.
“Ư… Aa… A…”
.
Bên trong sương phòng tại phân đường Vãn Thu trấn không ngừng truyền ra từng tràng rên rỉ thống khổ.
.
Tuấn Tú ngồi cạnh giường, nhìn Hữu Thiên nằm bên trên vì đau mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy lo lắng.
.
Đã gần một canh giờ rồi, tình trạng của Hữu Thiên vẫn không có bất cứ biến chuyển khả quan nào, nhiều lần vì đau mà ngất đi, rồi cũng vì đau mà tỉnh lại!
.
Đám đệ tử tại phân đường từng có ý đồ giúp Hữu Thiên vận công chữa thương, nhưng chẳng những chiều hướng tốt không thấy đâu, ngược lại càng khiến người đau lợi hại hơn, sở dĩ bọn họ cũng không dám tùy tiện giúp gã vận công nữa, chỉ sợ sẽ làm tình hình trở nên tồi tệ!
.
“Thế nhưng cứ duy trì tình trạng hiện tại cũng không phải là biện pháp, Thiên đã đau đớn gần một canh giờ rồi, còn tiếp tục duy trì như vậy, chỉ sợ… Chỉ sợ Thiên sẽ chịu đựng không nổi!”
.
“Tuấn Tú…” – Hữu Thiên gian nan hé môi, khẽ gọi tên Tuấn Tú.
.
“Ta ở đây, ngươi sao rồi? Có thấy khá hơn chút nào không? Ta đến tột cùng phải làm gì mới có thể giúp ngươi?” – Trông thấy Hữu Thiên tựa hồ có một chút tinh thần nói chuyện, Tuấn Tú vội vàng hỏi han.
.
Chỉ thấy khóe môi gã hơi nhếch lên, chậm rãi lắc lắc đầu, “Thực… Xin lỗi…”
.
“Những lời này chờ đến khi ngươi khỏe lại hẵng nói! Ngươi mau nói cho ta biết trước tiên phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi?!” – Đáy mắt Tuấn Tú tràn ngập lo lắng.
.
Đối với việc Hữu Thiên đã lừa gạt mình suốt thời gian qua, nói Tuấn Tú không oán hận chính là nói dối, thế nhưng tận mắt chứng kiến bộ dạng gã hiện tại, cậu căn bản không có tâm tư để suy nghĩ vấn đề kia! Tuấn Tú lúc này chỉ thầm khẩn cầu ông trời, mong Hữu Thiên có thể chóng khỏe trở lại, những chuyện khác đều không còn trọng yếu nữa!
.
“Đệ… Không giúp được… Ta…” – Hữu Thiên thoáng cười khổ, “Thật muốn… Giúp ta… Vậy… Ư… Giết…Ta…Đi…”
.
“Tuấn Tú… Đệ thậm chí còn không hề biết có môn công phu tên Súc Cốt Công tồn tại trên đời, nói gì đến học qua nó… Đệ căn bản không có cách nào giúp được ta!
Tại Trung tuy biết nhưng võ công của y đã bị phế bỏ từ lâu, hẳn là cũng lực bất lòng tâm, vô pháp giúp ta vận công! Trên đời chỉ còn mỗi Hữu Hoán là có khả năng! Thế nhưng hiện tại đệ ấy đang ở cách chúng ta cả ngàn dặm, cho dù có thể tới được đây đi chăng nữa, ta chỉ sợ không thể chờ đến lúc đó!
Bị Súc Cốt Công phản phệ, gân mạch toàn thân lập tức đứt đoạn, ta có thể sống đến tận bây giờ, cũng là nhờ từ nhỏ kiên trì rèn luyện, tạo được cương khí hộ thể… Thế nhưng, ta nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được vài canh giờ mà thôi! Cương khí một khi bị phá đi, ta sẽ trở thành phế nhân ngay cả cử động cũng không thể! Lâm vào tình cảnh đó, chẳng thà ngay lúc này ta chết đi…”
.
Câu nói trúc trắc của Hữu Thiên khiến Tuấn Tú nghe mà cả người ngây ngẩn, sau giây lát sửng sốt, trong mắt cậu lập tức lóe lên lửa giận.
.
“Ngươi hỗn đản!”
.
Cậu giận dữ trừng mắt nhìn gã, “Ngươi lừa ta hơn hai năm! Hiện tại muốn chết là sao?! Trong mắt ngươi, Kim Tuấn Tú ta làm cái gì?!
Tại làm sao?
