Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 42-1: Lưới tình, tơ duyên



Tôi chạy một mạch ra khỏi Thiên Long Thần Điện, nhảy lên một đụn mây lành, hướng về phía Thanh Khâu mà bay tới.

Giữa đường, tôi nhớ lại quãng thời gian lúc còn nhỏ, trong đầu lại thoáng qua ký ức của Hoa Thần. Lúc bay qua một vùng rừng chướng khí mờ mịt, tôi cho mây hạ xuống, nhảy xuống đất. Trước mắt tôi hiện ra vô số thân cây ma quái, bầu không khí quỷ dị lượn lờ xung quanh.

Lúc tôi giật mình nhận ra đây chính là rừng Hắc Vân, trong đầu mấy tiếng cảnh báo vang lên. Tôi vội vàng gọi đám mây kia trở lại, thế nhưng bầu trời vừa mới sáng trong bây giờ lại phủ đầy mây đen, thứ tôi gọi xuống đã sớm biến thành nước mưa.

Tôi định bấm quyết gọi thêm một đám mây nữa, tuy nhiên trong lúc vô tình lại nhìn thấy thân cây khô quắt hết sức quen thuộc, tôi bèn bỏ ý định, hướng về phía ấy. Nếu tôi nhớ không lầm, đây chính là cánh cổng dẫn tới Mộ Hoa Thần.

Tôi đứng trước thân cây khô quắt một lúc, trong lòng hồi tưởng lần cuối cùng tiến vào đây với thân phận Hồ Tử Ly. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, tôi quyết định không vào bên trong. Thế nhưng ngay lúc này từ phía bên kia cánh rừng truyền đến tiếng ‘sột soạt’, sau đó một bé trai mặc trang phục màu đen tơi tả vạch cành cây bước ra.

Bé trai mỉm cười với tôi, giọng nói chói tai đến kỳ lạ: “Con hồ ly này, còn dám một mình quay lại chốn này!” Trong lòng tôi thầm than không ổn. Trực giác cho tôi biết, đứa trẻ trước mặt là một yêu quái mạnh vô cùng.

Tôi lạnh lùng nói: “Ta chỉ là đi ngang qua đây, không có địch ý.” Đứa trẻ cất tiếng cười vang: “Ta cần quan tâm chuyện đó làm gì? Hơn sáu ngàn năm trước ngươi đến đây sát hại bầy chó giữ nhà của ta, bây giờta phải phanh thây ngươi trả thù cho chúng nó!” Đứa trẻ nói xong thì khuôn mặt trở nên đầy dữ tợn, không gian xung quanh cũng có biến chuyển nặng nề.

Mấy sợi dây leo đen sì không biết từ đâu bắn tới, tôi vừa vội vã tung người lên tránh, vừa gấp gáp nói: “Ngươi có lầm không? Ta giết hại bầy sói của ngươi khi nào? Rõ ràng là chúng ức hiếp ta, bị Bạch Sứ thần quân trừng phạt.” Giọng cười the thé của bé trai lại vang lên, càng lúc càng vang vọng, khiến tôi nổi cả da gà. 

Đứa trẻ kia dường như cảm thấy không cần tốn lời với tôi, chỉ một mực tấn công. Chẳng mấy chốc xung quanh tôi đã bị dây leo đen sì che kín, việc né tránh càng lúc càng khó khăn.

Tôi đã không còn là con hồ ly bé bỏng yếu đuối của hơn sáu ngàn năm trước. Từ chiếc nhẫn đỏ trên tay tôi bắn ra vô số kim gai nhọn cắt đứt dây leo, trong khi tay phải tôi cầm thanh kiếm mỏng, không ngừng tấn công mấy nanh vuốt đen sì như đàn sói dữ múa lượn trước mặt mình. Lúc này tôi đã phát ra tính hiệu cầu cứu, tự nhủ chỉ cần chống đỡ thêm một chút nữa, hẳn sẽ có tiên nhân đi ngang qua cứu nguy.

Bé trai kia dường như cảm thấy dây leo đen không đủ, bèn quơ tay vài đường trên không trung. Chẳng mấy chốc cây rừng bật gốc, lấy rễ làm đôi chân, từng bước từng bước một tiến về phía tôi.

