Lâm ma ma bưng trà nóng tới, Thái hậu nhấp một ngụm, để cho Từ ma ma mang Tri Y lên giường ấm nghỉ chút, mới chậm rãi mở miệng, “Ai gia định lưu lại đứa nhỏ này trong cung một đoạn thời gian, như vậy đi, Mộ gia cũng không có người tới đón.”
Bà đậy lại nắp chén, “Ngươi yên tâm đi, ai gia tự có chừng mực.”
Từ ma ma tự nhiên sẽ không phản đối, cha mẹ của cô nương này cũng không biết điều, bà không hi vọng cô bé sớm phải trở về. Thái hậu lần này che chở cô nương của các bà, bà hiểu, nên cảm động vạn phần, Thái hậu quả thật đối đãi với chủ tử các nàng không tệ, thời khắc nhớ tới ước nguyện của chủ tử khi còn sống.
“Chỉ sợ nàng ở chỗ ai gia không quen, vừa rời xa chủ tử của các ngươi, ngày sau nhớ tới cha mẹ làm náo phải về nhà.” Thái hậu chỉ đắn đo duy nhất vấn đề này, bà chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc nữ oa nhi, Tuyên Đế từ nhỏ đã trầm ổn tự chăm sóc hiểu chuyện, căn bản không cần bà quan tâm.
Nghe vậy, Từ ma ma trong mắt có một chút căm giận, “Nương nương yên tâm, cô nương từ nhỏ đều do nha hoàn nhũ mẫu lo liệu, sợ rằng mẹ ruột nàng cũng không gặp được mấy lần, cha thì lại càng xa cách, sao có thể nhớ được bọn họ.”
Có chuyện Từ ma ma không muốn nói ra, thật ra thì ngay cả những nha hoàn chiếu cố cô nương cũng chẳng mấy tỉ mỉ, mặc dù không phải chậm chạp lười biếng, nhưng chẳng qua là đúng hạn cho cô nương ăn mặc, những cái khác hết thảy mặc kệ. Bị chăm sóc như vậy ba năm, không trách được lần đầu gặp cô nương là bộ dáng như vậy.
Thái hậu kinh ngạc, “Thật như thế không? Đôi cha mẹ này thật đúng là Tuyên Triều ta cực phẩm kỳ sự.”
Từ ma ma gật đầu, Thái hậu ngồi thẳng dậy, đặt chén trà xuống, nói: “Ai gia còn nhớ, Mộ lão phu nhân là một người tính tình thoải mái thẳng thắn, lẽ ra con dâu bà ấy coi trọng không nên hồ đồ như thế. Ngay cả con gái ruột cũng không quản, thật không giống nữ nhi nhà Trang Thượng thư dưỡng ra.
“Còn không phải sao.” Từ ma ma thấy Thái hậu trở mình nằm nghiêng, bước lên phía trước giúp sửa lại dựa lưng, thuận thế bóp vai, “Trang thị là đại gia khuê tú, lại làm ra loại chuyện này, thực tại khiến người ta giật mình.”
Thái hậu vuốt cằm, phân phó cung nữ đứng ở một bên, “Đi dặn dò ngự thiện phòng những ngày tới đây điểm tâm hãy thêm nhiều đồ ăn ngọt mềm một chút, chủ yếu là loại trẻ con thích ăn. Đúng rồi” Bà quay đầu lại, “Từ ma ma, nghe nói Hàm Hàm yêu rượu?”
Nhận được khẳng định, Thái hậu trên mặt thêm nụ cười, “Tiểu oa nhi mới mấy tuổi đầu, lại có loại sở thích này, thật lạ lùng. Liên Hương, dặn ngự thiện phòng cách ba ngày tại bữa trưa mang một bình quả ủ tới.”
Liên Hương vừa mới ứng thanh đi ra ngoài, Liên tổng quản liền đó ý cười đầy mặt bước nhỏ đi vào, “Chủ tử, Tín vương phi cầu kiến.”
“Sao? Để cho nàng vào.” Thái hậu nặng quy cu, nghe lời này liền ngồi dậy, vừa lệnh Nguyên ma ma sửa sang lại y quan cho mình.
Thanh âm bén nhọn của Liên tổng quản vang lên, một vị mặc cung trang tối màu, dải lụa vàng thắt ngang đơn giản chậm rãi đi vào, dung mạo xinh đẹp, tư thái duyên dáng, hạt trang sức khẽ lay động, phát ra ánh sáng rạng rỡ. Đi theo bên người là một bé trai ước chừng bốn năm tuổi, chính là con của Tín vương gia- Cảnh Mân.
“Tham kiến mẫu hậu.” “Thỉnh an Hoàng Tổ mẫu” Cảnh Mân cũng cùng thỉnh an, Thái hậu mặt mày nhu hòa “Tất cả đứng lên đi.”