Tại làm sao ngay cả một cơ hội để lựa chọn ngươi cũng không chịu cho ta?! Vì nguyên nhân gì ngươi hết lần này đến lần khác dồn sự tình vào đường cùng như vậy?! Ba năm trước đã thế, hiện tại cũng chẳng khác hơn! Ngươi có từng nghĩ tới hay không, ngươi nếu như chết ta biết phải làm sao?!”
.
Lời vừa dứt, trong mắt Tuấn Tú đã ngập tràn lệ ngân.
.
Tuấn Tú đã phải cực lực kìm nén bản thân, cậu thực sự không muốn vào đúng lúc này phải nói những lời oán hận với Hữu Thiên! Thế nhưng một câu “Giết ta đi…” của gã đã phá tan mọi nỗ lực nhẫn nại của cậu. Hết thảy phẫn nộ, oán, hận, và cả đau lòng đều cùng nhau bùng nổ.
.
“Nếu có thể, ta thực sự muốn chịu đau thay Hữu Thiên, chẳng sợ cái cảm giác sống không bằng chết này, thà như thế còn hơn bắt ta mở to mắt nhìn Thiên phải chịu giày vò…”
.
Hữu Thiên cố hết sức giơ tay lên, khẽ chạm vào má của Tuấn Tú, trong mắt tràn đầy thương yêu cùng luyến tiếc.
.
“Nếu không phải bản thân rơi vào cảnh vạn bất đắc dĩ, ta trăm triệu lần cũng không muốn để Tuấn Tú trông thấy ta với bộ dạng này!
Tại Trung nói rất đúng, ta ngay từ đầu đã lo liệu thời điểm tấm thân này không có cách nào duy trì thêm được nữa, lúc ấy Hữu Hoán sẽ thay thế vị trí của ta! Phác Hữu Thiên có thế nào cũng đâu có sao, trở thành phế nhân cũng được, mà chết đi cũng được, đều không có vấn đề gì… Chỉ cần Tuấn Tú được hạnh phúc, đối với ta đã đủ lắm rồi!
Đáng tiếc… Đáng tiếc ta thực sự quá vô dụng, ngay cả một chuyện cuối cùng ấy cũng không sao hoàn thành nổi!”
.
Lệ ngân rốt cuộc cũng trào khỏi khóe mắt Tuấn Tú, chúng trượt theo gò má rồi tí tách tuôn rơi. Hữu Thiên kiệt lực nhúc nhích ngón tay, nhẹ nhàng lau đi lệ châu, bất đắc dĩ lộ ra một tiếng thở dài.
.
“Thực… Xin lỗi…”
.
“Tuấn Tú, thực xin lỗi… Đến cuối cùng, điều ta có thể nói với đệ, vẫn chỉ có ba chữ này…”
.
Bàn tay vô lực buông thõng xuống, Hữu Thiên một lần nữa vì nỗi đau vượt quá sức chịu đựng mà tâm trí chìm vào hắc ám.
.
“HỮU THIÊN! HỮU THIÊN!”
.
Thấy Hữu Thiên vì đau đớn mà ngất xỉu một lần nữa, Tuấn Tú chỉ cảm thấy trái tim đau như bị đao cắt. Cậu đưa tay thay gã lau đi mồ hôi lạnh đã ướt đẫm vầng trán, cũng là lần đầu tiên bản thân có cảm giác bất lực nhường này!
.
“Ba năm trước, cái ngày Hữu Thiên bị ta đâm trọng thương, khi đó chí ít mọi người còn có biện pháp chữa trị! Thế nhưng giờ phút này đây, tình trạng của Hữu Thiên khiến ta hoàn toàn bó tay chịu trói không biết phải làm sao, chỉ có thể ngu ngốc ngồi bên cạnh nhìn người chịu đau đớn!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ điên mất! Ta thực sự không biết phải làm sao bây giờ…”
.
Đúng lúc Tuấn Tú không biết phải làm sao, cửa phòng đột nhiên “BANG” một tiếng bị người mạnh mẽ đạp mở, cậu vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tại Trung từ bên ngoài vội vã chạy vào, theo sát phía sau còn có Duẫn Hạo.
.
“Ca!” – Tuấn Tú vội đứng lên nghênh đón tại Trung, nước mắt không thể khống chế cứ thế vỡ bờ, “Hữu Thiên… Bí Kỳ… Ta…”
.
Cậu muốn nói cho y nghe tình trạng hiện tại của gã, nhưng vì bản thân nhất thời khẩn trương thành ra câu từ trở nên lộn xộn.
.
“Đừng nói gì cả, ta biết hết rồi! Trước tiên để ta xem Hữu Thiên thế nào đã!” – Tại Trung nói xong liền đi đến bên giường bắt mạch cho Hữu Thiên, lúc sau y mới thoáng thả lòng, thở dài một hơi,“Vẫn còn may, cương khí của Hữu Thiên vẫn chưa bị phá, vẫn còn kịp!”