Tôi trợn mắt nhìn đám cành lá dày đặc càng ngày càng đến gần trước mặt, đây không phải là thụ yêu biết đi sao? Trừ gốc cây khô queo quắt vốn là cánh cổng vào Mộ Hoa Thần, gần như cả một rừng cây đang dồn về phía tôi. Nếu ở lại, tôi nhất định sẽ bị số lượng thụ yêu này đè bẹp, vì thế tôi liền thi triển phép thuật chạy trốn.

Đứa trẻ thấy tôi định chạy trốn, hét lên một tiếng rợn người. Tôi rơi ngược trở lại mặt đất ẩm ướt, cả người bị yêu thuật bó chặt giống như cá nằm trong lưới. Tên này rõ ràng mạnh hơn tôi một bậc.

Trong đầu tôi vừa xoay chuyển tìm cách dỡ bỏ yêu thuật đang trói buộc cơ thể, vừa cố sức nhích xa ra khỏi đống rễ cây bùi nhùi đang từng bước nhích về phía mình. Nếu cứ nằm yên, chẳng mấy chốc nữa cơ thể tôi sẽ bị đám cây kia giẫm chết.

Tôi hừ lạnh: “Ngươi là yêu rừng?” Từ phía sau đám cây dày đặc, giọng đứa kẻ vang lên: “Đúng vậy… Hả?” Đứa trẻ chợt thét lên hết sức không hài lòng, vì đám cây trong rừng đột ngột thụt lùi lại, bắt đầu chậm rãi trở về vị trí của chúng.

Nó hậm hực nói: “Ngươi là một con hồ ly, thế mà có thể điều khiển được cây rừng của ta sao?” Dĩ nhiên nó không biết kiếp trước tôi là Hoa Thần. Tôi vừa tập trung suy nghĩ điều khiển cây rừng, vừa cảm thán phép thuật của tiên nhân thật sự ít tới thảm thương.

Mấy cây rừng đen sì dần dần nhích xa khỏi người tôi, thế nhưng lúc này yêu rừng Hắc Vân đã hồi phục khỏi kinh ngạc, dùng ý chí củachính nó chống lại tôi. Giọng the thé của đứa trẻ vang lên: “Ta sống được gần hai vạn năm rồi, ngươi rõ ràng không phải đối thủ của ta.”

Vừa lúc này lồng ngực tôi bắt đầu trở nên đau nhức vì đuối phép. Tôi cứng đầu nói: “Ta vốn dĩ đâu có muốn đấu với ngươi. Ta chỉ muốn bảo vệ mạng mình mà thôi.” Tôi nói xong thì hộc ra một ngụm máu, trong người dấy lên cảm giác khó chịu vô cùng.

Một giọng nói đầy giận dữ vang lên: “Khốn kiếp! Còn không mau dừng tay!” Là yêu hoàng Cảnh Châu. Áp lực đè nặng lên cơ thể tôi bất ngờ biến mất, tôi liền không tự chủ được mà ngă lăn ra đất, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Yêu hoàng Cảnh Châu mải mắng chửi tên yêu rừng quái dị kia, giọng nói càng ngày càng nhỏ, không biết đã lôi kéo thủ phạm tới ngõ ngách nào. Hình như ông ta quên mất kẻ bị thương nặng là tôi?

Tôi vừa thở dốc vừa bĩu môi ai oán, trong lòng tủi thân vô cùng. Vừa lăn người định ngồi dậy thì một bàn tay chợt xuất hiện, vòng qua eo tôi. Sau đó tôi được bế thốc lên, đầu dựa vào ngực một người. Cảm giác thả lỏng quen thuộc ập đến, tôi dường như ngay lập tức buộc miệng: “Sư phụ?” “Ừ?” Kẻ kia thực sự đáp lại. Đầu óc tôi bắt đầu trở nên lơ mơ. Tôi gắng suy nghĩ một chút, khó nhọc nói: “Sư phụ không biến thành rồng đen nữa sao?” Chàng nói: “Đừng nói nữa, nàng bị nội thương rất nặng.” Có lẽ vì lúc đó trái tim trống rỗng, cũng có thể vì đáy lòng trở nên yếu đuối, tôi tiếp tục gọi: “Sư phụ…” Chỉ cần chàng đáp lại, tôi sẽ cảm thấy yên tâm. Thế nhưng chàng lại nói: “Đừng gọita là sư phụ.” Tôi mệt mỏi đáp: “Vậy gọi chàng là gì đây? Bạch Hạc?” Giọng nói của tôi trở nên rời rạc. “Thế nhưng… đó đâu phải là chàng…” Tôi biết mình sắp sửa chìm vào hôn mê, tuy vậy vẫn kịp nghe giọng chàng than thở: “Mỗi lần nàng lạc lõng, lại chạy tới chỗ này…”

Tôi nghĩ mình đã ngủ một giấc thật dài. Lúc mở mắt, tôi đang nằm trên giường, Tĩnh Long ngồi ở cuối giường, tay cầm một quyển sách đặt hờ trên đùi. Chàng đang nhắm mắt, không biết có phải đang ngủ hay không.

