Vì có Tri Y đồng hành dọc đường đi Tuyên Đế không có khả năng giữ im lặng như những lần trước.
Cũng may trừ bỏ ngày đầu tiểu cô nương hưng phấn một chút còn lại hầu hết đều rất nhu thuận, chỉ là do Thái Hậu không ở đây nàng lại càng dính Hoàng thượng, sáng sớm mỗi ngày tỉnh lại chuyện thứ nhất là muốn đi tìm Hoàng Thượng, mấy người Mặc Trúc đều có chút dở khóc dở cười.Trong mấy ngày lăn lộn trên đường đến bãi săn, Tri Y không phải mặc kỵ trang suốt ngày mà mặc trang phục của nam hài, do tuổi còn nhỏ đặc trưng của giới tính chưa hiện rõ, đi theo Tuyên Đế ra ngoài vài lần đều bị cho là Cảnh Mân- nhị nhi tử của Tín Vương.Quan viên thị vệ chưa thấy qua mặt Cảnh Mân đều nói thầm trong lòng: Tín Vương không hổ là Tín Vương, chính mình bị Hoàng Thượng lưu tại trong kinh liền phái con trai đến quấn quít lấy Hoàng Thượng.Tri Y vui vẻ mấy ngày, mấy ngày sau tinh thần lại không phấn chấn, mắt thấy cònTri Y vui mấy ngày, sau mấy ngày còn có chút tinh thần không phấn chấn , mắt thấy còn có một ngày sẽ đến bãi săn nên ngoan ngoãn ngồi ở trong liễn.
Đầu nhỏ gác lên cửa sổ bằng gỗ hoa lê nhìn cảnh sắc bên ngoài, chân đong đưa tùy ý.Đội ngũ hơn vạn người chậm rãi đi phía trước, vó ngựa nhấc lên bụi đất mù mịt bị gió thu thổi bay ở phía sau.
Đường đến bãi săn có bốn hướng, lần này đội ngũ chọn đường Hồng Hà, đi từ phía Tây về hướng Đông Bắc, phong cảnh đường đi hay thay đổi, lá cây trơ trụi, có hôm sáng sớm giáp thương của thị vệ bị phủ bởi một tầng sương lạnh, sang trưa ngày hôm sau tan thành bọt nước nhỏ giọt làm hàn giáp phiếm ra ánh sáng bạc.Tri Y nằm úp sấp nằm ở trên cửa sổ nhỏ, tầm mắt chuyển tới giáp trụ trên người thị vệ xung quanh, không chú ý đã nhìn hồi lâu.
Đây đều là ngự tiền thị vệ tùy giá theo Tuyên Đế, trăm dặm mới tìm được một người, dáng người ai nấy đều cao ngất, khí vũ hiên ngang, ánh mắt kiên nghị dường như sẽ không bao giờ bị ngoại cảnh tác động.
Chỉ có điều là giác quan bén nhọn nên đương nhiên sẽ phát hiện có ánh mắt luôn dõi theo bọn họ từ phía xe ngựa, trong đó có một thị vệ mới được đề bạt không lâu bị ánh mắt nhìn theo thời gian dài quá, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng nhưng vẫn gắng gượng không quay đầu, làm mấy đồng nghiệp xung quanh đều liếc mắt nhìn hắn nín cười.“An Phúc” thanh âm mềm mại của làm cho An Đức Phúc lập tức lên tiếng trả lời chạy nhanh lại đây, “Cô nương làm sao vậy?”Ngón tay mập mạp chỉ về phía mặt của người thị vệ, Tri Y hiếu kỳ nói: “Nóng?”An Đức Phúc nhìn lại, thì ra là sắc mặt của người thị vệ kia hồng quá mức, đầu còn có mồ hôi không khỏi cười khẽ, âm thầm suy nghĩ đây là thị vệ nhà ai đưa vào, bao lâu rồi mà lại còn ngượng ngùng như vậy, bị người nhìn nhiều vài cái mặt cũng đỏ thành cái dạng này.“Tri Y” không đợi An Đức Phúc đáp lời đã nghe được thanh âm trầm ổn của Tuyên Đế truyền ra từ trong xe, “Trở về.”Tri Y lập tức cao hứng lên tiếng trả lời, thu hồi đầu nhỏ đang chui ngoài cửa sổ chạy về phía ghế tường vân.
