Đế Sủng

Chương 19: Rút Quẻ





Lời nói của trụ trì làm trong lòng Thái Hậu thêm nghi hoặc, khi cầu phúc dâng hương không nhịn được hỏi hắn chuyện của Tri Y.
Mắt trụ trì khép hờ, chấp tay hành lễ nói: “Ngày hôm trước Kiêng Kị đã vân du về, lúc này đang ở hậu viện Tùng Mộc thanh tu, cũng coi như có duyên với Thái Hậu.
Nếu Thái Hậu còn có gì nghi hoặc, không ngại đi tìm Kiêng Kị một lần.”Cao tăng Kiêng Kị, đứng thứ nhất trong chín vị cao tăng của Bát Tiên Sơn, ngày thường khó gặp.
Thái Hậu được chỉ điểm, lập tức mang theo Tri Y đi hậu viện Tùng Mộc.Nói là viện Tùng Mộc nhưng cũng không hẳn.
Đây là một mảnh đất bằng phẳng, phía nam có một tảng đá lớn, trên tảng đá khắc ba chữ “Tùng Mộc phòng”.
Cao tăng thân thể mượt mà đưa lưng về phía mọi người, ngồi trên chính giữa tảng đá.Thân còn chưa quay lại, Kiêng Kị nói trước một câu, “Kiêng Kị vấn an Thái Hậu, nhiều năm không gặp, Thái Hậu nương nương mạnh khỏe chứ?”Thái Hậu trầm ổn nói: “Rất khỏe, chỉ có một chút vướng mắc, nhờ đại sư chỉ rõ.”Thái Hậu cũng muốn hỏi, không chỉ có chuyện của Tri Y.

