguồn năng lượng tinh bản lại không giống, trong một tấm thẻ mỏng manh, cũng có hạn mức tối đa nhất định, bất quá cái hạn mức tối đa này, so với năng hộp trong quá khứ, cao hơn nhiều lắm. Cho nên loại nguồn năng lượng tinh bản này có thể hoàn toàn thay thế được hộp năng lượng, công dụng của nó cơ hồ có thể trải rộng ở các ngành nghề, cho nên có thể thoải mái chen vào hàng ngũ thế gia.
Sa Nặc Nhân nghe tới đây tấm tắc lấy làm kỳ lạ, "Anh có loại thẻ năng lượng tinh bản kia sao? Tôi muốn nhìn một chút?"
Xích Linh quả thật có, loại năng lượng tinh bản này cũng vừa mới xuất hiện, phạm vi sử dụng còn chưa rộng rãi, mà trong tay hoàng tộc, trên căn bản mỗi người đều có một hộp, một hộp 10 tấm, bên trong đều chứa đựng năng lượng trên dưới 20000 Ant*, là năng lượng tinh bản cao cấp.
*: mình nghĩ chắc là đơn vị đo lường năng lượng tinh bản
Sa Nặc Nhân cầm mảnh năng lượng tinh bản bằng cẩm thạch mỏng manh trong suốt kia, là một cái thẻ mỏng, to bằng hai ngón tay, dài một lóng tay, mặt trên có đồ án, phi thường đẹp đẽ. Đem so sánh hai cái, quả thực là khác biệt giữa con nhím cùng Ty Ngự Miêu, một bên là hán tử vụng về to lớn thô kệch, một bên khác lại là mỹ nhân thanh tú khéo léo tinh xảo. Sa Nặc Nhân không nghĩ ra, làm sao đem số liệu năng lượng lớn như vậy đưa vào trong cái thẻ này đâu.
Xích Linh nói: "Nguồn năng lượng tinh bản cũng chia cấp bậc, có loại sơ đẳng, bên trong đại khái khoảng 5000 Ant, trung đẳng trên dưới 8000 Ant, thượng đẳng là 10000 Ant, còn loại cao cấp liền khoảng chừng 20000 Ant."
Sa Nặc Nhân nơm nớp lo sợ cầm tinh bản, "Kia... Giá cả khẳng định cũng rất cao đi?"
Cậu biết đến hộp năng lượng, năng lượng bên trong hộp cao cấp khoảng 3000 Ant, mỗi cái đều có giá 10 vạn tinh tệ, cứ vậy so sánh, tinh bản này còn không bán ra với cái giá trên trời sao?
Xích Linh nói: "Giá cả xác thực không thấp, bất quá so với trước đây có tiền cũng không thể mua được, tinh bản coi như hơi đắt, cũng vẫn sẽ có rất nhiều người đi mua. Em hẳn có thể nghĩ đến, tầm quan trọng của năng lượng sung túc đối với cơ giáp cùng thuyền hạm."
Không sai, cơ giáp trong lúc chiến đấu, vạn nhất dùng hết năng lượng, kẻ địch sẽ không chờ ngươi đổi xong hộp năng lượng mới tiếp tục đánh qua, sinh tử khi đó chỉ trong nháy mắt.
Sa Nặc Nhân: "Vậy anh có mua nhiều một chút đem về hay không? Giữ lại dự phòng ngày sau?"
Xích Linh: "Nguồn năng lượng tinh bản này bị Francey gia lũng đoạn, tinh bản cao cấp giá cả đắt đỏ, độ khó chế tác rất lớn, không phải thứ bán chạy, không bằng tinh bản sơ đẳng được sử dụng rộng khắp, cho nên nhà bọn họ chế tác cũng không nhiều, tinh bản cao cấp này là chuyên môn chế tác để thi đấu thế gia, hiện tại đều ở trong tay hoàng tộc, không có nhiều hơn nữa."
Sa Nặc Nhân kinh hồn bạt vía hỏi, "Năng lượng tinh bản cao cấp bao nhiêu tiền một tấm?"
Xích Linh: "Nghe nói bán 1 triệu một tấm."
Sa Nặc Nhân kinh ngạc thốt lên, "Thật là đắt!! Bọn họ là đang cướp tiền sao?"
Xích Linh: "Cho dù là cái giá này, vẫn có rất nhiều người không giành được."
Sa Nặc Nhân hai mắt tỏa sáng, "Anh biết cái này làm thế nào sao? Chúng ta học xong cũng có thể đem bán, này so với đoạt tiền còn nhanh hơn nha!!"
Xích Linh sờ sờ mái tóc thật dài của cậu, "Không thể trách giá tinh bản cao, bắt đầu từ khi Francey gia có được phương pháp luyện chế, vẫn luôn khổ tâm nghiên cứu tới gần chín năm mới thành công."
