Đế Sư Xuất Sơn

Chương 79: Nơi làm việc như bãi chiến trường



Một ngày nọ, Hà Tố Nghỉ nhận được lời mời đến tập đoàn Đằng Phi, đây thật sự là một toà nhà rất lớn, lớn ngoài sức tưởng tượng!

Hà Tố Nghi mới vừa vào làm chưa được bao lâu, thì đã phô ra năng lực chuyên môn vượt trội của mình. Còn chưa được ba ngày thì đã giành được một hợp đồng lớn. Đã vậy lại còn được phó tổng giám đốc Nghiêm Chính Khang coi trọng, thăng chức cho cô thành tổng thanh tra!

Chính vì việc đó, nên cô bị phó tổng giám đốc Thạch Lâm ghen ghét!

Vốn dĩ, tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Phi sắp về hưu, người kế nhiệm vị trí tổng giám đốc, sẽ chọn lựa giữa hai vị phó tổng giám đốc.

Mà bộ nghiệp vụ của tập đoàn là ngành đá quý. Nếu ai có khả năng đạt được nghiệp vụ đó thì chắc chắn xác suất trở thành tổng giám đốc là rất lớn.

Thạch Lâm bị Nghiêm Chính Khang cướp mất cơ hội trước mắt. Ông ta không cam tâm trở thành kẻ tụt lại phía sau, nên đã để cho con gái Thạch Tiên của mình thành phó thanh tra bộ nghiệp vụ!

Dựa vào quan hệ giao tiếp rộng rãi kết hợp với uy lực mạnh mẽ của tiền, Hà Tố Nghi dù cho có là tổng thanh tra đi nữa thì cũng đều bị mọi người khắp nơi xa lánh. Hôm nay, tất cả mọi người trong bộ nghiệp vụ đều ủng hộ cho Thạch Tiên. Trên giấy tờ thì cô vẫn là tổng thanh tra, nhưng trong thực tế thì cô đã trở thành một kẻ cô đơn, không ai giúp đỡ.

Nói đến đây, hốc mắt của Hà Tố Nghỉ đã có chút ửng đỏ lên, mang một vẻ rất đáng thương:”Em biết rõ đây là cuộc chiến giữa hai vị phó giám đốc, em chỉ đơn giản là một quân cờ mà thôi!”

“Nhưng mà, em dùng thực lực để lấy được vị trí tổng thanh tra này. Chỉ vì cái hợp đồng kia, mà suốt ba ngày ba đêm em còn chả được chợp mắt. Nhưng vì sao, những vất vả cố gắng của em lại trở thành vật hi sinh cho trận đấu của hai kẻ cấp cao?”

“Những việc như vầy xảy ra trên người em, liệu có công bằng không?”

Cảm nhận được những uất ức trong giọng của Hà Tố Nghi, Diệp Phùng thở dài một cái. Ở nơi công sở này, những sự việc giống vậy xảy ra rất thường xuyên. Chỉ là trong những lúc như vầy, không phải chỉ cần cô có năng lực hay bỏ ra nhiều cố gắng thì nhất định sẽ nhận lại được kết quả. Hơn nữa, cô lại không quyền không thế, cố gắng nhiều như vậy lại chỉ như thêm đồ cưới cho người khác!

Nghĩ như vậy, trong mắt Diệp Phùng đột nhiên lóe sáng lên:”Thủ đoạn như vầy là đang vừa muốn chèn ép em, vừa muốn phủi bỏ hết công lao của em. Mấy người nó có hơi ngây thơ quá rồi!”

Người bình thường gặp tình huống này, chỉ có thể tự nhận thức mà rút lui. Nhưng tiếc cho bọn họ lần này lại gặp phải Tố Nghỉ, mà người chống lưng cho Tố Nghi lại Diệp Phùng!

Một người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp!

Hà Tố Nghi có hơi tuyệt vọng:”Lần này, em không thể đấu lại họ đâu!”

“Em biết tập đoàn Trình thị không?”

“Tập đoàn Trình thị là đế đô bài danh nằm trong top 3 tập đoàn thương lượng giao dịch.

Trước mắt, trong tay họ có một hạng mục lớn.

Lợi nhuận trong hạng mục đó có thể lên tới hơn 300 triệu!”

“Giờ thì có một tin đồn về tập đoàn Trình Thị, họ cần tìm người cùng hợp tác để làm hạng mục này!”

“Hiện giờ, toàn bộ các tập đoàn đế đô lớn đều đã hành động rồi, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào miếng bánh thơm ngon này của tập đoàn Trình Thị!”

“Mà tập đoàn Đằng Phi cũng rất coi trọng lần hợp tác này. Vì vậy, lúc hai tên phó tổng giám đốc kia vẫn còn bàn bạc, em nên đấu một trận với phó thanh tra. Ai có thể hợp tác được với tập đoàn Trình Thị. Người đó hoàn toàn xứng đáng làm tổng thanh tra!”

“Kẻ thua cuộc lặp tức cuốn gối rời đi!”

Diệp Phùng âm thầm gật đầu mấy cái.

Nhìn thì như hai tổng thanh tra đang đọ sức, nhưng sự thật thì lại hai phó tổng giám đốc đang cạnh tranh với nhaul Ai có thể năm bắt được đơn lần này sẽ có thể nắm cả bộ nghiệp vụ trong tay, đã vậy còn được phó tổng giám đốc chống lưng. Và đương nhiên đường đến vị trí tổng giám đốc sẽ thoáng hơn! Nơi làm việc thật sự như một chiến trường vậy…!

“Em không tự tin khi đọ sức trên cùng một sân đấu sao?”

