Khói thơm từ lư hương tản ra ngập tràn cả phòng, xen lẫn với nó là mùi thuốc nồng đậm, làm người ta có cảm giác khó chịu.
“Chủ tử, hoàng thượng tới.”
Tĩnh thái phi hữu khí vô lực lên tiếng, “Đem cửa sổ nhỏ mở ra, đừng để Hoàng Thượng ngửi thấy mùi thuốc khó chịu.”
“Không cần.” Tiếng Tuyên Đế truyền tới, theo đó bước qua bậc thềm nhỏ, “Tháng giêng đầu xuân rất lạnh, đừng để cho Thái Phi lại bị phong hàn.”
Hắn vén áo bào ngồi xuống trước giường, lo lắng hỏi: “Người hôm nay như thế nào? Có cảm thấy tốt hơn không?”
Tĩnh thái phi mỉm cười gật đầu, lại dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, “Làm phiền Hoàng Thượng rồi, ta không làm lỡ chuyện Hoàng Thượng chứ?”
“Trẫm hạ triều xong mới đến.” Đoạn Tuyên Đế lệnh An Đức Phúc tiến lên.
An Đức Phúc nâng khay, mặt cười vui vẻ, “Thái Phi nương nương, Hoàng Thượng hôm qua sai người từ trong kho lấy ra, đây là kỳ dược Đa La quốc tiến cống, đối với bệnh của Thái Phi rất có hiệu quả. Cắt một khúc nhỏ đem thả vào đun sôi cách thủy để Ngọ thiện dùng, sau đó nằm nghỉ một hồi, đảm bảo lúc người tỉnh dậy thần thanh khí sảng.”
An Đức Phúc miệng lưỡi thành thạo, ngữ điệu trầm bổng du dương, ngay cả nói một đoạn ngắn như thế cũng giống như đang kể chuyện, làm người ta nghe xong thường không khỏi vui vẻ.
Đuôi mày Tĩnh Thái Phi cũng cong lên, “E rằng thuốc bình thường gì đó, công công nói cũng biến thành tiên đan.”
“Thái Phi nói oan uổng nô tài, đây chính là mảnh tâm ý thật lòng của Hoàng Thượng.” An Đức Phúc nịnh nọt quá độ, khiến Tuyên Đế nhịn không được mà đá hắn một cước, “Lắm miệng, lui ra đi.”
Tĩnh Thái Phi nhìn về phía hắn, “Làm Hoàng Thượng lo lắng rồi.”
Tuyên Đế mắt lộ ra ý cười, viền mắt nhu hòa hạ xuống, “Chỉ cần người khỏe mạnh trở lại, thì không tính là phiền hà.”
Vẻ mặt hắn không giống làm bộ, làm cho Tĩnh Thái Phi lộ vẻ xúc động, hốc mắt có chút chua xót.
Bà và Tuyên Đế không phải mẫu tử ruột thịt, lúc trước có mấy lần ra sức khuyên can Tiên Đế đừng để Yêu Phi mê hoặc mà phế bỏ Thái tử. Không ngờ mẫu tử Tuyên Đế ghi nhớ ân tình, Tuyên Đế lên ngôi, những phi tử khác của Tiên Đế đều bị đưa đến thanh tự chăm lo tuổi già, chỉ duy nhất mỗi bà được ở lại trong cung phong làm Thái Phi, hầu hạ tận tình.
Tĩnh Thái Phi cả đời không con cái, cho dù ở trong cung hưởng hết vinh hoa cũng không khỏi cảm thấy cô tịch. May mà dạo gần đây có nàng cháu gái nhỏ Mộ Tri Y bầu bạn, giúp mấy ngày cuối cùng của bà trên thế gian không đến nỗi cô độc. Thấy bộ dạng Tuyên Đế lúc này, Tĩnh Thái phi ngầm hạ quyết tâm, chỉ chờ Kính Mẫn Thái Hậu đến nhất định phải nói ra.
Trà cụ làm từ gốm sứ hảo hạng cùng trà tươi đã được bày ra, từ nhỏ bà đã học và sớm trở thành một tay pha trà lão luyện, cũng vì điểm ấy mà Tĩnh Thái Phi được đưa vào nội điện.