Sa Nặc Nhân líu lưỡi, lâu như vậy?!
Xích Linh nói: "Đừng nghĩ tới chuyện này nữa, vật quan trọng như vậy, nếu là người đều sẽ như vậy, Francey còn dựa vào cái gì kiếm cơm? Dược của em học như thế nào?"
Nói đến dược tề, Sa Nặc Nhân mới nhớ tới, bắt đầu ở bên trong không gian giới chỉ tìm kiếm, "À, tôi đã có thể chế tác Bách Phúc Tuyết."
Sa Nặc Nhân lấy ra một hộp đựng Bách Phúc Tuyết, 10 bình một hộp, chỉnh tề xếp thành hai hàng.
Xích Linh tùy ý cầm lấy một bình, dưới ánh sáng nhìn một chút, "Đây là trị liệu cái gì vậy?"
Sa Nặc Nhân lúc này mới nhớ tới, cậu chưa nói cho Xích Linh Bát Phúc Nham có thể trị bệnh của anh, chưa từng nói Bách Phúc Tuyết mới là dược tề anh phải dùng.
Sa Nặc Nhân: "Bách Phúc Tuyết chính là dược tề có thể trị liệu phóng xạ trên người anh."
Xích Linh tay run một cái, dược tề suýt chút nữa tuột tay rơi xuống đất, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Sa Nặc Nhân, run giọng nói: "Trị liệu... Thuốc của tôi?"
Sa Nặc Nhân nghiêm túc gật đầu, "Đúng, bệnh của anh chẳng mấy chốc sẽ tốt lên, sau đó anh còn có tiếp tục nâng cao sức chiến đấu, có thể điều khiển cơ giáp, sẽ không còn bị hạn chế."
Xích Linh tỉ mỉ nghe, phảng phất mỗi một từ đều có thể xuyên thấu linh hồn, nguyện vọng làm cho anh chờ đợi lâu dài rốt cuộc có thể thực hiện. Hô hấp dồn dập lại nhẹ nhàng chậm chạp, chỉ lo đây là giấc mộng, vô số lần anh đã tưởng tượng sau khi mình khôi phục sẽ là cái dạng gì, có thể tùy ý điều khiển cơ giáp bay lượn trong vũ trụ, có thể sử dụng sức chiến đấu bất cứ lúc nào, không sợ phiền phức đau đớn lúc sau, có thể không bị bất luận người nào chèn ép, làm tất cả những chuyện chính mình muốn làm...
Anh run rẩy xoa xoa dược tề trong tay, nhắm hai mắt lại, hít sâu, lần thứ hai mở mắt ra, trong mắt hào quang lưu chuyển, nhiều hơn mấy phần tự tin cùng ý tứ hàm xúc không thể đỡ.
Xích Linh đem Sa Nặc Nhân kéo vào trong lòng, thấp giọng nỉ non, "Cám ơn, cám ơn em, Nặc Nặc."
Sa Nặc Nhân không có lên tiếng, mới vừa Xích Linh kích động, khiếp sợ, vui mừng sau khi nguyện vọng được thực hiện, cùng với dã tâm thế không thể đỡ bên trong đôi mắt kia, cũng làm cho cậu thấy được một con người khác của Xích Linh. Anh tựa hồ một mực chờ đợi thời khắc này, chỉ cần qua được cửa ải này, liền không còn cái gì có thể trói buộc hành động của anh nữa!
Xích Linh đè xuống kích động trong lòng, "Hiện tại tôi có thể uống sao?"
Sa Nặc Nhân nhìn anh, "Có thể, nhưng tôi không biết dược tính..."
Âm thanh của Pidgey đột nhiên vang lên trong đầu, |Trước tiên dùng Thâm Hải U Lam, nếu không thân thể của hắn không tài nào chịu nổi dược tính cao như vậy.|
Sa Nặc Nhân vội vàng đè lại tay Xích Linh, có chút nghĩ mà sợ, "Trước tiên đừng uống, anh còn Thâm Hải U Lam chứ?"
Xích Linh: "Có."
Sa Nặc Nhân: "Uống trước một bình Thâm Hải U Lam."
Xích Linh: "Được."
Xích Linh không chút suy nghĩ, từ trong không gian lấy ra một bình Thâm Hải U Lam, mở ra nắp bình, nhanh chóng uống vào.
Sa Nặc Nhân đem Bách Phúc Tuyết đưa cho anh, căng thẳng nhìn Xích Linh.
Xích Linh cười nhạt một tiếng, uống xong Bách Phúc Tuyết, một dòng nước ấm trong nháy mắt chảy khắp toàn thân.