“Hoàng tổ mẫu!” Cảnh Mân nhảy đến trước giường, “Tôn nhi thật lâu không nhìn thấy ngài, rất là nhớ a. Mấy ngày nay không gặp, Hoàng tổ mẫu hình như càng đẹp hơn trước.”
Nhóc con tuy nhỏ tuổi, nhưng rất thông minh, mới năm tuổi đã cùng cha hắn học một miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ, có bản lĩnh dỗ Tín vương phi và Thái hậu cùng nữ quyến vui vẻ.
Thái hậu nét mặt phong phú, cười hỏi hắn: “Mấy lời này con học được từ đâu?”
“Trừ Vương gia còn có thể là ai?” Tín vương phi duyên dáng ngồi xuống, xoay xoay cổ tay đang đeo vòng ngọc, giọng nói nửa vui nửa buồn “Ngày sau sợ rằng lại là một Tín vương gia.”
Tín vương cũng ko phải là con ruột Kính Mẫn Thái hậu, mẹ hắn chỉ là con một tiểu quan sa sút thời tiên đế. Tín vương là người phong lưu tùy hứng, nhìn như khó gần, nhưng lúc Tuyên đế đăng cơ hắn cũng góp một phần lực, nên ngày thường Tuyên đế và Kính Mẫn thái hậu đều dung túng hắn, mặc cho hắn tùy ý cả ngày trêu chó chọc mèo ăn không ngồi rồi không quản thúc
Ban đầu vì Tín vương chọn phi, Thái hậu tuyển chọn những nhà tốt nhất, Tín vương toàn bộ không ưng, quay qua tự mình tuyển con gái Hoàng thương nhân, chính là Tín vương phi. Cũng may Thái hậu tuy nặng quy củ, nhưng những năm này cũng đã trải qua không ít chuyện, không hề cứng nhắc như trước kia, đối đãi với Tín vương phi không cố tình tỏ sắc mặt.
Lại nói Tín vương phi vận khí thật quá lớn, mới vào Vương phủ liền sinh hai trai. Sinh ra xinh đẹp đoan trang không nói, xử sự cũng không có chút nào giống con gái hàng buôn, trừ yêu thích một chút xiêm y trang sức xinh đẹp bên ngoài, Thái hậu không tìm được tật xấu nào của nàng.
“Nương lại toàn nói xấu.” Cảnh Mân rung đùi đắc ý, “Không trách được cha thường nói “Nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi” Cha thường ngày sủng ái nương như vậy, nương vẫn cảm thấy cha ko tốt, ai…” Hắn còn bắt chước than thở, khiến Tín vương phi không có tâm tư trách cứ hắn nổi, chỉ lắc đầu hướng Thái Hậu nói: “Thái Hậu, người nhìn xem.”
“Nguyên Hàm của chúng ta thông minh đấy.” Thái hậu gật đầu, không phê bình, “Nguyên Mậu đâu sao không cùng đi tới?”
Nguyên Hàm tức Cảnh Mân nhũ danh, Nguyên Mậu chính là chỉ huynh trưởng hắn Cảnh Lâm.
“Nguyên Mậu đến tuổi đi học, hôm này đang mời tiên sinh đến nhà dạy học.” Tín vương phi chuyển đề tài, ngữ điệu quan tâm “ Hôm kia tế linh thấy sắc mặt người không được tốt, Tĩnh thái phi mặc dù đi, mẫu hậu cũng hãy bảo trọng thân thể, nếu không Vương gia và con dâu mỗi ngày không thể an tâm.”
“Các ngươi đều là con ngoan.” Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, hướng Lâm ma ma nói: “Đem Nguyên Hàm ra ngoài chơi.”
Đây là muốn cùng Tín vương phi nói chuyện thân mật rồi, Lâm ma ma hiểu rõ đem người mang đi.
Bên ngoài tuy có mặt trời nhưng vẫn rất lạnh, Cảnh Mân thông minh, ra đến cửa liền nói Lâm ma ma: “Ma ma, ta mới từ bên ngoài đi vào, ca ca cũng không tới không có gì thú vị để chơi cả, ma ma mang ta đi thiên điện nghỉ ngơi đi, cũng cho đỡ ma ma phải trông ta, vất vả ngài.”
Lâm ma ma là người đi theo Thái hậu, Cảnh Mân xưng bà một tiếng ngài không hề quá đáng.
Nghe lời này Lâm ma ma vẻ mặt tươi cười, mang tiểu công tử đi thiên điện, thấp giọng nói: “Mộ tiểu cô nương đang ngủ ở thiên điện, Cảnh Mân thiếu gia nhẹ nhàng một chút. Cô nương nhỏ hơn ngài, là cháu gái Tĩnh Thái Phi quá cố, ngài đừng trêu choc.”