Trong đầu tôi hiện ra một vài ký ức xa xôi thuở còn ngơ ngẩn cùng chàng trên đỉnh Tĩnh Sơn. Thế nhưng hiện tại tôi không còn là con hồ ly màu tím, mà chỗ tôi đang nằm cũng không phải Tĩnh Sơn hay Thanh Khâu. Tôi cất giọng gọi chàng, âm thanh hơi thô ráp vì mệt mỏi. Chàng lập tức mở mắt, cười nói: “Sao không ngủ tiếp? Buổi tiệc vẫn chưa tàn đâu.” Tôi kinh ngạc hỏi: “Chàng đưa ta trở lại Thiên Long Thần Điện sao? Thế nhưng ta đã ngủ rất lâu mà.” Tôi vừa nói vừa ngồi dậy, cảm thấy khỏe tốt hơn rất nhiều. Nhìn ánh mắt đượm chút mệt mỏi của chàng, tôi vỡ lẽ rằng chàng hẳn đã dùng phép thuật trị thương cho tôi. 

Tĩnh Long cười không đáp, đứng dậy định đỡ tôi. Thế nhưng tôi khéo léo né tránh bàn tay của chàng, thả người xuống giường. Lúc tôi đứng dậy có hơi lảo đảo, nhưng thế này đã là tốt lắm rồi. Tôi vội cúi người nói: “Tạ ơn sư phụ, lần nào con gặp nạn, cũng là người cứu con.” Ánh mắt tôi vừa tràn đầy biết ơn vừa lạnh lùng xa cách. Tôi nói: “Ơn củangười, sẽ có ngày Tiểu Ly báo đáp.”

Tĩnh Long cô độc đứng trước mặt tôi, hơi mỉm cười: “Nàng sống tốt, đã là báo đáp cho ta rồi.”  Tôi gật gật đầu, dợm bước về phía cửa. Chàng chợt nói: “Trước đây nàng to gan lớn mật như vậy, hiện tại sao an phận làm cô trò nhỏ rồi.” Giọng nói có chút mỉa mai, khiến lòng tôi run lên mấy chập. Tôi lí nhí đáp: “Sư phụ, Tiểu Ly phải đi tìm đệ đệ rồi…” Tôi giống như chạy trối chết khỏi căn phòng, bên tai còn văng vẳng tiếng thở dài của chàng.

Tôi không rõ tiếng thở dài đó có ý nghĩa gì, thế nhưng trái tim tưởng như đã bị tẩy sạch tình ái của tôi lại cảm thấy hơi đau. Tôi quyết tâm không để bản thân rơi vào lưới tình của chàng thêm lần nào nữa. Quãng thời gian sáu ngàn năm qua, trái tim của tôi hết tan nát rồi lại được chắp vá, thật sự chẳng thể chịu nổi thêm một lần tuyệt vọng nào. Huống chi, trước đây tôi yêu chàng say đắm là vì duyên nợ kiếp trước, mà mấy ngàn năm tôi bán mạng vì chàng coi như đã trả hết rồi.

Hồ Nhạn nãy giờ vẫn luôn tìm tôi, thằng bé hốt hoảng đến nỗi cả Hoàng Vũ cùng Thanh Lộc cũng bắt tay vào tìm cùng. Lúc tôi tìm được họ, cảm giác mệt mỏi lại một lần nữa dâng lên. Lúc tiệc tàn, tôi vừa gọi được một đám mây đã suýt ngất xỉu. Cũng may Thanh Lộc nhanh nhẹn giơ tay đỡ, nếu không tôi đã rớt xuống núi rồi.

Thời gian sau đó, tôi bị ép ở nhà nghỉ ngơi. Thanh Lộc cùng Hoàng Vũ cũng có vài lần ghé thăm, rất được lòng mẹ tôi. Một lần Thanh Lộc đến một mình, tôi thấy lạ bèn hỏi Hoàng Vũ ở đâu. Chàng nói: “Sư huynh ta có chút việc nên đến thăm nàng sau, chẳng lẽ nàng nghĩ chúng ta thật sự lúc nào cũng dính nhau như sam à?” Tôi cười khô khốc, thật sự không dám thừa nhận ý nghĩ xấu của mình.

