Sau khi Tuấn Tú cùng Duẫn Hạo quay lại Minh trang, cậu nguyên bản muốn đi tìm Bí Kỳ, nhưng chẳng biết vì lý do gì lại cảm thấy đầu choáng váng không chịu nổi. Cuối cùng Tuấn Tú cũng chịu nghe theo lời khuyên của Duẫn Hạo, trở về phòng nghỉ ngơi.
.
Duẫn Hạo đưa Tuấn Tú trở về phòng, tận mắt chứng kiến cậu ngủ, hắn mới rời đi, quay lại phòng của mình và Tại Trung.
...
.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Duẫn Hạo đã trông thấy Tại Trung đang ngồi một mình, trên bàn còn la liệt vài bầu rượu.
.
"Huynh về rồi!" – Thấy Duẫn Hạo vào cửa, Tại Trung thản nhiên nói một câu, đồng thời uống cạn một chén.
.
Hắn đến bên cạnh y, trông thấy những bầu rượu trên bàn đều trống rỗng, không khỏi nhíu mày, "Thân thể đệ vốn không tốt, sao lại uống nhiều rượu như vậy?" – Trong giọng nói không giấu được tia trách cứ.
.
Tại Trung không để ý đến Duẫn Hạo, tiếp tục vì mình rót thêm một chén nữa, uống cạn.
.
"Tuấn Tú đâu?" – Đột nhiên y hỏi.
.
"Theo đúng lời dặn của đệ, lúc trở về ta đã dùng một chút Mê Điệt Hương, lúc này Tuấn Tú đang ngủ!" – Duẫn Hạo ôn tồn trả lời.
.
Mê Điệt Hương này do Hách Tại và Đông Hải năm đó trước khi rời đi đã để lại cho hai người, nó là một loại mê hương an thần có ở Tây Vực, tại Trung Nguyên rất hiếm được sử dụng, sở dĩ Tuấn Tú mới không thể phát hiện ra.
.
Nghe xong y khẽ gật đầu, lại cầm lấy chén rượu.
.
"Đệ đừng uống nữa!" – Duẫn Hạo giật chén rượu khỏi tay Tại Trung, trong mắt lóe lên quang mang giận dữ, "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đệ và Phác Hữu Thiên... nói chuyện không suôn sẻ sao?"
.
Nhếch môi cười nhạt, đáy mắt Tại Trung tràn đầy chua sót, "Ta muốn giúp gã, thế nhưng bản thân ta lại không biết phải giúp như thế nào?!"
.
Y thống khổ siết mái tóc mình, biểu tình lộ vẻ bi thương, "Dựa vào tính tình của Tuấn Tú, nếu biết được toàn bộ sự thật, nhất định đệ ấy sẽ không tha thứ cho Hữu Thiên! Thế nhưng tiếp tục bức bách Hữu Thiên, khẳng định sẽ xảy ra chuyện! Tình hình hiện tại, xem chừng gã chống đỡ không được bao lâu nữa... Vạn nhất Hữu Thiên có bề gì, Tuấn Tú sẽ tan vỡ mất! Bởi vô luận là Bí Kỳ hay Phác Hữu Thiên, gã đều là người đệ ấy yêu a!"
.
Sau khi nói chuyện với Hữu Thiên, Tại Trung quay về phòng không ngừng băn khoăn trăn trở.
.
"Ta phải làm gì... Phải làm gì mới có thể tháo gỡ được tử cục giữa Tuấn Tú và Hữu Thiên đây? Hữu Thiên yêu Tuấn Tú đã là sự thật không thể nghi ngờ, còn trái tim Tuấn Tú cũng nhất định có gã! Chẳng phải việc Tuấn Tú phải lòng Bí Kỳ chính là minh chứng tốt nhất sao!
Thế nhưng... Thế nhưng nội tâm cả hai người họ đều tồn tại một bế tắc chưa bao giờ được phá giải! Hữu Thiên sợ Tuấn Tú sẽ cự tuyệt, sợ đệ ấy sẽ rời đi! Còn Tuấn Tú thì khăng khăng một mực không chịu tin tấm chân tình của Hữu Thiên, không những vậy, bởi vì sự lợi dụng và lừa gạt ba năm về trước, mà trái tim đệ ấy càng trở nên băng giá!
Chỉ có người đã tự tay thương tổn người mình yêu nhất mới biết được nguyên lai, nỗi đau đó tê tâm liệt phế đến nhường nào!"
.
Nghe Tại Trung nói như vậy, Duẫn Hạo không khỏi than nhẹ một tiếng, ôm y vào lòng, "Đệ đừng quá lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp mà! Ta ngày hôm nay cũng cùng Tuấn Tú tâm sự rất nhiều điều, trong đó ta cảm giác được hết thảy chuyện tình đều không phải vô phương xoay chuyển! Tuấn Tú là thân đệ đệ của đệ, huống chi, đệ năm đó đã không thể buông tay ta, vậy thì Tuấn Tú cũng sẽ không nhẫn tâm đến nhường đó đâu!"