Cảnh Mân gật đầu, lúc đến hắn đã nghe mẫu thân nói, Hoàng tổ mẫu nuôi một muội muội nhỏ hơn hắn một tuổi, rất nhát gan, để cho hắn biết điều một chút, đừng dọa đến người ta.
Bên trong có tiểu cung nữ trông giữ, nhìn kĩ, thì ra là người ở Tĩnh Từ cung.
Thái hậu mặt lãnh tâm từ, không muốn thấy người của Tĩnh Từ cung bôn ba, thăm dò một phen, đem những người tự nguyện vào Kính Hòa cung an bài.
Tiểu cung nữ tên Tích Ngọc, vừa vặn tên hợp thành một đôi với Liên Hương Kính Hòa cung, Thái hậu biết được liền cho hai người này ở chung một chỗ.
“Cô nương thế nào?” Lâm ma ma nhỏ giọng hỏi.
“Lúc trước ở trên giường lộn xộn, muốn tìm mèo con của nàng, Nguyên ma ma đang đi tìm. Bây giờ đang ngủ ngon.” Lâm ma ma liếc nhìn vào trong, nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của tiểu cô nương đang ngủ, lộ ra nụ cười, “Đây là hài tử của Tín vương gia, ở đây chờ một lát, ngươi hầu hạ cho tốt. Khép cửa sổ lại, tránh cho hai vị tiểu chủ tử cảm lạnh, ta đi bảo người làm chút trái cây và điểm tâm.”
“A, dạ, ma ma yên tâm.” Tích Ngọc thanh âm trong vắt trả lời, bưng ghế mềm tới, “Chủ tử có cần nô tỳ bế lên không?”
“Không cần.” Cảnh Mân nhảy lên, hai tay chống ghế mềm, ngửa đầu cười, “Ngươi là tiểu cung nữ mới vào Kính Hòa cung?”
Tích Ngọc kinh ngạc hỏi, “Chủ tử sao mà biết được?”
“Kính Hòa cung không có người mới gặp đã kêu người ta chủ tử.” Cảnh Mân tuy nhỏ tuổi nhưng hiểu không ít chuyện, nói đạo lý rõ ràng, “Hơn nữa ta tới thăm Hoàng tổ mẫu thường xuyên, nếu có người xinh đẹp như tỷ tỷ, ta chắc chắn nhớ được.”
“Chủ tử quá khen.” Tích Ngọc hồ đồ cười một tiếng, nàng tính tình thẳng thắn ngốc nghếch, Cảnh Mân bên cạnh ít có người như vậy, trong lòng tò mò, một lớn một nhỏ hàn huyên cũng qua không ít thời gian.
Tri Y ngủ say, không bị hai người đánh thức. Đang lúc ngủ miệng cong lên, ở trong mộng thấy a ma, người đối với nàng cười, la nàng “Hàm Bảo Nhi” để nàng biết điều nghe lời một chút, là tiểu cô nương hiếu thuận biết lễ, như vậy mới có thể khiến người ta yêu thương.
Tri Y ko hiểu ý tứ nửa câu sau, nhưng bản thân cũng gật đầu thuận theo, trong mộng cũng chỉ có gật đầu, ôm cổ a ma không buông.
“Tại sao nàng ngủ lâu vậy?” Cảnh Mân chờ không nổi, chạy đến bên giường, thấy muội muội này quả thật rất nhỏ, mặt nhỏ tay nhỏ, đệm chăn với tóc che lấp cơ hồ không thấy người, “Nàng có thật ít hơn ta một tuổi không vậy?”
Cảnh Mân so bàn tay lộ ra ngoài của Tri Y, “Thật đáng thương, chắc hẳn bình thường ăn không đủ no rồi.”
Hắn nói khoa trương. Thực ra thì Tri Y sớm được Tĩnh thái phi nuôi béo, trên mặt trên tay đều thịt tròn tròn, chỉ có điều thân hình nhỏ nhắn nên mới lộ ra vẻ đặc biệt nhu nhược.
Cảnh Mân nhẹ nhàng vén lên sợi tóc trên trán Tri Y, hiếu kỳ nói: “Lông mi thật dài.”
Tay gẩy gẩy, đầu ngón tay có cảm giác ngưa ngứa, Cảnh Mân nhất thời phát giác chơi với muội muội thật vui!!!
Không đợi Cảnh Mân tiếp tục làm chuyện xấu, hắn cảm giác cổ áo sau lưng bị ai đó nhấc lên, cả người như treo lên, chỉ có thể ở trong không trung duỗi chân đá, “Là ai? Người nào giở trò với tiểu gia?”
Người đó từ từ dời hắn qua một bên, Cảnh Mân quay lại thì nhìn thấy Tuyên Đế mặt không chút thay đổi và An Đức Phúc đang che miệng cười.