“Đây là nhị hoa mai mùa đông năm ngoái rơi trên tuyết được gom lại, chôn hoa dưới đất phong kín một năm, dùng pha trà thì trà cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái.” Vân ma ma nhẹ nhàng giải thích, “Chủ tử biết Hoàng Thượng yêu thích uống trà, đặc biệt lệnh bọn nô tỳ đến các nơi hái nhị hoa mới nhú đầu xuân, tự mình lựa chọn rồi đem phơi khô, hợp với cam thảo và lá cây bạch quả, chỉ đợi Hoàng Thượng thưởng thức.”
Tuyên Đế trong lòng khẽ động, cầm chiếc chén sứ trong tay hớp một ngụm, khen: “Chỉ có ở chỗ Thái Phi, mới có thể uống được loại trà thanh khiết tuyệt hảo này.”
“Hoàng Thượng thích là tốt rồi.” Tĩnh thái phi mỉm cười gật đầu, lời nói vừa dứt liền có người báo Kính Mẫn Thái Hậu giá lâm.
Kính Mẫn Thái Hậu từ ngoài điện chậm rãi đi tới, vẻ mặt trang nghiêm, theo bên cạnh là hai ma ma, phía sau có bốn tiểu cung nữ theo sát. Người một thân cung trang màu lam, cổ áo chéo thêu hoa văn Vân Tường càng tôn thêm dáng vẻ lạnh lùng, trên búi tóc có cài trâm ngũ phượng hướng dương, toát ra vẻ lộng lẫy hoa lệ.
Tuyên Đế đứng dậy tiến lên vài bước, tự mình đỡ lấy tay Kính Mẫn Thái Hậu, “Mẫu hậu.”
Thái Hậu hơi hướng về phía hắn gật đầu, ánh mắt chuyển tới trên người Tĩnh thái phi, lại ôn hòa, “Muội đang còn có bệnh, không cần đa lễ.”
Nguyên ma ma chuyên hầu hạ cạnh Thái Hậu giúp người cởi áo khoác xuống treo lên giá, Thái Hậu giúp Tĩnh thái phi ngồi xuống bên cạnh mình, “Ai gia vốn định chờ trời chuyển ấm rồi mới đến quấy rầy muội, cho muội nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.”
“Muội dưỡng sức đã đủ lâu rồi.” Tĩnh thái phi cười cười, “Làm phiền nương nương, muội sắp chết mà còn làm người phải lo lắng bôn ba.”
“Nói bậy bạ gì đó.” Mắt phượng Thái Hậu nhíu lại, không vui nhìn bà, “Muội so với ai gia còn nhỏ hơn vài tuổi, cái gì mà sắp chết, còn nói nữa ta sẽ phạt muội.”
Kính Mẫn Thái Hậu là nguyên hậu của tiên đế, nhưng vì do cứng nhắc tuân thủ nghiêm ngặt quy củ quá mức nên không được tiên đế yêu thích, mà Tĩnh Thái Phi lúc trước vào cung vốn nhờ tính tình ôn nhu như nước cùng mỹ mạo xinh đẹp khó tìm nên được sủng ái hết mực. Vì vậy trước đây Thái Hậu và Tĩnh Thái Phi không mấy hòa thuận, mà nay vài thập niên trôi qua, tiên đế đã qua đời, hai người sớm đem khúc mắc ngày xưa buông bỏ, thân nhau như tỷ muội.
Thái Hậu hiển nhiên cũng không muốn thấy người khó tìm trong cung có thể cùng trò chuyện với mình sớm rời đi.
Tĩnh Thái Phi cười, nhẹ giọng trấn an khuyên giải. Một lát sau đem những người khác bên trong lui xuống, bàn tay tái nhợt nắm tay Kính Mẫn Thái Hậu, “Nương nương, lần này mời người đến đây, là có một chuyện muốn nhờ.”
“Cũng đều là vì… muội không yên tâm về cháu gái.” Tĩnh Thái Phi ho khan vài tiếng, “Muội lo lắng nếu cứ đưa Tri Y trở về Mộ phủ, cha mẹ nó là người hồ đồ, hành sự hoang đường. Huynh trưởng muội… từ trước đến nay lại không quan tâm việc nữ nhi xuất giá, mà chỉ có cô tổ mẫu là muội ít nhiều quan tâm.”