Hà Tố Nghi chán chường lắc đầu:”Nếu như là cùng một sân thật, dù có thua, em cũng có thể nhẹ nhàng coi như do tài năng của em không bằng người, không một tiếng oán than. Nhưng mà, người phụ trách hợp tác chiêu thương lần này của tập đoàn Trình Thị là bạn trai của Thạch Tiên đó…!”

“Trận đấu này khi vừa mới bắt đầu đã không công bằng chút nào rồi!”

Con ngươi Diệp Phùng thoáng chốc bị đông cứng lại. Đúng vậy. Giống như những gì Tố Nghi vừa nói, nếu như đây là một trận đọ sức công bằng thì người thắng sẽ làm vua, kẻ bại sẽ biến mất. Ai cũng không dám nói gì.

Diệp Phùng cũng sẽ không dùng quyền lực của mình can thiệp quá nhiều vào cuộc sống làm việc bình thường của Hạ Tố Nghi.

Thế nhưng, trận đấu này ngay từ lúc bắt đầu đã không công bằng rồi. Tại sao vẫn sử dụng mấy mối quan hệ như vầy trong đây chứ?

Nếu là chỗ khác, có lẽ anh phải tốn một chút công sức, nhưng đây lại là tập đoàn Trình Thị. Khóe miệng Diệp Phùng cong lên một đường vô cùng quyến rũ, thật sự rất là đúng dịp đói Không chỉ đơn giản là quen biết, hơn nữa còn là quen rất thân.

“Chờ anh chút, anh đi gọi điện thoại tí.”

Sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, bấm một số điện thoại đã lâu không gọi.

“Ai đấy?”

Đầu bên kia vang lên một giọng nói uy nghiêm đầy chết chóc.

“Trình Duy, gần đây cậu khoẻ chứ?”

Đầu dây bên kia khựng lại một chút, sau đó liền vang lên một giọng nói vô cùng kích động:”Thầy? Là thầy phải không?”

“Ha ha, bảy năm rồi, vậy mà cậu vẫn nhớ được giọng tôi…”

“Đệ tử Trình Duy, bái kiến lão sư!”

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói xen lẫn sự kích động:”Đừng nói bảy năm, cho dù có chết, em cũng vẫn nhớ giọng thầy…!”

“Nếu không nhờ thầy lúc trước ân cần dạy bảo, Trình Duy đã sớm chết đói trên đường, đâu còn được tỏa sáng như hôm nay…!”

“Thầy à, hôm nay thầy đột nhiên nhớ tới em, có phải là muốn nhờ gì không?”

“Ha ha, không sail”

“Thầy cứ việc nói, dù thầy có đòi bộ xương già này em cũng không tiếc đâu.”

Đáy mắt Diệp Phùng loé lên một cái:”Có một việc nhỏ, tôi cần cậu giúp…”

Năm phút sau, Diệp Phùng trở lại phòng, mở miệng nói:”Em yên tâm đi. Anh có quen một người ở tập đoàn Trình Thị, họ có mời sáng sớm ngày mai đến ký hợp đồng!”

Hà Tố Nhi nhìn anh ngạc nhiên:”Anh nói thật à?”

Diệp Phùng nhìn cô rồi cười lớn:”Anh có lúc nào lừa em chưa? Ngày mai, em với anh cùng đi ký hợp đồng.”

Một đêm bình yên trôi qua, sáng hôm sau, sau khi đưa Thi Nguyệt đến trường, nhân lúc trường học còn chưa tới giờ vào, Diệp Phùng dẫn Hà Tố Nghi đến tổng bộ của tập đoàn Trình Thị.

Mà bộ nghiệp vụ của tập đoàn Đằng Phi cẩn thận quan từng cặn kế bước đi của Hà Tố Nghỉ. Thạch Tiên biết được đường đi của bọn họ, lập tức nở nụ cười khinh thường:”Ha ha…

Cười chết tôi rồi! Vậy mà Hà Tố Nghỉ lại đến tổng bộ của tập đoàn Trình Thị thật!”

“Nhưng trọng điểm là cô ta đi theo phía sau một người đàn ông. Chỉ sợ giống như lời mấy người bảo chồng của Hà Tố Nghi lại mọt sách giống cô ta.”

“Gì cơ? Hà Tố Nghỉ thật sự vậy à? Chết cười mất, không lẽ cô ta vẫn nghĩ mình sẽ giành được hạng mục đó sao?”

Xem ra, tổng thanh tra Hà của chúng ta lần trước may mắn kí được một số hợp đồng thì đã tưởng mình hay ho lắm, ha ha…”

Cả một đám ngang ngược ngồi cười ầm lên. Với những kẻ gia thế không bằng mình nhưng chức và và năng lực lại vượt xa bản thân như tổng thanh tra khiến cho đám con gái bộ nghiệp vụ cảm thấy ghen ghét!

“Chẳng lẽ Hạ Tố Nghỉ chưa biết, người phụ trách hạng mục lần này của Trình Thị là bạn trai của chị Tiên à? Bọn họ đến đó chẳng phải †ự rước nhục sao?”

Một đám người cùng với Thạch Tiên trong bộ nghiệp vụ đều bật cười. Trong mắt bọn họ tràn ngập sự mỉa mail Khóe miệng Thạch Tiên nhếch lên:”Xem chừng kết quả sẽ có ngay bây giờ! Lúc này, tôi thật sự muốn xem Nghiêm phó tổng còn lời nào để nói!”

“Một đám ở tầng lớp thấp nhất, nghèo kiết xác cũng đòi giành vị trí thanh tra à?”

“Ngay lúc này, bằng bất cứ giá nào, tôi cũng đều muốn cho con khốn Hà Tố Nghi cuốn gói ra khỏi Đằng Phi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.