Rốt cục cũng làm cho thi vệ kia được thở ra một hơi, trong lòng hắn vô cùng cảm kích Tuyên Đế.Tuyên Đế đem người ôm đến trên đùi, tiểu cô nương lập tức khoanh chân lại nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.An Đức Phúc cúi đầu mỉm cười, nhấc ấm tử sa rót nước nóng vào hai chén trà, đang chuẩn bị hỏi cái gì đã nghe thấy tiếng tê dài của tuấn mã bên ngoài, nói kinh thành truyền đến cấp báo.Sắc mặt Tuyên Đế không thay đổi cho người ta đem thư tín tới mở ra đọc nhanh như gió, đọc đến một nửa không khỏi mắng một tiếng “Hồ nháo!”Thư là do Đô Đốc viện Tả Đốc Ngự Sử truyền đến, nói bốn ngày trước Tín Vương hẹn vài vị quan viên trong triều đi Linh Oanh các nghe nhạc, có rượu ngon giai nhân làm bạn.
Lại không cẩn thận uống hơi nhiều, trong lúc ấy không biết nghe được có vị quan buông mấy lời khinh bạc với mũ nhân mà hắn đang thưởng thức làm hắn giận dữ, lật bàn đem mấy quan viên đánh một trận, tự mình đánh còn chưa hả giận còn để thị vệ tùy thân lên đánh cùng.Sau khi đánh xong nhìn lại thấy mấy người này không phải gãy chân thì đứt tay, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng hai tháng mới tốt được.Vài quan viên này đương nhiên là không thể làm gì được chỉ có thể ở nhà dưỡng thương.
Bọn họ khóc lóc sướt mướt cáo trạng với Thái Hậu và Đô Đốc viện, ngày hôm sau Tín Vương ăn năn hối cải vì hành vi đã gây ra.Nghe nói ngày đó Tín Vương ôm bọn họ xưng huynh gọi đệ, tỏ vẻ đều là bổn vương không tốt, bổn vương hồ đồ.
Sau đó phái mười thị vệ cũng như tỳ nữ sai vặt đến nhà mỗi người hầu hạ, ngẫu nhiên còn tự mình đén ân cần hỏi han bệnh tình, một ngày mười hai canh giờ luân phiên quan lý, uống nhiều hơn một chén nước cũng không được, nằm nhiều hơn một chút cũng không được, ngay cả việc nghỉ ngơi trong phòng thê thiếp cũng không được, nói là sợ ảnh hưởng tới thương thế của bọn họ.Được hai ngày mấy người bị chiếu cố kêu khổ không ngừng, đều nói không thể hoàn toàn trách tội Tín Vương, đều là bọn hắn nói năng không biết kiềm chế, khẩn cầu Tín Vương đem mấy người này rút về vương phủ.
Tín Vương lại tỏ vẻ kiên quyết không được, nhất định phải đợi cho bọn họ hoàn toàn khang phục, bằng không hắn sẽ áy náy không chịu nổi.Mấy ngày sau đấy thị vệ thủ hạ của Tín Vương đem phủ mấy quan viên này như thùng sắt, ngay cả chim bay trên trời cũng đuổi đi vì lí do để chư vị đại nhân có thể bình an tĩnh dưỡng.Đầu tiên Tả Đô Ngự Sử lòng đầy căm phẫn, vài nét bút hạ xuống đem chuyện Tín Vương ấu đả mệnh quan triều đình trước mặt mọi người, tiếp theo tỏ vẻ Tín Vương là do Hoàng Thượng trao quyền trấn thủ kinh đô nếu để người khác xử lý thì không tốt.