Huynh trưởng Tĩnh Thái Phi chính là ngoại tổ phụ của Tri Y—— Lễ bộ Thượng Thư Trang Doãn Đức, ông từ trước đến nay luôn giữ gìn thanh cao, đối với việc xuất giá gia sự bên ngoại, nếu như không cần thiết thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
“Muội đừng vội, chậm rãi mà nói.” Thái Hậu giúp bà rót chén nước ấm, đợi Tĩnh Thái Phi nhuận giọng rồi hỏi tiếp, “Chẳng lẽ muội… muốn ai gia nuôi dưỡng đứa nhỏ này?”
Kính Mẫn Thái Hậu từng gặp qua tiểu cô nương vài lần, trong ấn tượng là dáng vẻ thập phần nhu thuận, do rất giống Tĩnh Thái Phi nên cũng có chút hảo cảm.
Tĩnh Thái Phi lắc đầu, “Cha mẹ nó còn sống, làm sao dám nói loại chuyện này, chính muội… cũng không thể giữ nàng ở mãi trong cung.”
“Chỉ là cháu gái muội, thuở nhỏ được trong nhà nuông chiều mà lớn, lớn lên tâm cao khí ngạo, từ trước đến nay không bao giờ để ý tới người khác, ngay cả thân sinh cốt nhục của mình cũng không có mấy phần tâm tư.” Tĩnh Thái Phi trầm giọng thoáng vẻ thất vọng, “Muội bây giờ, Tri Y mà hồi phủ, chỉ sợ nàng lại để đứa nhỏ làm ra chuyện gì quái quỉ, cho nên muốn nhờ nương nương người có thể giúp muội… săn sóc vài phần.”
Nói đoạn, Tĩnh Thái Phi lấy khăn lau lệ, “Lúc trước khi nhận Tri Y vào cung, lúc này đã là đứa bé hơn 3 tuổi, mà thân hình chỉ cỡ bằng đứa trẻ mới sinh được năm, bước đi lảo đảo vô lực, thanh âm nhỏ tựa như con mèo mà yếu ớt, thấy người thì tránh. Tuổi còn nhỏ mà đã mắc nhiều bệnh trong người, trời mà trở lạnh nhất định phải uống thuốc mới có sức chống lại phong hàn.”
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, bà lại trở nên lo lắng, “Được như thế này cũng là vất vả nuôi dưỡng, muội chỉ sợ nàng một khi hồi phủ lại…”
Kính Mẫn Thái Hậu nghe cũng có chút đau lòng, “Chuyện này thật hoang đường, hồ đồ.”
Trước mắt Tuyên Đế xuất hiện một tiểu cô nương mới cao quá đầu gối hắn thập thò ngoài cửa điện, trong lòng sáng tỏ.
“Muội yên tâm.” Kính Mẫn Thái Hậu vỗ nhẹ mu bàn tay Tĩnh Thái Phi, “Ai gia ắt sẽ luôn luôn truyền nàng vào cung, xem nàng sống như thế nào, lại phái thêm hai ma ma đến Mộ phủ trông nom, đảm bảo không có người dám tác quai tác quái.”
Vẻ mặt thêm ý cười vui vẻ, Kính Mẫn Thái Hậu nói tiếp: “Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau chọn cho nàng một vị hôn phu tốt, muội xem chẳng phải càng yên lòng?”
Biết Thái Hậu đang an ủi mình, Tĩnh thái phi cũng cười, “Được, được.”
“Chờ Tri Y hơi lớn thêm chút…” Thái Hậu nhìn thấy Tĩnh Thái Phi như lên tinh thần, lại tiếp tục nói tiếp đề tài này, trong lời nói thẳng đem tiểu cô nương Tĩnh Thái Phi lo lắng bảo hộ không kẽ hở.
Tuyên Đế yên lặng ngồi nghe một đoạn, đến khi Thái Hậu bắt đầu lôi kéo Tĩnh Thái Phi nói chuyện vặt vãnh riêng tư thì mới nháy mắt ra dấu với Thái Hậu một cái, rời khỏi tẩm điện.
Trong sân lại không thấy cái tiểu cô nương ngốc nghếch kia, có lẽ là đã mang mèo nhỏ chạy đến chỗ nào chơi rồi.
