Trong ánh nến chập chờn ửng đỏ, Giai Huệ buông hạ rèm mi, khép hờ mắt. Đôi tay thuần thục giữ lấy khung thêu, từng đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, chuẩn xác.. chọt vào tay Giai Huệ đến phun máu.
"Yáaa ~ Chết con rồi tía ơi!!!"
Giai Huệ khóc thét giơ cao ngón tay bị đâm, đây đã là lần thứ lũy thừa n nàng tự xuyên kim vào tay mình. Giai Huệ rơm rớm nước mắt, thổi phù phù vào ngón tay bị thương. Có ai dư máu không, cho nàng xin một ít với!
Cái tên nam nhân gọi là Lý Đức Ngọc đó, sau khi tha nàng đi liền ném nàng vào đây. Mặc kệ nàng có gào lên, là sẽ đi báo quan phủ tố y về tội cường-bức-ép-buộc-dân-nữ-thề-chết-không-tuân-theo-về-nhà-cưới-trái-phép.
Hắn cười, hoàn toàn không để lời đe dọa của nàng vào tai. Te te đi một nước rồi dẫn tới hai con lợn lòi đang "Éc Éc" thở phì phò đầy dữ tợn, buông dây ra phóng chúng vào trước sân nàng đứng, hài lòng mỉm cười nhìn chúng hệt như ngựa thoát cương chạy nhong nhong quanh sân.
Giai Huệ trợn mắt. Xài chó chán chê rồi bây giờ chuyển sang xài lợn hả? Mô phật, tên này cũng thật cao tay!
Vì quá tập trung tán thưởng nên Giai Huệ không biết nàng đang bị chú ý, ánh mắt sắc lạnh loé lên, một trong hai con lợn như phát cuồng mà chạy tới tông văng nàng. Giai Huệ tung mình nhẹ bay bay, đụng phải nóc nhà rồi rớt bịch xuống đất, nằm sải lai thẳng cẳng.
Một phút mặc niệm cho Tần Giai Huệ, người đã hi sinh vì đại nghĩa.
Hộc máu. Không ngờ cũng có ngày nàng bị thức-ăn-chưa-qua-chế-biến tấn công, thế có oái ăm không ấy chứ!
Nam nhân đứng ngoài phạm vi hoạt động của hai con heo, lớn tiếng nói với Giai Huệ.
"Nàng cứ thong thả ở đây chơi nhé, để ta đi thưa chuyện với cha mẹ cái đã. À, còn nữa. Đây là hai con heo ta dùng để đãi tiệc cưới, nàng cố gắng đừng chơi quá mạnh bạo làm hư mồi nhậu nhé." Dứt lời còn tiện tay đóng luôn cửa sân lại.
Quả nhiên người đã nhảy cầu ba mươi bảy lần có khác, cách suy nghĩ cũng vượt xa thường thức của phàm nhân. Giai Huệ khóc. Cầu trời cho con sống qua được trăng này.
Giai Huệ bất đắc dĩ tạm lánh vào trong phòng trú thân, giờ mà ra ngoài chẳng khác gì là đi nộp mạng cho hai con lợn đó. Làm nàng bất ngờ nhất chính là, nam nhân kia thế nhưng lại biết võ công, tối đến hắn đi đường chim bay tránh hai con lợn lòi đem thức ăn vào cho nàng. Còn chưa để nàng táp được miếng nào, hắn đã lôi khung thêu ra, bắt nàng phải thêu cho hắn một đàn gà con, bảo sau này lấy nàng về rồi sẽ cho nàng đẻ như gà mẹ. (Giai Huệ tức giận:"Đi mà tìm heo mẹ đẻ cho ngươi!")
Sau khi mới một đống xầm bà lằng chẳng ra đâu vào đâu, hắn lại phi người bay đi mất, bỏ lại nàng phải nổ lực đứng chặn cửa không cho hai con heo xông vào cướp đồ ăn.
"Á!" Lại đâm vào tay nữa rồi!!
Giai Huệ bạo phát hất văng cái khung thêu, nhìn mảnh vải trắng ban đầu sau khi qua tay nàng thì nhuộm thành màu đỏ, ôm đầu thét lên không thành lời.
Lạy chúa tôi, biết thêu chết liền á!! Tiểu Diệp Diệp đáng ghét, huynh rốt cuộc là đang ở đâu hả? Lần này, ta nhất định sẽ không tha thứ cho huynh! Phải tuyệt giao, tuyệt giao!!!
"Xem ra ta đến không đúng lúc rồi, nàng có vẻ rất mong chờ hôn lễ này."
Chất giọng trầm ấm quen thuộc không thể lẫn vào đâu, Giai Huệ mừng như bắt được vàng mà ngẩng đầu lên, đã trông thấy Diệp Cẩn như có như không tựa vào cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Rômeo, chàng đến rồi đó ư? Ôi tình yêu của ta, chàng đã quay hay nướng hai con lợn rừng trước cửa thế?
Giai Huệ mừng quýnh lao đến ôm chầm Diệp Cẩn, hoàn toàn quên mất khi nãy còn mạnh miệng nói muốn tuyệt giao với hắn.
Nhìn cái đầu nhỏ nhắn chôn trước ngực mình, Diệp Cẩn cười, đưa tay tính xoa đầu nàng. Bên hông thình lình bị ngắt một cái, Diệp Cẩn kinh hô ra tiếng, nghe thấy giọng nói hung hăng của Giai Huệ.