.
Nghe hắn an ủi, Tại Trung tuy nhoẻn môi cười nhưng lại bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta chỉ không muốn bản thân sau này phải hối hận mà thôi! Thế nhưng đối với Tuấn Tú, ta... ta chỉ sợ đệ ấy ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có!"
.
"Lý nào nghiêm trọng đến mức đó chứ, ta nghĩ..." – Duẫn Hạo vừa nói vừa cúi xuống thâm tình nhìn Tại Trung, trong lúc vô tình, hắn thoáng trông thấy vết ngón tay xanh tím nổi bật trên cần cổ trắng tuyết của y.
.
"Cổ đệ bị làm sao thế này?!" – Hắn vừa nói vừa vạch cổ áo của y ra, cẩn thận quan sát.
.
"Không sao đâu!" – Tại Trung giữ tay Duẫn Hạo lại, theo bản năng kéo cổ áo lên hòng che giấu.
.
"Không sao ư?" – Mày kiếm thiếu điều dựng đứng, "Không sao thì vì nguyên nhân gì không chịu cho ta xem?!"
.
Tại Trung cúi đầu không nói, thậm chí còn thoáng đẩy Duẫn Hạo ra, gia tăng khoảng cách giữa hai người.
.
"Do Phác Hữu Thiên gây ra, đúng hay không?" – Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng rõ ràng, "Gã phát điên làm gì?! Đệ vì chuyện của gã và Tuấn Tú mà dày vò đến nát tâm, gã cư nhiên khiến đệ bị thương!"
.
Nhếch môi cười khổ, Tại Trung ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo, "Hữu Thiên thực sự đã phát điên, vì không muốn Tuấn Tú biết được thân phận của mình, gã muốn giết ta diệt khẩu!"
.
"CÁI GÌ?!"
.
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung với thần tình không dám tin, "Mặc kệ thế nào, Phác Hữu Thiên cũng từng yêu thương Tại Trung cơ mà!"
.
"Bất quá Hữu Thiên suy cho cùng không phải không xuống tay được, huynh biết không? Gã cư nhiên quỳ xuống cầu xin ta, ta..." – Tại Trung nhìn sâu vào mắt Duẫn Hạo, cảm thấy đau buồn tận đáy lòng.
.
"Lúc ấy, khi đối diện với một Phác Hữu Thiên như vậy, ta cảm giác mình chẳng khác gì đang chứng kiến Duẫn Hạo năm đó đang đứng tại hậu viện, đẩy chiếc dây đu trống không! Nỗi đau lòng và bất đắc dĩ bất kham... Khiến ta không thể không thỏa hiệp với Hữu Thiên! Ta đến tột cùng đã minh bạch, có thể được ở bên cạnh Tuấn Tú như vậy, đối với gã mà nói, chính là cứu mệnh đạo thảo* duy nhất! Nếu cả điều này cũng bị hủy hoại, cũng chẳng khác nào hủy đi Hữu Thiên!"
.
Duẫn Hạo tiến tới ôm Tại Trung vào lòng, dịu dàng vỗ về đỉnh đầu y, nói lời an ủi, "Chuyện này đệ đừng nhúng tay can dự nữa! Tuấn Tú đối với đệ có khúc mắc, mà đệ đối với Phác Hữu Thiên cũng có nút thắt tương đương! Ta càng không muốn chứng kiến đệ lại một lần nữa phải chịu ủy khuất giống ba năm trước đây! Chuyện của hai người họ ta sẽ nghĩ ra biện pháp, đệ đừng nên lo lắng!"
.
Dựa sâu vào lồng ngực Duẫn Hạo, Tại Trung trầm mặc không nói gì, "Ta không quan tâm đến việc bản thân có hay không phải chịu ủy khuất! Ta chỉ một mực lo sợ Hữu Thiên và Tuấn Tú sẽ lạc vào con đường vạn kiếp bất phục!"
_________________________________________
* Cứu mệnh đạo thảo: một câu thành ngữ, miêu tả hy vọng sống sót duy nhất của người thời xưa mỗi khi bị đuối nước. Có vẻ Ran giải thích có vẻ khó tương tượng quá? Thú thật là Ran nhìn thấy cọng rơm đúng một lần, và biết được nó rỗng ruột! >///<
Giả sử một người bị đuối nước, có thể lấy cọng rơm để hút không khí bên trên, nếu may mắn cũng duy trì được một thời gian để chờ cứu giúp. Ngày nay, câu thành ngữ này có rất nhiều nghĩa được dùng để so sanh, nhưng điểm chung đều là ám chỉ "hi vọng duy nhất trong hoàn cảnh khốn cùng", thường được áp dụng trong ngữ cảnh bi quan, không được tốt lành.
__________________________________________