Trần Văn Dự vừa ban lệnh, đã có tiếng dạ ran cất lên. Ba người đứng đầu hoàng tộc Long Hà bị xốc dậy, chuẩn bị đưa ra sân hành hình. Quốc vương Long Hà đã mất hết sức sống, để mặc kẻ khác kéo đi như chiếc lá khô rơi theo gió. Hoàng hậu của ông bật khóc nức nở, chỉ có thái tử trợn đôi mắt sưng húp nhìn trân trối vào một góc nhỏ sau lưng Trần Văn Dự như vừa thấy ma. Trần Văn Dự thích thú thu tất cả vào mắt. Hắn đang định dời bước đi theo để giám sát xử tử ba người nọ thì cổ tay chợt căng cứng. Có kẻ vừa nắm lấy bàn tay phải của hắn, kéo lại.
Cô gái nhỏ bị thương mà hắn trêu đùa lúc nãy đang dùng cả hai tay giữ lấy tay hắn, giọng nói non nớt mang chút chờ mong: “Ngài tha chết cho họ… có được không?”
Trần Văn Dự lạnh nhạt nói: “Nếu lúc nãy bổn vương nghĩ ngươi là thích khách, e rằng cánh tay này của ngươi bị phế lâu rồi.” Cô gái không hoảng sợ, vừa ngoan ngoãn gật đầu lấy lòng vừa cười: “Tiểu nữ cũng sợ vậy, nên chỉ dám kéo nhè nhẹ thôi!” Thấy thái độ này của cô gái, trừ ba người vừa bị kéo ra sân kia, tất cả những kẻ có mặt đều cực kỳ sửng sốt. Chỉ thấy Trần Văn Dự chợt ngồi xổm xuống trước mặt nàng, khóe miệng nhếch lên đầy nguy hiểm: “Ngươi là ai?”
Dư Ảnh bình tĩnh nói: “Tiểu nữ là con gái của lão già đó.” Nàng hất hất mặt về phía bóng lưng héo gầy của quốc vương Long Hà, khuôn mặt có chút bối rối: “Thật ra tiểu nữ biết vương gia là người tốt, mà ông ấy dù sao cũng có công sinh thành, nên liều mạng van xin người một lần.” Nàng nhẹ nhàng buông tay của nam tử ra, hơi cúi người tỏ vẻ hối lỗi: “Nhưng nếu vương gia cảm thấy lời cầu xin của tiểu nữ quá ngông cuồng, mong người rộng lượng đừng để ý trẻ nhỏ.” Để nói được những lời này bằng giọng điệu ngọt ngào nhất, Dư Ảnh đã suýt cắn lưỡi mấy lần. Động tác cúi người khiến vết thương trên lưng nàng rách toạc, máu cũng bắt đầu thấm ướt lưng. Nàng cắn răng chịu đựng, không dám ngẩng đầu lên.
Trần Văn Dự ngồi cao hơn nàng, hiển nhiên cũng phát hiện ra vết thương trên lưng nàng đang chảy máu. Hắn có chút cảm giác ngoài ý muốn, dù biết nàng đang giả vờ giả vịt nhưng vẫn ra câu hỏi đưa đà: “Nếu ta tha mạng cho bọn họ, cô lấy gì báo đáp ta đây?” Dư Ảnh có thể tưởng tượng ra, nếu có mười nàng công chúa trong hoàn cảnh này thì hết chín nàng sẽ trả lời: “Lấy thân báo đáp.” Nhưng nàng lại không phải một trong chín người đó. Trên đời này Dư Ảnh ghét nhất là nói năng hành sự theo khuôn mẫu. Trần Văn Dự, theo suy đoán của nàng, cũng không thích kiểu người nhàm chán như vậy. Cho nên nàng nhẹ nhàng nói: “Xét về sức khỏe hay sắc đẹp, tiểu nữ kém xa vương gia, nên không dám bêu xấu trong hai lĩnh vực này.” Nàng mới nói hết câu, đã có vài người lính Vân Triều gần đó run rẩy vì nhịn cười. Bọn họ nhìn vị vương gia anh minh thần võ nhưng do mấy ngày không tắm giặt, râu ria xồm xoàm đang ngồi chồm hổm kia, lại quay sang cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp thanh thoát như tiên nữ, nhìn đi nhìn lại giữa hai người bọn họ mấy lần khiến khổ chủ cũng bắt đầu thấy sống lưng ngứa ngáy. Ngay cả Trần Văn Dự cũng hơi sửng sốt. Dư Ảnh không để hắn kịp hoàn hồn, nhanh chóng tiếp lời: “Nhưng tiểu nữ có khả năng làm cho cuộc sống của vương gia không còn nhàm chán nữa.” Nàng nhịn đau rướn người, ghé vào tai hắn thì thầm thêm vài câu. Chỉ thấy Trần Văn Dự ngửa đầu cười lớn, hai mắt long lên đầy vẻ bỡn cợt: “Hay cho một nàng công chúa nhỏ bé của Long Hà!”
Dư Ảnh một mặt đau đến rơi nước mắt, một mặt vừa căng thẳng vừa có chút thất vọng trước thái độ của Trần Văn Dự. Hắn không tin nàng. Nàng hơi cúi đầu, giấu đi nỗi buồn nơi khóe mắt. Nàng biết khả năng thuyết phục được Trần Văn Dự là rất thấp, nhưng cảm giác thất bại lại khiến trái tim nàng nặng nề. Rõ ràng ba người kia trước đó đã tìm cách hại nàng, bỏ rơi nàng, nhưng nàng vẫn không nhẫn tâm nhìn họ chết. Dư Ảnh biết, chỉ cần nàng còn một hơi thở, trái tim cũng sẽ thôi thúc nàng tìm mọi cách để cứu họ.
Dù vậy, nàng không khỏi tự trách bản thân quá vô dụng. Chỉ một lát nữa thôi là ba người bọn họ bị chém đầu rồi. Dư Ảnh hốt hoảng ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp ánh mắt tìm tòi của Trần Văn Dự đang hướng về mình. Lúc này đôi mắt đẹp của nàng đẫm nước, con ngươi màu nâu nhạt đong đầy vẻ đau thương. Trần Văn Dự cảm thấy đáy lòng của mình đột ngột mềm đi. Hắn thầm mắng bản thân mấy câu “khốn kiếp”, rồi đứng bật dậy, cất giọng dõng dạc truyền ra ngoài: “Ngừng chém. Giam quốc vương, hoàng hậu, thái tử Long Hà vào ngục tối chờ xét xử sau!”