Nhiều năm trôi qua, tôi không gặp Tĩnh Long thêm lần nào. Có nhiều lúc tôi nghĩ, chàng không nhớ tôi, tôi không quan tâm chàng, như thế mới là kết cục tốt nhất cho hai chúng tôi.

Mộng Hoa càng lớn càng xinh đẹp, đôi cánh lấp lánh như pha lê dưới ánh mặt trời. Hồ Nhạn đôi khi nhìn con bé tới xuất thần, thế nhưng lúc ánh mắt sắc lạnh của Mộng Hoa lia lại, thằng bé không nhịn được mà mỉa mai vài câu. Sau đó là một trận cãi nhau gà bay chó sủa, Hồ Nhạn bị đánh đuổi khắp nơi.

Có lần Thanh Lộc ghé thăm giữa lúc Hồ Nhạn và Mộng Hoa đang đánh nhau, tôi bèn bày một bộ bàn ghế thoải mái ngoài vòng chiến, rót cho chàng một ly trà tiên, cùng xem trò vui trước mặt.

Tôi tủm tỉm nói: “Hồ Nhạn cũng đã lớn, Mộng Hoa cũng sắp gả được rồi.” Thanh Lộc nhìn qua tôi, chợt ồ lên: “Ánh mắt nàng long lanh như vậy, chắc chắn là có suy nghĩ xấu xa!” Tôi cười ha ha. Thanh Lộc chợt chuyển sang thái độ nghiêm túc: “Tiểu Ly, hay là nàng cưới ta về nhà nhé?” Tôi đang xem đánh nhau, lại quen với giọng đùa bỡn của vị này, bâng quơ hỏi: “Sao vậy? Có vị tiên nữ nào làm tinh quân đau lòng sao?” Chàng chợt đột ngột nắm lấy bàn tay tôi đặt lên chỗ tim, giọng điệu nghẹn ngào muốn chết: “Có vị này này, từ lần đầu gặp gỡ ta đã bảo với nàng rằng quên uống nước Vong Tình, thế mà nàng ấy không tin.” Tôi tái mặt, trợn mắt nhìn Thanh Lộc. Khuôn mặt chàng có phần thành khẩn, đôi mắt lại không ngừng lóe sáng, thật chẳng ra làm sao mà.

Tôi chậm rãi rút tay ra khỏi tay chàng, đanh giọng nói: “Chuyện cưới hỏi đâu có thể nói đùa. Nếu chàng muốn cưới ta thì gọi cha mẹ đến, nói chuyện với cha mẹ ta.” Thanh Lộc nghe thế thì gật gật đầu cười hì hì, sau đó chuyển sang nói chuyện hoa cỏ, không đá động gì tới cưới xin nữa.

Thanh Lộc thích đùa bỡn này, có đánh chết tôi cũng không tin chàng muốn cưới tôi. Thế nhưng thời gian sau đó, ngày nào chàng cũng đến tìm tôi, trong cuộc nói chuyện nhất định sẽ có một câu ai oán: “Tiểu Ly à, làm thế nào đây? Tinh tú thì làm gì có cha mẹ chứ? Thế nhưngta không nhờ được sư phụ đến hỏi cưới nàng, ông ấy không tin ta…”

Tôi nghĩ Thanh Lộc này thần kinh chắc có vấn đề, nếu không thì sao có thể ngày ngày rên rỉ hoài một câu như vậy? Thế nhưng vì chàng cũng chỉ hơi dở hơi chứ chưa làm gì quá quắt, thế nên chúng tôi vẫn qua lại như bạn bè bình thường.

Một ngày nọ, tôi như thường lệ ngồi vẽ tranh ở vườn cây sau nhà. Vườn cây trải dài trăm dặm này vốn do tôi một tay vun đắp từ lúc mới nhận được Thần Hoa Lệnh mấy ngàn năm trước. Hiện tại cây nào cần trái thì có trái nặng trĩu, cây nào cần hoa thì hoa nở ngát hương, thật sự không phụ công sức của tôi.