Sa Nặc Nhân vô cùng gấp gáp, "Anh... Cảm giác thế nào?"
Xích Linh cảm thụ một chút, "Ấm áp, rất thoải mái... Hiện tại có điểm nóng lên..."
Xích Linh cau mày, Sa Nặc Nhân vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Xích Linh: "Có chút... A..."
Xích Linh ôm lấy thân thể, bắt đầu run rẩy, co giật, lời còn chưa nói hết, đau nhức bài sơn đào hải(1) bỗng kéo tới, đau đến cả người Xích Linh giật mình, ngã xuống trên ghế salon, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, quả thực khiến Sa Nặc Nhân sợ đến muốn khóc. Cậu nhào tới, ôm lấy Xích Linh cuộn thành một đoàn, nhịn không được an ủi anh, "Chịu đựng, rất nhanh sẽ tốt, chỉ cần qua khỏi cơn đau này, là anh có thể bình phục..."
1: dời núi lấp biển
Tựa hồ đau đớn tích lũy nhiều năm, đều bạo phát trong nháy mắt. Không biết qua bao lâu, Xích Linh nhổ ra một ngụm máu đen, người cũng dần dần bình tĩnh lại, hai mắt thất thần cũng dần khôi phục chút thanh tỉnh, mặt tái nhợt, lộ ra một vệt mỉm cười, sờ sờ tóc Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân nắm chặt tay anh, nghĩ lại mà sợ, "Anh cảm giác thế nào?"
Xích Linh tựa hồ rất mệt, nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.
Sa Nặc Nhân lặng lẽ phóng thích tinh thần lực, tra xét tình huống thân thể của anh. Xích Linh đối với cậu hoàn toàn tín nhiệm, coi như ngủ mơ bị tinh thần lực xâm nhập, anh cũng không có phản kháng lại chút nào. Sau khi kiểm tra một phen, Sa Nặc Nhân mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Tắc nghẽn kinh mạch đã thông, bất quá cũng vẫn còn chưa có xử lý sạch sẽ, trong máu vẫn còn một chút vật chất màu đen, đáng ăn mừng chính là, dược tính mạnh như vậy, không có thương tổn đến thân thể Xích Linh, nhờ có Pidgey nhắc nhở, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, toàn thân thư thái, cả người thoải mái không diễn tả được. Xích Linh nghiêng người sang, phát hiện Sa Nặc Nhân đang nằm nhoài ra rìa ghế salon ngủ say xưa, chỉ cần nghiêng người, nhất định sẽ rơi xuống đất. Anh đem người ôm lấy, lật chuyển một cái, để Sa Nặc Nhân ngủ phía trong ghế salon, chính mình nằm nghiêng ở bên ngoài. Chăm chú nhìn mặt mày Sa Nặc Nhân, làn da trắng nõn, nhịp tim khó giải thích được tăng lên.
Sa Nặc Nhân mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Xích Linh đang nhìn mình, "Anh cảm giác thế nào?"
Xích Linh hôn một cái lên trán của cậu, "Rất thoải mái, cả người đều thoải mái."
Sa Nặc Nhân: "Ân, khi anh ngủ em đã kiểm tra qua, trong máu vẫn còn có tạp chất, không có thanh lý sạch sẽ, anh vẫn phải tiếp tục dùng Bách Phúc Tuyết một thời gian nữa, phải đem tất cả tác hại hạt nhân đều tiêu diệt sạch sẽ mới được."
Xích Linh lần thứ hai cúi đầu hôn cậu, "Anh biết, cám ơn..."
Sa Nặc Nhân nhìn anh, cũng cười rộ lên, "Em đã là dược tề sư sao?"
Xích Linh nói: "Phải, là dược tề sư."
Sa Nặc Nhân: "Anh phải cấp cho em cái chứng minh?"
Xích Linh nhíu mày, "Em muốn?"
Sa Nặc Nhân nghĩ nghĩ, "Thôi, cũng không cần, có thân phận, sẽ rất phiền phức."
Xích Linh vùi đầu vào bên cổ Sa Nặc Nhân, hôn môi cậu, "Không sao, chỉ cần thân phận của em là Vương tử phi của anh là đủ rồi."
Sa Nặc Nhân sợ ngứa, cười ha ha hướng bên trong trốn, tránh không khỏi liền co lại thành một đoàn.
Xích Linh đem người ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: "Khi nào thì đi gặp phụ mỗ của anh?"
Sa Nặc Nhân nghĩ đến Diễm Vương lãnh khốc ngồi ở trên đài cao, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, "Ách... Vẫn là chưa nghĩ đi?"
Xích Linh nói: "Nhưng bọn họ muốn gặp em."
Sa Nặc Nhân không rõ, "Bọn họ tại sao lại muốn gặp em?"