Bà càng muốn biết rốt cuộc khi nào Tuyên Đế mới có thể thú thê, có thể phá bỏ phê ngôn nhiều năm trước của Tuệ Giác đại sư, làm thế nào để sửa mệnh.Trong tiếng nói của đại sư Kiêng Kị hàm ý cười, “Kiêng Kị đã biết ý đồ của Thái Hậu khi đến đây, xin cho vị tiểu thí chủ kia quay về đi, một mình Thái Hậu là được.”Địa hình nơi này trống trải, chung quanh có núi đá, nếu để cho vài ma ma và thị vệ đứng canh giữ ở xa xa nhìn, cũng không phải là không thể.====Để cho Từ ma ma mang Tri Y rời đi, Thái Hậu một mình đi đến.
Chỉ tiếc cho Cảnh Mân một đường vụng trộm theo tới, muốn nghe xem rốt cuộc hòa thượng này muốn nói cái gì, không nghĩ tới muội muội cũng bị mang trở lại, hoàng tổ mẫu còn không cho những người khác tới gần.Hắn nghiêng qua chỗ Tri Y hỏi: “Muội muội, vừa rồi người nọ nói cái gì a?”Tri Y ngây thơ nhìn hắn, làm sao nhớ rõ vừa rồi Thái Hậu cùng Kiêng Kị kia nói cái gì, ngay cả ý tứ chẳng biết nửa chữ.
Nhưng nàng vẫn sử dụng cả tay cả chân, y y nha nha giải thích, qua nửa ngày Từ ma ma cũng không hiểu tiểu chủ tử muốn nói cái gì.Lúc bắt đầu Cảnh Mân còn cố gắng nghe, ừ ừ gật đầu, càng về sau càng hồ đồ, cuối cùng nghe Tri Y mềm giọng nói câu “Ca ca”, vội vàng nói: “Muội muội thật lợi hại.”Kỳ thật căn bản là chẳng hiểu được cái gì, Cảnh Mân ủ rũ ủ rũ nắm tay Tri Y kéo đến trong điện vừa rồi cùng Thái Hậu cầu phúc, lúc này trong điện chỉ có một tiểu tăng di trông coi hương khói, thấy bọn họ đến hai tay tạo thành chữ thập cười hiền lành.Tri Y tò mò cũng chắp tay nhỏ bé cúi thắt lưng, có hình có dạng nói câu, “A Di Đà Phật.”Cảnh Mân không khỏi cười trộm, nhớ tới trước kia khi mẫu thân dẫn hắn đi chùa miếu dâng hương, ngửa đầu nói: “Đại sư, nơi này có thể rút thẻ không?”Ánh mắt tiểu tăng di bình thản nhìn hai người, cũng xoay người, “Có thể gọi bần tăng là Tâm Thành là được, tiểu thí chủ muốn cầu quẻ gì?”Suy nghĩ một lát Cảnh Mân cũng không nhớ, chỉ đành phải nói: “Cái gì cũng được.”Từ ma ma nghĩ vị tiểu thiếu gia này nhàm chán muốn đùa giỡn, liền tỉ mỉ canh giữ ở bên cạnh, không nói lời nào.Ống thẻ khá lớn, khi tiểu tăng di lấy đến Cảnh Mân phải cầm bằng hai tay, càng đừng nói đến Tri Y.
Tri Y trừng mắt nhìn ống thẻ, tay ngắn nỗ lực ôm ống thẻ, “Nặng ~ ““Muội muội lắc lắc, lắc rơi một thẻ là được.” Cảnh Mân giúp nàng ôm lấy một nửa, giựt giây Tri Y rút quẻ.Tri Y ôm nó, cố gắng lắc lắc, thiếu chút nữa không cẩn thận đem mình té ngã trên đất, rốt cục cũng rớt ra một thẻ tre, tiểu tăng di xoay người nhặt lên, liếc mắt nhìn một cái liền cười nói: “Tiểu thí chủ rất may mắn, đây là một thẻ thượng ký.”Cảnh Mân đi cà nhắc đến xem, hiếu kỳ nói: “Trên đó viết cái gì?”“Đây vốn là quẻ nhân duyên, vì đây là tiểu thí chủ cầu được, thì sẽ là quẻ thân duyên.
Ý là thân duyên chớ cưỡng cầu, đến khi đạt được tất nhiên sẽ đạt được.”Tất nhiên là hai đứa trẻ nghe không hiểu ra sao, chỉ có Từ ma ma nheo mắt, thật có thể tin quẻ này sao.
Quẻ thân duyên này nói … Chính là chuyện của phụ mẫu cô nương phải không? Bà nghĩ đến phụ mẫu của Tri Y, lại nghĩ đến Tĩnh thái phi cùng Thái Hậu, trong lòng có chút hiểu rõ, xem ra cô nương cùng với chủ tử và Thái Hậu mới là rất có duyên.Cảnh Mân lại để Tri Y lắc tiếp, tiểu tăng di đọc quẻ, “Đào lý thư nghiên, cảnh xuân tiên lệ, ngày tốt cảnh đẹp quân tu nhớ, Tùy Tâm Sở Vãng mọi chuyện thích hợp.

Thượng ký.”Lại là thượng ký, Cảnh Mân cảm thấy kỳ lạ, dù sao lúc trước mẫu thân hắn khó lắm mới cầu được một quẻ thượng ký, hắn nổi lên tò mò, không khỏi lại kêu Tri Y lắc thêm vài lần nữa.Tiểu tăng di thấy khó hiểu, đọc quẻ tiếp: “Buồn qua đi, miệng cười, thu nguyệt quải đài cao, nhân theo ngàn dặm đến.
Thượng ký.”“Hữu thần, thậm uy linh, hưng bang phụ quốc, tôn chủ tí dân.
Quẻ tốt nhất.”“Vân tẫn nguyệt giữa, quang huy nơi nơi thông, đường xá phùng thủy thuận, ngàn dặm nhanh như phong.
Thượng ký.”… …Sau khi nghe được, ngay cả Từ ma ma cũng nghe đến chết lặng, tất cả đều là thượng ký- quẻ tốt nhất, có vài quẻ đọc lên không hề liên quan đến Tri Y, bà bắt đầu thấy hoài nghi độ tin cậy.
Cảnh Mân còn muốn để cho Tri Y lắc tiếp, nhưng thấy tiểu cô nương ủy ủy khuất khuất liếc hắn một cái, nước mắt nghẹn ngào, mở bàn tay nhỏ bé đỏ bừng, “Đau, đau.”Từ ma ma lập tức đau lòng, ôm lấy tiểu chủ tử che tay, Cảnh Mân biết vậy nên tự trách, nói vài lời hối lỗi với Tri Y, cuối cùng không nhịn được nói với tiểu tăng di: “Có phải ở đây tất cả đều chỉ có quẻ thượng ký không vậy?”Tiểu tăng di mỉm cười, ánh mắt lóe hào quang, “Cũng không phải, trong ống thẻ có sáu mươi sáu thẻ tre, hai thẻ tốt nhất, tám thẻ thượng ký, tất cả đều đã được vị tiểu thí chủ này rút được hết.”Dù sao Cảnh Mân vẫn còn nhỏ tuổi, nghe vậy thì chỉ biết là vận khí của muội muội rất tốt.
Từ ma ma cũng cực kỳ kinh ngạc, nếu tiểu tăng di này nói thật, hơn nữa nghĩ đến khi trên đường đến Tàng Vân Tự chuyện núi lở, rồi cả chuyện “nhất chi hoa cúc”, tiểu chủ tử của bà….
Cũng không phải chính là “tiểu phúc tinh”?Nửa canh giờ sau Thái Hậu trở về phòng, Từ ma ma không nhịn được đem việc này nói cho bà.

