Đế Sủng

Chương 38: Quận Vương





Một câu đồng ngôn đơn giản của Tri Y chút nữa làm Thái Hậu bị sặc nước trà, được Nguyên ma ma vỗ lưng thuận một lát mới bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ không phải là Hàm Bảo Nhi quấn lấy Hoàng Thượng muốn cùng nhau ngủ sao?”Mắt mèo của tiểu cô nương mắt mèo chớp chớp, lông mi cong vút thật dài không ngừng run rẩy, mềm giọng nói: “Một mình Hoàng Thượng, sợ.”Rõ ràng là cô nương ngươi buổi tối sợ ngủ một mình…… Các ma ma cung nữ ở đây đồng thời nói thầm trong lòng.“Nga?” Thái Hậu mỉm cười ôn hòa nói, “Hàm Bảo Nhi, nhìn một cái xem ai ở phía sau ngươi?”Theo lời Tri Y nghi hoặc xoay đầu nhỏ, lập tức “Nha” một tiếng chạy xuống ghế, lộc cộc chạy đến bên người Thái Hậu, chúi đầu vào trong lòng Thái Hậu trốn tránh.
Bộ dáng chột dạ làm tất cả mọi người đều cười ra tiếng, mặc dù Tuyên Đế không lên tiếng nhưng mắt lộ ra ý cười.“Hoàng Thượng, dọa người.” Tiểu cô nương chui trong lòng ngực bà lên án, “A ma……”Vì đang chúi trong lòng Thái Hậu nên lời nói còn lại bị xiêm y che mất, ai cũng không nghe rõ nàng đang lẩm bẩm cái gì.Thái Hậu cười run của người, vỗ vỗ vào người nàng, sau đó xoa bóp mặt bánh bào bị tiểu cô nương chui tới chui lui tránh thoát.Nguyên ma ma nhún người hành lễ, hầu hạ Tuyên Đế cởi áo choàng màu đen, lại châm cho Tuyên Đế một ly trà Phổ Nhị thường dùng ở Kính Hòa cung.Nguyên ma ma là lão nhân bên người Thái Hậu đương nhiên cũng hiểu biết về Tuyên Đế.
Biết Tuyên Đế không thích lạnh, sau khi dâng trà lập tức gọi Liên Hương bảo nàng ấy đóng cửa sổ nhỏ hai bên lại, lại đặt thêm lò sưởi vào trong điện, đồng thời ra lệnh cho một cung nữ canh cửa đi phòng bếp nhỏ mang canh tới.“Ma ma, ma ma” Lúc này Tri Y quay đầu lại, trộm liếc mắt một ngắm khuôn mặt không biểu tình của Tuyên Đế, chạy chậm lại duỗi tay, “Hàm Bảo Nhi tới.”Nguyên ma ma nhìn bộ dáng muốn lấy lòng của nàng, hơi hơi mỉm cười, “Được, cô nương tới.
Ly trà nóng, cô nương đừng chạm vào, chỉ cầm mâm ngọc là được.”Tri Y liên tục gật gật đầu, cẩn thận tiếp nhận.

Có kinh nghiệm rót rượu lần trước nên lần này ổn thỏa hơn nhiều, bước nhỏ chậm rãi đến bên người Tuyên Đế, mềm mại mở miệng, “Hoàng Thượng uống trà.”Thanh âm như bôi mật vừa ngọt lại mềm, còn chủ động lấy tay nhỏ xíu quạt quạt gió, đôi tay toàn thịt nho nhỏ có thể có bao nhiêu gió đây.