An Đức Phúc giữ cửa nửa ngày, thấy hắn đi ra liền vội vàng nghênh đón, “Hoàng Thượng, người phải đi?”
Tuyên Đế gật đầu bước đi, bất chợt dừng lại, ” Bảo Thái y viện bàn bạc cùng với Thái y chẩn bệnh, nhất thiết phải trị liệu thật tốt cho Thái Phi, nếu không…”
Hắn ngừng lại, ngẫm lại tình trạng Tĩnh Thái Phi hôm nay, cuối cùng trong lòng than nhẹ một tiếng, “Bảo bọn họ cố gắng hết sức.”
“Vâng.”
Tám nội thị cước bộ trầm ổn mạnh mẽ mang ngự liễn(1) đến, đi trên mặt tuyết mà không loạn chút nào, một ít rung động dưới thân cũng bị đệm êm chậm rãi gạt đi. Tuyên Đế sắc mặt thâm trầm, ánh mắt nhìn về phía những cây khô phủ một lớp tuyết thật dày trong lâm viên bên đường.
Cây khô sắp gặp xuân về, đáng tiếc, Tĩnh Thái Phi e rằng sẽ không thấy được cả vườn hoa nở ngày đó.
Tuyên Đế không về Thần Quang Điện, mà đi đến thư phòng Cần Chính Điện phê duyệt tấu chương. Cần Chính Điện không có địa long(2) sưởi ấm, chỉ luôn đốt một chậu than bạc, bởi vì Tuyên Đế thường nói xử lý chính vụ thì không thể nhàn hạ quá mức, do sống xa xỉ thì sẽ mất đi lý tính.
Một lúc lâu sau, khi duyệt xong một loạt tấu chương báo cáo về việc xây dựng thủy vận, Tuyên Đế cầm bút trầm tư.
An Đức Phúc thay chén trà nóng ở bàn, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, người có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Không cần.” Tuyên Đế nhớ tới Tĩnh Thái Phi, “Trẫm thấy Thái Phi đối với người cháu gái này so với bên ngoài chăm sóc rất nhiều, đây là vì sao?”
“Dĩ nhiên là vì Mộ cô nương rất đáng thương.” An Đức Phúc phe phẩy tay áo, giọng điệu thương cảm, “Nô tài nghe nói cô nương không được cha mẹ để ý, chỉ có Thái phi nương nương ít nhiều quan tâm vài phần.”
“Vậy ư?”
” Tất cả việc này đều là nô tài nghe người bên ngoài nói, nô tài kể lại, Hoàng Thượng nghe nếu thấy không phải, mong người thứ tội.” An Đức Phúc cẩn thận quan sát thần sắc Tuyên Đế.
“Ừm.”
“Nghe nói hôn sự hai nhà Mộ Trang, là do Mộ đại học sĩ cùng phu nhân dốc hết sức thúc đẩy.” An Đức Phúc nhớ lại nói, “Trước đây Mộ lão phu nhân vừa thấy đích nữ Lễ bộ Thượng Thư Trang đại nhân, cảm thấy tính tình Trang cô nương và mình rất hợp, tương đầu ý hợp, lập tức gặp Trang phu nhân cầu hôn, sau đó hồi phủ cùng Mộ đại học sĩ thương lượng, lập tức đem việc hôn nhân định đoạt.”
“Mộ thị lang và Trang thị nữ thành hôn được nửa năm thì Mộ đại học sĩ về hưu hồi hương, cùng Mộ lão phu nhân tới Giang Nam tĩnh dưỡng. Mới đầu hai người ân ái được vài năm, nhưng nô tài nghe nói, lúc Trang thị có bầu năm tháng thì phát hiện Mộ thị lang đang nuôi một ngoại thất là thanh quan(3) chuộc ra từ Nhuyễn Hương Các ở bên ngoài.”
“Trang thị ghen tuông, từ trước đến nay không cho phép Mộ thị lang nạp thiếp. Nghe được tin này đã dẫn theo một đội hộ vệ đến chỗ di nương kia đại náo một hồi, còn bắt người đó cởi hết ngoại sam chỉ chừa một kiện áo lót bên trong ném vào chỗ đông người, mặc nha hoàn bà tử cùng người đi đường lui tới chửi mắng, mất hết thể diện mặt mũi.”