Cuối cùng xin chỉ thị từ Hoàng thượng nói là bọn hắn và Lễ Bộ an ủi mấy quan viên liên lụy, tạm thời miễn sự vụ của bọn họ lại tri kỷ phái mấy đội Kinh Đô vệ đi trấn thủ phủ đệ mấy vị đại nhân, miễn lại có người sinh sự, hỏi thế này còn có chỗ nào làm không ổn.Nhìn đến cuối cùng, mặc dù trên mặt Tuyên Đế vẫn là vẻ giận dữ, An Đức Phúc vẫn chú ý nên bắt được ý cười thoáng qua của chủ tử nhà mình, nhất thời cân nhắc chắc Tín Vương gia lại làm ra chuyện gì tốt.“Nha” Tri Y huơ huơ tay hòng lôi kéo sự chú ý của Tuyên Đế.Tuyên Đế hồi thần, sờ sờ đầu nhỏ của nàng, lực đạo không nhẹ không nặng thực sự rất thoải mái, tiểu cô nương được xoa đầu giống như mèo được vuốt lông phát ra tiếng ngáy nhẹ, còn tự giác xoay người để Tuyên Đế xoa bên kia.An Đức Phúc không khỏi ho nhẹ một tiếng, cảm thấy vị tiểu chủ tử này học mèo con giống nhau như đúc, may mắn ở đây không có người ngoài, nếu không bị người ta nhìn thấy bộ dáng “hầu hạ” người khác của Hoàng Thượng không phải đem người dọa sợ sao.Tuyên Đế lại nhìn thoáng qua thư, lại nhìn ba chữ “Mộ Liên Thu” trong danh sách quan viên bị ẩu đả liền nhìn về phía Tri Y.Tiểu cô nương nằm ngửa ở trong lòng hắn, vẻ mặt thiên chân rực rỡ, khuôn mặt phấn hồng không hề sầu lo.Ba chữ “Mộ Liên Thu” trong lòng nàng không hề để lại ấn tượng, cho dù người đứng ở trước mặt thì đối với nàng mà nói đại khái cũng chỉ là “Người xấu” đã từng bắt nạt nàng mà thôi.Tháng trước Tuyên Đế từng nhân tiện chuyện hắn không làm tốt sự vụ đã lạnh giọng trách cứ hắn trước mặt mọi người, cũng giảm nửa năm bổng lộc của hắn.
Nhưng hiển nhiên Tín Vương cảm thấy không đủ, tiện việc sửa trị mấy quan viên có liên hệ với hoàng tộc mấy quốc gia khác cũng đem Mộ Liên Thu xử lý một phen, xem ra là thực sự coi chính mình là “phụ thân” của Tri Y.Nhấc bút viết xuống mấy chữ, Tuyên Đế để An Đức Phúc đem lời hồi âm giao cho thị vệ, để người ra roi thúc ngựa đưa trở lại kinh thành, trong đó chú ý phần chuyện Mộ Liên Thu bị vô cớ liên lụy.Tri Y không biết sớm có người âm thầm thay nàng trút giận, thật sự hung hăng dạy dỗ người xấu một chút.
Nàng còn nhỏ, là thời điểm tò mò với mọi thứ, lần xuất cung này chỉ riêng cảnh sắc dọc đường cũng đã đem sự chú ý của nàng hấp dẫn làm sao còn nhớ rõ thời gian mấy tháng trước ở Mộ phủ kia.Đội ngũ lại chạy chầm chậm một ngày, rốt cục mơ hồ có thể trông thấy khuôn viên bãi săn cùng với núi cao trùng điệp.Khuôn viên bãi săn là nơi mấy sơn mạch hội hợp, địa vực rộng lớn, địa hình phức tạp lại hay thay đổi, núi cao chót vót, vực sâu, thảo nguyên đều có, chủng loại động vật hoang dã cũng đa dạng.
Mà nơi này khí hậu lại mát mẻ thích hợp tránh nóng vào mùa hè, chỗ này sớm đã bị vây làm bãi săn của Hoàng gia, trăm dặm xung quanh đều không có dân chúng sinh sống.Đến nơi Tuyên Đế không lập tức tiến vào bãi săn hạ trại mà ở trong thành ngoài bãi săn nghỉ tạm một đêm, ra lệnh cho binh lính nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày mai mới chuẩn bị bố vây.Tri Y theo Mặc Trúc các nàng nghỉ ngơi một đêm, canh năm ngày hôm sau trời còn chưa sáng rõ đã mơ mơ màng màng bị người ôm đứng lên, Tích Ngọc hưng phấn nhỏ giọng nói: “Cô nương nên dậy thôin, bên ngoài bắt đầu bố vây rồi.”Tri Y ưa tay dụi mắt lung tung vài cái, lại ngáp thêm một cái mới nãi thanh nói: “Hàm Bảo Nhi vây.”Mặc Trúc cười, đem người ôm đến bên cửa sổ, ôn nhu nói: “Cô nương, xem.”Lúc này Tri Y mới mê hoặc nhìn ra kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, nha một tiếng tự tay ôm lấy bệ cửa sổ, ánh mắt mở to giống Tuyết Bảo Nhi ngồi bên cạnh.Lúc này, nắng sớm mới lên, trước thành đã có mấy vạn binh lính đứng sẵn, hoặc là giơ roi giữ ngựa hoặc cầm thương đứng thẳng, một mảnh đông nghìn nghịt như mây đen cuồn cuộn.