Nhưng ngược lại rất thông minh, biết mình sai còn chủ động tới phụng trà bồi tội.Tuyên Đế không nói lời nào, nàng tức khắc ý thức được cái gì, chạy đến bàn đem mâm điểm tâm kéo xuống , chỉ là bàn điểm tâm bàn so với nàng lại hơi lớn, tiểu cô nương vừa nghiêng, vừa đi vừa đảo, phút cuối cùng còn dò đầu ra cười nói: “Hoàng Thượng ăn ~”An Đức Phúc không nhìn được cười bảo, “Cô nương, điểm tâm đều rơi xuống đất rồi, Hoàng Thượng ăn thế nào dược?”Tri Y nhìn lên, lại vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.Thái Hậu buồn cười nhìn nàng ở bên vội tới vội đi, nói với Tuyên Đế, “Hoàng Thượng tới Kính Hòa Cung là có chuyện gì?”Tuyên Đế hơi lắc đầu, “Cũng không phải đại sự, ngày hôm trước nhận cống phẩm, lấy tới cho mẫu hậu, An Đức Phúc.”“Những việc này để các cung nhân đi một chuyến là được, nào cần Hoàng Thượng tự mình tới.” Thái Hậu liếc mắt một cái thần sắc nào còn thấy nửa phần nghiêm nghị của lúc trước, hiện giờ có Tri Y ở trong cung, mỗi ngày có đến hơn phân nửa thời gian đều là đang cười.An Đức Phúc ý cười doanh doanh, “Hoàng Thượng hiếu thuận với Thái Hậu nương nương, tự mình đưa tới làm sao giống với để cho bọn nô tài đưa tới ?”Nói xong lệnh chúng cung nữ phía sau theo thứ tự tự tiến vào điện, có người khác lấy danh sách đọc: “Tử Vân cẩm mười thất, Quảng Lăng mười thất, lụa Tuyết hai mươi thất……”Đồng thời có tiểu nội thị cầm danh sách đọc ở bên khác: “Bình men hoa sen tím một đôi, Địa Kim bình một đôi……”“Thoa Bát Bảo Phỉ Thúy một chiếc, Diêu Kim Hải Đường Châu Hoa hai đôi, trâm Liên Sương ba chiếc……”Thái Hậu nghe đến đó nhịn không được cúi đầu cười, làm Tuyên Đế không khỏi cất tiếng hỏi: “Mẫu hậu cảm thấy có gì không đúng sao?”“Ai gia là cảm thấy a.” ngón tay Thái Hậu chỉ lăng la tơ lụa, bình hoa rồi châu thoa ngọc khí bày đầy xung quanh, “Hậu cung Hoàng Thượng không người, tổng cộng cũng chỉ có ai gia với Hàm Hàm, chúng ta một già một trẻ làm sao dùng hết nhiều đồ thế này, ngoài ra cũng không có chỗ nào để đặt chỉ có thể bày biện ở chỗ này của ai gia.”Trong lời nói mang theo tám phần trêu chọc cùng hai phân phiền muộn, rốt cuộc hôn sự của Tuyên Đế vẫn luôn là tâm bệnh của Thái Hậu, tuy rằng biết rõ chưa đến lúc thì chưa thể thành được nhưng cũng không tránh được thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ.
Nhưng lúc này Thái Hậu đã suy nghĩ thông suốt được rất nhiều, buồn bã trong mắt chỉ giây lát đã lướt qua.Nguyên ma ma cầm danh sách xem xét, nói: “Nếu Hoàng Thượng vẫn luôn như vậy, lâu lâu liền cho người đưa đồ tới, chỉ sợ ngày sau Kính Hòa Cung cũng không đủ chỗ đặt đồ lại phải lấy thêm một tòa cung điện khác chuyên để chủ tử làm nhà kho.”Tri Y tò mò mà nhìn những người này ra ra vào vào dọn cái rương hộp gấm, quên cả trà cùng điểm tâm, bất tri bất giác đã tới trước bàn nhỏ nhón chân nhìn tơ lụa đủ màu bên trên, mắt to quay tròn, duỗi tay chọc một cái lại sờ một chút, Tuyết Bảo Nhi theo chủ nhân cũng nhảy lên bàn kêu meo meo, giống như rất hứng thu với đống tơ lụa này.Từ ma ma cười bế nàng lên, “Cô nương thích cái gì?”“Y” Tri Y chỉ chỉ một sấp lụa sa tanh ở giữa, lại chỉ về phía Thái Hậu, “A ma đẹp.”Nghĩ đến ý của nàng hẳn là Thái Hậu mặc sẽ đẹp, Từ ma ma chăm chú nhìn lên, bất đắc dĩ nói: “Cô nương cũng thật sẽ chọn.”Tri Y chọn là lụa thêu hoa văn bằng kim tuyến trăm loại hoa cỏ, mặt trên thêu hoa văn trăm tử chơi đùa, nếu là người khácmặc thì không có gì nhưng Thái Hậu nhìn lại càng nhìn càng thấy thương tâm.
Từ ma ma chọc chọc khuôn mặt tiểu chủ tử nhà mình, còn chưa nói cái gì đã phát hiện không thích hợp, “Trong miệng cô nương ngậm cái gì?”Tri Y nghi hoặc nhìn bà, “Không có ~”Từ ma ma không tin lại chọc chọc, Thái Hậu liền vẫy tay ý bảo Tri Y đi qua, ôm người vào lòng: “Dù sao mấy thứ này ai gia cũng không dùng được, không bằng bỏ vào nhà kho, để ngày sau làm của hồi môn cho Hàm Bảo Nhi của chúng ta, được không?”Tri Y nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ.Nàng còn quá nhỏ, tất nhiên không hiểu những việc này, Thái Hậu cười nàng, “Chính là về sau Hàm Bảo Nhi sẽ đi cùng người khác, a ma lại không thể đi theo, chỉ có thể để mấy đồ vật này đi theo.”Lập tức Tri Y banh mặt bánh bao, nghiêm túc nói: “Người nọ hư, Hàm Bảo Nhi không đi, muốn a ma.”Thái Hậu tức khắc mị mắt, liên tục hùa theo, “Đúng vậy, người nọ hư.