Tuyên Đế nhíu mày, “Thật là một nữ tử ngang ngạnh.”
“Không chỉ có thế đâu.” An Đức Phúc nói tiếp, “Di nương kia không chịu nổi nhục nhã, không lâu sau vì xấu hổ mà tự sát. Mộ Thị Lang nghe tin vô cùng giận dữ, ngại vì Trang thị đang có bầu nên không phạt nàng, lại nháy mắt đón biểu muội bà con xa vào cửa, nâng làm quý thiếp, ở trong phủ cơ hồ muốn cùng Trang thị vai vế ngang hàng.”
Hai chân mày Tuyên Đế nhăn lại càng sâu, An Đức Phúc thấy thế lại thả thanh âm trầm xuống, “Thế nên sau khi Trang thị sinh hạ nữ nhi, tức vị Mộ cô nương này, chỉ chăm sóc một chút, còn lại chủ yếu là đám nha hoàn nhũ mẫu lo liệu. Mộ thị lang ngày thường không quan tâm, trừ bỏ trường hợp đặc biệt như yến hội trọng đại thì mới cùng vị chính thê này gặp nhau, thời điểm khác cơ bản đều ở trong phòng vị quý thiếp kia.”
“Những chuyện nhà trong phủ người ta này ngươi làm như thế nào mà biết được?” Tuyên Đế chợt hỏi.
“Cái này… kỳ thật cũng không nhiều người biết, nô tài là nghe các ma ma ở chỗ Tĩnh Từ cung nói.” An Đức Phúc cười nịnh nọt, Tĩnh Thái Phi ở trong lòng Hoàng Thượng và Thái Hậu địa vị không thấp, lai lịch Mộ cô nương người Thái phi yêu quý nhất, hắn sao có thể không nghe ngóng cơ chứ, nhỡ may ngày nào đó chủ tử hỏi hắn đáp không ra thì nguy.
Tuyên Đế buông bút son, ý bảo hắn tiếp tục.
“Ước chừng tháng tư trước, đúng ngày sinh của Trang Thượng Thư, Trang thị phải về chúc thọ, nhưng Mộ thị lang bận việc nên không tiện đi cùng, để cho Trang thị đưa nữ nhi đi trước. Trang thị không tin, cho rằng Mộ thị lang bài trí nàng thế này vì đang bận dây dưa với thiếp thân ở thư phòng, trong cơn tức giận đem nữ nhi bỏ mặc bên ngoài thư phòng, nói nếu Mộ thị lang không cùng đi, thì sẽ không quan tâm đến nữ nhi này.”
“Mộ thị lang tưởng Trang thị nói đùa, cũng không phái người ra ngoài xem xét. Trang thị quả thực đã đem cô nương bỏ mặc bên ngoài thư phòng, không cho người bên ngoài đi giúp, cũng cấm cô nương vào nhà.” An Đức Phúc thổn thức, “Hôm đó là trận tuyết đầu mùa, đúng thời gian trời giá rét cực điểm, nghe nói cô nương ở bên ngoài trời lạnh gần hai canh giờ, thẳng đến khi Mộ thị lang đi ra mới phát hiện, khi tìm thấy cả người đã đông lại thành người tuyết nhỏ, về sau vì vậy mà lưu lại hàn úy bệnh căn hại thân thể yếu ớt.”
“Chuyện này lúc đó làm kinh thành náo loạn một hồi, bởi vì Mộ thị lang tức giận đến muốn hưu thê, đưa mọi việc xấu đủ loại Trang thị làm nói ra. Nhưng cuối cùng cũng hưu không thành, ngược lại làm cho mọi người chê cười hả hê.” Một lúc phải nói quá nhiều, An Đức Phúc hắng giọng một cái, “Thái phi nghe kể lại, truyền Trang thị tiến cung khiển trách một trận, cũng nhận Mộ cô nương tiến cung nuôi dưỡng, chuyện từ đó về sau, Hoàng Thượng hẳn đã biết.
(1) Ngự liễn: xe vua, kiệu vua
(2) Địa long: đường hầm ngầm dưới hoàng cung, mùa đông đốt than ở dưới để sưởi ấm