Chợt đệ đệ Hồ Nhạn của tôi vạch cành cây bước nhanh đến báo: “Tỷ tỷ, tỷ có khách!” Tôi chấm thêm nét trên bức tranh hoa, bình tĩnh đáp: “Là bọn Thanh Lộc sao?” Hồ Nhạn lắc đầu bảo: “Là Thiên Long Hậu.” Tin tức này làm tôi hết sức bất ngờ. Lần cuối cùng Thiên Long Hậu đến tìm tôi, là vì cứu Tĩnh Long. Lần này bà ấy đến, không phải cũng là vì chuyện liên quan tới kẻ đó chứ?

Khi chỉ còn hai chúng tôi, Thiên Long Hậu trịnh trọng nhấp ly trà tiên, chậm rãi nói: “Lần này ta tới đây là do nhận lời nhờ vả. Tiểu tiên tử à, sau vài ngày nữa con trai Bạch Hạc của ta sẽ rời bỏ cõi tiên, trên trời đất cũng không còn Bạch Sứ thần quân nữa.” Tôi sửng sốt, Tĩnh Khê vẫn bình tĩnh nhìn tôi. Một lúc sau tôi hỏi: “Có phải là Tĩnh Long… chàng ấy…?” Thiên Long Hậu gật đầu: “Thần quân từ chối tiếp tục giả dạng làm Bạch Hạc. Ngài ấy muốn trở về Cổ Long Thần Động, tiếp tụcgiấc ngủ vạn năm.” Tôi hỏi: “Vậy còn Ma Thần Trận? Chẳng phải mấy ngàn năm sau, nó lại xuất hiện làm hại cõi trời hay sao? Chàng ấy đi rồi, cõi trời phải làm sao đây?” Tĩnh Khê bèn cười cười: “Tiểu tiên tử, cô có điều không biết. Cổ Long Thần sau khi phục hồi ký ức, đã nói vớita, thật ra ngài ấy đã phá giải Ma Thần Trận xong rồi. Hiện tại tam giới đã yên bình, ngài ấy cũng yên tâm rời đi…” Trong lòng tôi lúc này vô cùng hỗn loạn. Một đống thông tin mới mẻ như thế ập vào đầu tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó tin. Tôi thật sự muốn hỏi thêm Tĩnh Khê nhiều câu nữa, thế nhưng nhìn khuôn mặt mỉm cười bí hiểm củabà, cộng với việc tôi luôn tự nhủ mình không được quan tâm quá nhiều tới kẻ đó, tôi thật sự không thể mở lời.

Sau một hồi im lặng giữa hai người, cuối cùng Tĩnh Khê cũng lên tiếng: “Cổ Long Thần cảm thấy có lỗi với cô. Ngài ấy không thể đến gặp cô, nhưng không muốn khiến cô đau buồn. Mong cô hiểu cho tấm lòng của ngài ấy.” Bà nói xong thì rời đi. Tôi quay trở lại vườn, nhưng không tài nào vẽ tiếp được bức tranh của mình. Tôi đành chuyển sang đi dạo quanh vườn, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Cổ Long Thần là một trong những Thần ít ỏi còn tồn tại ở cõi trời này. Hơn hai vạn năm trước, chàng bắt đầu ngủ vùi, ngủ một mạch đến một vạn năm. Lần này chàng ngủ thêm mấy vạn năm nữa, e rằng lúc chàng thức dậy, tôi với chàng tuyệt đối trở thành những kẻ xa lạ rồi. Tôi nhớ lại mấy ngàn năm qua, bằng cách nào đó, chúng tôi vẫn luôn dây dưa không rõ, chẳng biết tích lũy bao nhiêu muộn phiền. Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc từ nhiều năm trước. Vốn dĩ sau khi uống nước vong tình, tôi đã quên đi những tình cảm tốt đẹp nhất đã từng dành cho chàng, lại còn tránh chàng như tránh địch. Vậy mà lúc này, biết chàng sắp sửa thực sự rời khỏi cuộc sống của tôi, trong lòng tôi lại xuất hiện một tia luyến tiếc. Thế mới biết tơ duyên khó chặt đứt tới chừng nào, dù tôi trăm phương ngàn kế chạy trốn khỏi chàng, đẩy chàng xa khỏi tôi, tuy nhiên lúc ngoảnh lại, tôi vẫn cảm thấy mất mát. Tôi luyến tiếc vì điều gì? Chẳng lẽ day dứt, dằn vặt mà chàng mang đến cho tôi vẫn chưa đủ ư? Tôi vừa lặng lẽ bước đi vừa thở dài ngao ngán, thế nhưng vẫn cương quyết dằn lại trái tim đang trở nên yếu đuối của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.