Diệp Cẩn "Ui ui!" xin tha, nói:"Ta biết lỗi rồi, lần tới sẽ không như vậy nữa."
"Hừ, còn dám nói, nếu có lần sau, ta nhất định sẽ không thèm nhìn mặt huynh." Giai Huệ phồng má quay đi chỗ khác, dỗi rồi nha.
"Ở lại đây cũng tốt mà."
Giai Huệ mở lớn mắt, có chút ngạc nhiên quay lại nhìn Diệp Cẩn. Vẫn như cũ, cái nụ cười ngàn vạn năm chẳng đổi thay đó. Tại sao lúc nào huynh cũng cười như thế?
Diệp Cẩn trái lại không đọc được suy tư trong mắt nàng, còn thản nhiên nói.
"Vừa rồi ta có đi xem qua một chút, cơ ngơi ở đây không hề thua kém những gia đình đại phú giả khác, cũng là số một số hai của thành này, nàng phải may mắn lắm mới được con trai độc nhất của họ nhìn trúng. Lý Đức Ngọc kia tuy trong mắt người khác hành động có chút kì quái, nhưng là một nam nhân tốt, biết lo lắng cho người nhà, thời nay tìm người như y không phải dễ. Nàng cứ ở lại đây, chiếc ghế chủ mẫu của Lý gia, ta sẽ giúp nàng ngồi. Nàng có thể an nhàn sống cuộc sống phú quý giàu sang, mà không cần theo ta bôn ba cực khổ, cũng không phải nghe theo những yêu cầu vô lí. Ta.."
Diệp Cẩn đột nhiên im bặt, không phải do hắn không muốn nói nữa, mà là do đôi mắt đẫm nước của Giai Huệ đang nhìn hắn, nó buộc hắn phải im lặng.
"Vậy còn huynh thì sao?" Giai Huệ nói, hít hít mũi, nhíu chặt mày ngăn không cho nước mắt rơi:"Năm xưa, huynh cũng là như vậy đẩy Mộng Nhan ra xa?"
Hứa cho phú quý, hứa cho cường quyền, hứa cho bất kì địa vị nào mà một nữ nhân có thể mơ ước. Duy nhất, lại không phải là ở bên cạnh hắn. Đây là cái giá mà Kỷ Diệp Cẩn trả để tìm kiếm chân tình.
Diệp Cẩn không trả lời, càng khiến Giai Huệ khẳng định suy nghĩ của nàng là đúng. Nàng bỗng đi tới, thụi cho hắn một phát khiến hắn ngây người, cao giọng nói.
"Huynh là đồ ngốc à. Ta đã nói, ta đến đây là để yêu huynh, huynh là người mà ta đã nhận định, có làm nương tử, cũng phải là nương tử của huynh. Chủ mẫu của Lý gia gì đó, ta mới không thèm." Nói rồi nước mắt nước mũi chảy tùm lum. (Giai Huệ:"Thây kệ nó, chẳng ai nhàm chán mà đi phán xét một người đang khóc cả." Mỗ sói chỉ vào mặt mình, tí tởn:"Có ta nè! Khóc thiệt là xấu mà!" Giai Huệ:"Mẹ ghẻ không chấp.")
"Thật sự?" Diệp Cẩn hỏi, đưa vuốt lên giọt lệ của nàng, hơi nâng mặt nàng lên, muốn nhìn rõ từng biểu tình của nàng.
Giai Huệ sụt sùi, mặc kệ gương mặt hiện tại có bao nhiêu khó coi, ngẩng lên trừng hắn:"Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là thật rồi." Nếu không phải là hắn, việc nàng xuyên không đến đây còn có ý nghĩa gì nữa.
Diệp Cẩn nhìn nàng như để khẳng định cái gì đó, nháy mắt một cái, Giai Huệ đã bị nhốt vào lồng ngực hắn, nghe thấy giọng nói từ tốn pha lẫn một chút kích động bên tai.
"Nhớ kĩ những lời nàng nói ngày hôm nay. Nếu có một ngày, ta nhận ra trái tim nàng thay đổi. Tần Giai Huệ, dù là sống hay là chết, nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta."
Giai Huệ đang lo không biết nàng có khả năng bị chết ngộp hay không, đột nhiên nghe hắn nói thế khiến nàng kinh ngạc đến sững sờ, chốc sau mới đưa tay lên ôm lại hắn:"Được. Sống hay chết gì, cũng là của huynh."
Vòng tay Diệp Cẩn lại càng thêm siết chặt nàng, Giai Huệ ở trong ngực hắn cọ cọ đầu, đem hết một gương mặt lấm lem lau vào người hắn, còn nhân tiện xì mũi. Diệp Cẩn cười.
Giai Huệ ở trong người hắn mặc sức đùa nghịch, nên đã không trông thấy ánh mắt chợt trở nên sắc lạnh của Diệp Cẩn.
Hắn cũng nên cho nam nhân kia một bài học, tuy nhờ y mà hắn mới sáng tỏ được lòng nàng, nhưng cũng không vì thế mà hắn dễ dàng cho qua. Người của Kỷ Diệp Cẩn hắn, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện động vào. Có thể bắt nạt nàng, ngoài hắn ra, thì không còn ai hết.