Về sau Hàm Bảo Nhi của chúng ta sẽ không theo người khác, đúng hay không?”Tri Y nghiêm túc gật gật đầu nhỏ, ôm lấy cổ bà, nghiêm túc nói: “Hàm Bảo Nhi ở cùng a ma, cùng Hoàng Thượng.”Vừa lòng thân thân khuôn mặt tiểu bảo bối trong lòng ngực, Thái Hậu chỉnh lại sắc mặt, nói với Tuyên Đế: “Kỳ thật, hôm nay Hoàng Thượng không tới, ai gia cũng muốn phái người đi thỉnh.”Bà buông Tri Y xuống, suy tư nói: “Qua hai tháng nữa là ngày tam quốc triều kiến cũng là ngày tết, ai gia nghĩ……”Tam quốc triều kiến, chính là cách ba năm hoàng tốc ba quốc gia Đa La, Ngũ Bảo cùng Hải Thanh đồng loạt đến Tuyên triều tiến cống và bẩm báo sự vụ lớn nhỏ quan trọng trong thuộc địa.

Tam quốc là Thái Tổ Hoàng đế đánh hạ, sau đó ký thuộc ước, lúc ban đầu định là một năm một lần, sau này tam quốc khóc lóc kể lể nên sửa thành ba năm.
Đến thời kỳ của Tiên đế ngại phiền toái sửa thành 10 năm một làn, đến khi Tuyên Đế đăng cơ định ra 5 năm một lần, hiên giờ tính từ lúc Tuyên Đế đăng cơ vừa lúc 5 tròn 5 năm.Đây là đại sự ngoại giao với nước ngoài, trừ bỏ tiền triều đương nhiên hậu cung Thái Hậu cũng phải nhọc lòng, như đặt mua đồ để tổ chức cung yến lúc đó, lại còn sắp đến Tết, quy cách cũng rất khác nhau.Tuyên Đế trầm ngâm một lát, lần này là lần đầu tiên tam quốc triều kiến từ lúc hắn đăng cơ đến nay, đương nhiên không thể coi thường nhưng cũng không thể long trọng quá mức.
Giờ Thái Hậu nhắc tới hắn cũng hiểu đại khái ý tứ của bà.Thấy Tuyên Đế suy tư, Thái Hậu dừng một chút, nhẹ giọng cho các cung nhân lui ra, cũng kêu Từ ma ma mang Tri Y ra ngoài chơi.Tri Y còn nhớ thương nghiên mực mặc ngọc xinh đẹp trên bàn, nằm bò ở trên vai Từ ma ma vì không được trở về xem, đôi mắt nhỏ lưu luyến không rời làm Từ ma ma cực kỳ vui mừng.
Thầm nghĩ cô nương của bà lại thật khác các tiểu cô nương khác, không hứng thú với châu thoa ngọc hoàn lại cố tình hứng thú với bút sách nghiên mực, chẳng lẽ đi theo Hoàng Thượng cả ngày nên bị Hoàng Thượng ảnh hưởng đến sở thích?“Cô nương muốn đi chơi ở đâu nào?” Từ ma ma đem người buông xuống khom lưng hỏi, hai người Tích Ngọc Liên Hương đi theo bên cạnh.
Sau khi trở về từ hội săn mùa thu, Thái Hậu đã đem hai người ban cho Tri Y làm đại cung nữ, ngày thường chuyên môn đi theo hầu hạ vị tiểu chủ tử này, nhưng nếu có Từ ma ma ở đó đương nhiên các nàng chỉ cần đi phía sau.Tri Y được Tĩnh thái phi muôi mấy tháng, lại ở trong cung Thái Hậu ở hơn nửa năm, tính ra cũng đã ở trong cung sống hơn một năm.