.
Kể từ lúc trên đường đi nhận được tin báo của đệ tử phân đường, Tại Trung đã thúc ngựa không ngừng, một mạch chạy thẳng đến đây, y chỉ sợ bản thân muộn một giây thôi thì sự tĩnh sẽ không có cách nào vãn hồi, may sao ông thời còn thương xót, hết thảy vẫn chưa muộn!
.
“Duẫn Hạo, huynh mau truyền nội lực cho ta, ngay bây giờ ta phải giúp Hữu Thiên giải trừ Súc Cốt Công, nếu còn chậm trễ sẽ không kịp mất!” – Tại Trung quay đầu nói với Duẫn Hạo.
.
Hắn nghe xong không khỏi nhíu nhíu mày, “Đệ muốn làm như thế nào? Cho dù ta có thể truyền nội lực cho đệ đi chăng nữa, thế nhưng…”
.
Nói được một nửa, Duẫn Hạo chợt nhớ tới hai bình sứ được Tại Trung phân phó đệ tử đi lấy trước khi hai người xuất trang, và vẫn mang chúng theo bên người thì hắn nhất thời hiểu được suy nghĩ của y,“Tại Trung, đệ sẽ không…”
.
“Đúng vậy, ta đã mang theo Tiên Long Thảo, hiện tại chỉ có làm ta khôi phục lại công lực mới có thể cứu được Hữu Thiên, chúng ta không có lựa chọn nào khác!” – Không đợi hắn nói hết câu, y đã tự động trả lời.
.
“Đệ điên rồi?!” – Duẫn Hạo mở to hai mắt, “Đó là thuốc độc!”
.
“Không sao đâu, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, huống chi ta cũng mang theo thuốc giải mà!”– Tại Trung thành thật đáp.
.
Nghe y nói không mảy may do dự, Duẫn Hạo chỉ có thể cười khổ một tiếng, không nói gì, chỉ một mực lắc đầu.
.
“Mười năm trước, Tại Trung chính là vì uống Tiên Long Thả đến khi độc phát, thiếu chút nữa đã mất mạng! Đừng nói là mười năm, dù có lấy thời gian trọn đời này ta cũng thể lãng quên chuyện đó! Tại Trung, thứ cho ta không thể đáp ứng, ta cũng không dám để đệ mạo hiểm đến vậy!”
.
“Duẫn Hạo! Hiện tại chỉ có biện pháp này, huynh tin tưởng ta có được không? Ta sẽ không sao đâu!” – Tại Trung tha thiết thuyết phục.
.
“Lỡ vạn nhất thì sao?!” – Lông mày của Duẫn Hạo đã dựng thẳng đứng, “Ta không thể lấy tính mạng của đệ ra mạo hiểm như vậy được!”
.
Thái độ của hắn lúc này dị thường kiên quyết.
.
“Hai người đừng cãi nhau nữa!” – Tuấn Tú đột nhiên lên tiếng, “Tại Trung ca, huynh nhất định có biện pháp cứu Hữu Thiên, có đúng hay không? Vậy huynh mau nói cho ta biết đi, tự ta sẽ cứu Thiên!”
.
Tại Trung lắc đầu, biểu tình bất đắc dĩ cùng lắng,“Đệ chưa từng luyện qua Súc Cốt Công, sở dĩ đệ không thể làm được! Hiện tại đã không còn thời gian nữa…”
.
Y lại nhìn sâu vào mắt Duẫn Hạo, “Được, huynh không chịu giúp ta, vậy để ta tùy tiện tìm một đệ tử tới giúp!”
.
Nói xong, y đứng lên, rảo bước muốn đi ra ngoài.
.
“Đệ không được đi!” – Duẫn Hạo khăng khăng kéo Tại Trung lại, “Đệ có thể vì ta mà suy nghĩ lại, có được không!”
.
“Huynh…”
Đứng một bên chứng kiến Tại Trung và Duẫn Hạo giằng co, không ai chịu nhường ai, rồi lại nhìn Hữu Thiên vẫn nằm hôn mê trên giường, Tuấn Tú chỉ cảm thấy bản thân sắp sửa tan vỡ.
,
“Ta hiểu rõ phương pháp Tại Trung đưa ra đối với bản thân huynh ấy mà nói thì quá mức mạo hiểm. Uống Tiên Long Thảo để khôi phục nội lực mà một biện pháp vô cùng nguy hiểm, huống chi sau đó còn phải vận công cứu người, như vậy hiểm càng thêm hiểm!