Từ khi Thái Hậu trở về liền có nhiều tâm sự, nghe xong cũng không thấy giật mình, thần sắc nhu hòa nói: “Tiểu Hàm Hàm của ai gia, đương nhiên là phúc tinh.”Thái Hậu còn đang suy nghĩ lời Kiêng Kị đại sư nói chuyện của Tuyên Đế, hắn nói, sau này Thái Hậu đừng có cưỡng cầu đừng ngăn trở, việc nhân duyên của Tuyên Đế cứ để thuận theo tự nhiên, thời cơ đến sẽ biết.Quả thật Thái Hậu có ý cưỡng cầu, còn nói đến việc ngăn trở….
Bà chỉ muốn Tuyên Đế nhanh nhanh thú thê, nhanh nhanh thành thân, làm sao lại ngăn cấm, nếu lời này là thật… Có phải sau này con dâu của bà sẽ là người làm bà vạn phần không vui? Hoặc là….
Nam nhân?Thái Hậu rất lo lắng, lời nói này của Kiêng Kị không chỉ không làm bà an tâm, ngược lại làm cho suy nghĩ càng hỗn loạn.
Vốn định đến hỏi cho rõ ràng một chút, nhưng mấy vị cao tăng đều muốn lời nói có chút bí hiểm, bà hỏi cũng không nói, Thái Hậu chỉ có thể ôm mối sầu lo một mình suy nghĩ.Ở trên Bát Tiên Sơn vì dân chúng Tuyên triều và Tuyên Đế cầu phúc ba ngày, cuối cùng Thái Hậu mang theo một bụng nghi ngờ rời khỏi Tàng Vân tự.
Trước khi chia tay vẫn là trụ trì dẫn theo một vài tăng nhân đưa tiễn, lúc đó cả nai con đã liếm mặt Tri Y cũng xuất hiện, hướng về phía tiểu cô nương kêu hai tiếng, tràn đầy vẻ quyến luyến, không biết có phải nó đã coi nàng thành đồng loại không.Tri Y ôm lấy nó cọ cọ, mềm giọng kêu to với trụ trì, “Đại ~ sư.”Trụ trì mặt mày tràn ý cười, ngồi xổm xuống làm cho tiểu cô nương lại sờ soạng chòm râu, hiền lành nói: “Nai con không thể rời núi, tiểu thí chủ nếu yêu thích nó, không bằng sau này hàng năm đều đến Tàng Vân tự một chuyến.”Tri Y gật gật đầu cũng không biết có nghe hiểu hay không, đã bị Từ ma ma dắt tay xuống núi, lưu luyến không rời quay đầu nhìn lại mãi.Thẳng đến lúc lên xe ngựa, nàng còn ghé vào cửa sổ, mở to mắt nhìn về hướng Bát Tiên Sơn ngẩn người, khuôn mặt phấn nộn nộn bị Cảnh Mân véo véo trêu trọc cũng không phát giác.Không chỉ có Tri Y như thế, Thái Hậu cũng bộ dáng mất hồn mất vía, Cảnh Mân nhìn mà buồn bực, thầm nghĩ đi chùa miếu một chuyến, hoàng tổ mẫu cùng muội muội đều trở lên kỳ quái .Đoàn xe không nhanh không chậm trở lại kinh thành, đường về cũng không gặp chuyện gì như núi nở này kia, một đường an toàn.Từ sớm Tuyên Đế đã nhận được tin tức, nhưng người của Thái Hậu thông truyền mấy ngày gần đây có mưa xuân nhiều, Tuyên Đế chớ xuất cung, trực tiếp chờ ở Kính Hòa cung là được.An Đức Phúc vội vàng cùng chủ tử chạy tới Kính Hòa cung, thấy Tuyên Đế khoanh tay đứng ở cửa Nam nhìn ra, tuy mặt vẫn lạnh lùng, nhưng có thể thấy tâm tình đang rất tốt.Không chỉ nói Tuyên Đế, An Đức Phúc cũng rất cao hứng.
Trong cung không hậu không phi, trừ Hoàng Thượng chỉ có Thái Hậu, Thái Hậu vừa đi sẽ không tránh được tiêu điều tịch mịch, mắt thấy lãnh khí trên người Hoàng Thượng ngày càng nặng, còn kém không đem cung nữ nội thị trong cung đông cứng, nay cuối cùng Thái Hậu và vị Mộ tiểu cô nương kia cũng hồi cung, An Đức Phúc cảm giác sâu sắc vui mừng.Ước chừng hai khắc sau, nghi giá Thái Hậu rốt cục chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.Tuyên Đế tiến lên, “Mẫu hậu.” Tự mình dìu Thái Hậu xuống xe ngựa.Thái Hậu không nhanh không chậm xuống xe, đã nhiều ngày không thấy Tuyên Đế.
Thấy hắn đã thay long bào mặc y bào nguyệt sắc tao nhã lịch sự, thân như tùng bách thẳng tắp, trầm ổn tự nhiên, khuôn mặt tuấn lãng như đao khắc, uy nghi đế vương cũng không giảm.