Mỗi người đều nghiêm túc nhìn về phía trước, ánh mắt ngưng tụ ở trên người đứng ở giữa đội ngũ đầu hàng Kiến Uy tướng quân—— Đan Duệ Phong.Đan tướng quân đã qua tuổi năm mươi nhưng dáng người vẫn cao ngất như tùng, khí thế tráng kiện, thần sắc túc mục, ánh mắt trầm ổn tràn đầy nhuệ khí.
Hắn vung kiếm trên tay, mảnh giáp bên hông nhẹ nhàng va chạm, nháy mắt mấy vạn binh lính như thủy triều lấy tiểu tướng làm chỗ cố định triển khai vị trí.Lấy người mặc áo giáp đỏ hồng làm trung tâm phân hai cánh hướng hai bên sườn bãi săn chạy đi, hai cánh đội kỵ binh theo sau bao vây bãi săn.Ngay sau đó, hai cánh quân cấp tốc chạy như bay, phân tán đứng thẳng tại vị trí đã được phân công từ trước múa may tinh kỳ, hò hét minh kim, như sóng to lao nhanh đến, cuối cùng nhóm binh tướng hình thành đội ngũ người mười dặm sóng vai, người và ngựa, tung hoành giáo thương, như thùng sắt đem đội ngũ mặc hồng giáp vây quanh kín mít.Mấy vạn người cùng kêu lên hò hét hợp thành âm thanh vang dội, mênh mông mãnh liệt như một luồng áp lực khổng lồ đập thẳng vào mặt làm người kinh sợ thật lâu cũng chưa thể phục hồi tinh thần.Tri Y bị rung động ngây người như một đứa ngốc cho đến khi nghe được tiếng thét dài của một tướng quân cầm đầu đơn độc phát ra, chuyển , tất cả binh tướng đều đồng loạt chào bằng nghi thức quân đội về hướng sườn đông, lúc này ánh mắt nàng mới chuyển về phía đài cao.Tuyên Đế đang khoanh tay đứng trên đài, phía sau là An Đức Phúc cùng vài vị tướng quân.
Hắn khoác lên mình bộ trường bào màu minh hoàng, thêu đồ án Cửu Long, trên tay áo là tường vân cuồn cuộn, trên đài gió thu ào ào làm y bào tung bay, trường kiếm bên hông cũng lay động theo động tác của chủ nhân.
Mày kiếm anh tuấn đen như nước mực, góc cạnh cương nghị, trong ánh mắt như có hàn tinh chỉ bình tĩnh nhìn xuống dưới thành lộ ra khí thế của bậc đế vương.Mọi người dưới đài đều ngẩng đầu nhìn lên, Tuyên Đế chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp hùng hậu, “Bốn mùa săn bắn, từ xưa đã có.
Chư vị đều là tinh binh danh tướng của Tuyên Triêu ta, công huân đệ tử mượn đi săn làm bài học như thường lệ, tưởng nhớ tư thế oai hùng trên lưng ngựa của tổ tiên, phát huy tinh thần thượng võ của Tuyên Triêu.
Nếu có thành tích tốt, trẫm, tất sẽ vui lòng phong thưởng —— ““Cô nương, cô nương?” Mặc Trúc nhẹ nhàng huých cánh tay Tri Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói nhỏ, “Cô nương, mặc xiêm y đi, nếu không sẽ cảm lạnh.”Tri Y vô thức y nha một tiếng, mặt bánh bao dại ra không tí phản ứng nào, chỉ có hai mắt trong suốt ghé vào bên cửa sổ nhìn Tuyên Đế trên đài, tóc trên đỉnh đầu theo gió dao động.Tích Ngọc không thể không chuyển mắt nhìn theo, nhất thời bật cười, “Cô nương đây là… nhìn đến choáng váng phải không?”
.