Thế nhưng… Thế nhưng tình trạng Hữu Thiên hiện tại đã không thể duy trì thêm được nữa! ta đã phải trơ mắt chứng kiến Thiên chịu đau đến thê thảm một canh giờ rồi, nếu còn tiếp tục, ta thực sự không dám tưởng tượng Thiên sẽ ra sao…
Vô luận bằng cách thức nào, ta tuyệt đối không để Hữu Thiên xảy ra chuyện gì!”
.
“Duẫn Hạo ca!” – Tuấn Tú đột nhiên gọi Duẫn Hạo một tiếng.
.
Hắn quay sang nhìn về phía cậu, chỉ thấy cậu hướng về phía mình quỳ cả hai gối.
.
“Tuấn Tú, đệ làm cái gì vậy?!” – Duẫn Hạo liền cả kinh.
.
“Duẫn Hạo ca, ta biết ta rất ích kỳ, thế nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Hữu Thiên xảy ra chuyện được! Ta van xin huynh đó, hãy để Tại Trung ca cứu Hữu Thiên đi, nếu không ta sẽ phát điên, ta thật sự…” – Nói xong lời cuối cùng, Tuấn Tú đã khóc không thành tiếng.
.
“Ta biết, một quỳ này của ta đồng nghĩa với việc ta ép buộc Duẫn Hạo ca để Tại Trung ca đi mạo hiểm tính mạng, thế nhưng ta thực sự không còn biện pháp nào khác! Vạn nhất Tại Trung ca có bề gì, ta sẽ lấy sinh mệnh của ta bồi thường cho huynh, thế nhưng vô luận thế nào, ta vẫn phải cứu Hữu Thiên…”
.
Nhìn Tuấn Tú quỳ mãi ngay trước mắt mình, Duẫn Hạo chỉ thấy trong lòng cuồn cuộn dâng lên đủ loại tư vị, không sao nói nên lời.
.
“Tuấn Tú, đệ… Ta hiểu Phác Hữu Thiên đối với đệ vô cùng quan trọng, thế nhưng Tại Trung đối với ta mà nói chính là tất cả!
Mệnh của Phác Hữu Thiên là mệnh, vậy mệnh của Tại Trung lẽ nào không phải mệnh sao?
Cho dù Tại Trung có thể bình an cứu sống Phác Hữu Thiên, thế nhưng thân thể của đệ ấy sẽ phải hứng chịu hao tổn vô cùng lớn! Vì ta mà sức khỏe của Tại Trung không bao giờ phục hồi như cũ, đệ ấy yếu ớt như vậy, làm sao tiếp thụ sự giày vò này đây?!”
.
“Hạo…” – Thấy Duẫn Hạo hồi lâu vẫn không lên tiếng, Tại Trung không khỏi nôn nóng, sử dụng lý do cuối cùng, “Cứu sống Hữu Thiên là quyết định của bản thân ta, nếu gã quả thực có bề gì… Ta cả đời này cũng sẽ không an tâm!”
.
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung thật sâu, lại liếc qua Tuấn Tú vẫn quỳ một chỗ, vạn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
.
“Được, ta sẽ giúp đệ!” – Hắn cuối cùng cũng phải nhượng bộ, “Thế nhưng đệ cũng phải nhớ kỹ những gì đã hứa với ta, tuyệt đối không được có việc!”
.
Khóe môi mơ hồ cong lên, Tại Trung dùng sức gật gật đầu.
.
Thấy hắn chịu đồng ý, Tuấn Tú mới dám thở dài một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi đứng lên, nhìn hắn,“Duẫn Hạo ca, cảm tạ huynh!”
.
Nhưng Duẫn Hạo chỉ cười khổ, yếu ớt lắc đầu, “Ta cho dù không đáp ứng, chỉ sợ cũng vô pháp ngăn cản Tại Trung! Huống chi, ta cũng không muốn cả hai người oán ta cả đời!”
.
Nói xong, Duẫn Hạo dùng mắt ra hiệu, Tại Trung liền hiểu ý, hai người song song ngồi khoanh chân trên sàn, hắn bắt đầu truyền nội lực sang cho y.
.
Một lát sau, hắn thu tay lại, Tại Trung lấy ra bình sứ chứa Tiên Long Thảo, một ngụm uống trọn, điều tức trong giây lát, y cảm giác được toàn bộ đan điền tràn ngập nội lực sung mãn, thì khóe môi không nhịn được khẽ nhếch lên, bên má còn lộ ra lúm đồng tiền cỡ nào ngạo nghễ.
.
“Được rồi, ta hiện