Nhưng vì còn nhỏ, đến nay cũng đi qua đi lại mấy cung điện, ngoài ra thì có Vân Thanh hồ và Ngự Hoa viên, cho nên cũng chẳng có chỗ nào là thật sự muốn đi.Tiểu cô nương suy nghĩ khổ sở nửa ngày cũng nghĩ không ra chỗ nào thú vị, cuối cùng mắt lấp lánh sáng ngời, “Ca ca.”“Hiện giờ Cảnh Mân tiểu thiếu gia không ở trong cung, nếu cô nương muốn tìm ngài ấy còn phải ra cung hoặc để Thái Hậu truyền tin cho Vương phi tiến cung.” Từ ma ma hơi cúi đầu, nói tiếp, “Hôm kia trong Vân Thanh Hồ thả một con rùa già, cái đầu rất lớn, có khi đã hơn trăm tuổi, cô nương có muốn đi xem không?”“Rùa?” Tri Y khó hiểu lặp lại, nãi thanh nói, “Rùa đen*?”“Đúng vậy.” Tích Ngọc bổ sung nói, “Chính là thời điểm lúc trước Cảnh Mân thiếu gia cơi cùng ngài, cho ngài tờ trên đó có vẽ con vật này.”Tri Y tức khắc nghĩ tới, nhảy nhót nói với Từ ma ma : “Rùa đen ~ vương bát, đản.” (Vương bát trong vương bát đản: một câu mắng chửi)Từ ma ma mặt hơi đen mặt, tức giận trừng mắt nhìn Tích Ngọc, quay đầu ôn nhu mở miệng, “Những lời này cũng không phải là lời cô nương nên học, cô nương ngoan, về sau ngàn vạn đừng nói lại, bằng không Thái Hậu nương nương sẽ tức giận, Hoàng Thượng cũng sẽ phạt ngài.”Tiểu cô nương chớp chớp mắt, tràn đầy khó hiểu, một lát sau vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Hàm Bảo Nhi ngoan, không nói.”Từ ma ma cười gạt đi vài sợi tóc dài trên trán Tri Y, đem người dẫn tới bên Vân Thanh hồ, không nghĩ sớm có một người đứng trong tiểu đình giữa hồ, nhìn dáng vẻ dường như còn đứng trong thời gian không ngắn.Xa xa nhìn lại, người này mặc triều phục huyền sắc cửu mãng, ngọc quan thúc vàng kim ôm trọn búi tóc màu trắng xám, hiển nhiên tuổi không nhỏ, đang khoanh tay đứng nhìn hồ nước không chút động tĩnh.Y phục cửu mãng, mang ngọc câu, Từ ma ma lập tức nghĩ đến một người, mang theo Tri Y về phía trước hành lễ, “Nô tỳ…… Thỉnh an Quận vương.”Người nọ tiếp tục nhìn một lát, lúc sau mới phát hiện có người tới, xoay người ôn hòa nói: “Thì ra là Từ ma ma.”Lúc này mọi người mới nhìn thấy diện mạo hắn, mày kiếm nhập tấn, tướng mạo tiêu sái, giơ tay nhác chân đều đầy khí chất, hoàn toàn là khí độ của quân tử.
Tuy đã qua tuổi trung niên, nhưng khí chất phong hoa tích lũy từ năm này qua tháng khác vẫn làm hai tiểu cung nữ Tích Ngọc Liên Hương phải đỏ mặt, tiến lên cúi người hành lễ.Trong lòng hai người cũng có suy đoán, hẳn người này là Nam Dương quận vương sớm đã cáo lão ở nhà nhàn phú.
Nghe nói Nam Dương quận vương là nhân vật rất phong lưu, rất nhiều năm trước không biết bao nhiêu quý nữ danh mãn kinh thành đều khuynh tâm vì hắn, nhưng người này không nặng công danh, một lòng nghiên cứu phong hoa tuyết nguyệt, thi thư từ họa.
Mười mấy năm trước sau khi Quận vương chết bệnh , vị Quận vương này cũng không tục huyền, người khác đưa mỹ thiếp cũng nhất nhất đưa về, để lại mỹ danh “Si tình”.Thần sắc Từ ma ma phá lệ bình thản, mỉm cười nói: “Đã lâu chưa thấy Quận vương tiến cung, mới vừa rồi nô tỳ còn tưởng mình nhìn nhầm người.”Nam Dương quận vương hơi nhếch khóe môi làm mấy cung nhân như được tắm mình trong gió xuân, sau đó ánh mắt chuyển hướng đên Tri Y bên cạnh bà, “Tiểu cô nương này là……”“Đây là……” Từ ma ma hơi do dự, “Đây là cháu gái của Thái phi chủ tử, hiện giờ đang được giáo dương bên người Thái Hậu nương nương.”Đích nữ Mộ phủ được dưỡng bên người Thái Hậu, việc này đại bộ phận người trong kinh đều biết được.
Nam Dương Quận vương nghe vậy lại ngẩn ra, nhìn kỹ Tri Y vài lần, anh mắt Quận vương nhu hòa không làm Tri Y sợ hãi cũng tò mò nhìn lại.“Giống……” Bỗng nhiên Nam Dương Quận vương nói, trong mắt lộ ra vui mừng, “Quả thật rất giống.”Tất cả mọi người ở đây chắc chỉ có Từ ma ma biết hắn nói gì, rũ mắt giấu đi bi ai, thờ dài trong lòng.




.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.