Bà không khỏi vừa lòng gật đầu, xem ra mấy ngày nay Tuyên Đế cũng không bạc đãi bản thân.“Hoàng Thượng ~” âm thanh mềm mại quen thuộc vang lên, đầu nhỏ của Tri Y chui ra, hai tròng mắt sáng ngời tràn ngập ỷ lại như trước.Nàng mở bàn tay nhỏ bé, giống như hy vọng Tuyên Đế ôm nàng xuống xe.Tuyên Đế nhất thời bất động, Thái Hậu nhịn ý cười xuống, cố ý không nói gì, yên tĩnh nhìn hai người giằng co.Tri Y nghiêng đầu, lại vẫy vẫy tay, cảm thấy kỳ quái Tuyên Đế sao lại không để ý tới mình.Tiểu cô nương rất quấn người, Tuyên Đế bất đắc dĩ, vẫn giơ tay đem người ôm vào trong lòng.
Mấy ngày không thấy, tiểu cô nương đã béo hơn chút, lại có vẻ càng mềm mại hơn, giống áo bông âm áp dán trước ngực, làm hắn mất đi cảm giác lạnh lẽo.Hẳn là vừa mới ăn điểm tâm, trên người Tri Y mang theo một cỗ hương thơm ngọt ngào.
Lại được Tuyên Đế ôm lấy nàng hiển nhiên rất cao hứng, lấy ra cung nhỏ trong lòng nói chuyện với Tuyên Đế, ước chừng chỉ có chính nàng biết mình đang nói cái gì, Tuyên Đế lại có thể thỉnh thoảng gật đầu đáp lại nàng.Thấy Tuyên Đế bị Tri Y bám lấy, Thái Hậu vừa lòng cười, kêu An Đức Phúc đi theo, nhẹ giọng hỏi, “An Đức Phúc, ai gia hỏi ngươi, năm ngoái triều đình có nhiều thần tử tuấn tú hay không?”An Đức Phúc: “… Ách?”


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.