Tại sương phòng nơi Hữu Thiên đang dưỡng thương, Tuấn Tú ngồi bên giường, nhìn gã vẫn chìm trong mê man, nhíu mày ưu sầu.
.
Đưa tay khẽ vuốt gương mặt tái nhợt của đối phương, đáy mắt Tuấn Tú không che giấu được tia đau lòng cùng oán trách.
.
Ba năm trước, khi Tuấn Tú kiên quyết bỏ đi, Hữu Thiên vừa mới quay về từ Quỷ Môn quan, sắc mặt gã lúc bấy giờ cũng giống thế này, tái nhợt không một tia huyết sắc. Chỉ là hiện tại, gã thậm chí đã dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan mới chịu quay về, bộ dạng thoạt nhìn so với năm đó còn muốn suy yếu gấp bội!
.
"Phác Hữu Thiên, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì ngươi muốn làm như vậy?"
.
Đúng lúc này, tiếng đẩy cửa vang lên, Tuấn Tú nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, quay đầy nhìn sang chỉ thấy Duẫn Hạo đang từ bên ngoài bước vào.
.
"Duẫn Hạo ca, sao huynh lại tới đây? Nhị ca của ta không có việc gì chứ?" – Tuấn Tú ân cần hỏi han.
.
"Đệ ấy không có việc gì, chỉ có chút mệt mỏi thôi! Còn Phác Hữu Thiên..." – Duẫn Hạo trả lời rồi nhìn Tuấn Tú, không biết bản thân nên nói điều gì, "Mặc dù Tại Trung ngỏ ý muốn ta qua đây khuyên nhủ Tuấn Tú, thế nhưng ta thực sự không biết phải mở miệng như thế nào?!"
.
"Phản ứng của Tuấn Tú sau khi biết rõ chân tướng so với tưởng tượng của ta thì bình tĩnh hơn nhiều lắm! Ta còn nhớ ba năm trước đây, khi Tuấn Tú bị cuốn vào màn kịch do Hữu Thiên thiết kế, thiếu chút nữa đã một kiếm đoạt mạng gã! Đệ ấy lúc đó gần như đã tan vỡ, chỉ biết tận lực trốn tránh! Thế nhưng ngày hôm nay...
Tuấn Tú hiện tại so với trước đây thực sự đã kiên cường hơn rất nhiều, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, ta chỉ cảm thấy đau lòng!"
.
"Hai huynh đã sớm biết Bí Kỳ chính là Hữu Thiên, có đúng hay không? Thậm chí còn biết Hữu Thiên đã sử dụng phương pháp hết sức nguy hiểm để thay đổi thân hình, ta nói đúng chứ?" – Biểu tình của Tuấn Tú khi đặt câu hỏi hết sức bình tĩnh, tuy nhiên đáy mắt lại lóe lên tia lãnh quang.
.
"Thời điểm Tại Trung ca trông thấy Hữu Thiên, biểu tình ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có, hơn nữa còn lập tức lấy ra Long Tiên Thảo đã chuẩn bị từ trước!
Nói cách khác, huynh ấy còn chưa trông thấy Hữu Thiên nhưng đã dự đoán được tình trạng của gã đến tám chín phần, sở dĩ mới biết phải chuẩn bị những gì! Bằng đó bằng chứng đã rõ ràng chứng minh, Tại Trung ca và Duẫn Hạo ca sớm đã biết sự thật rồi!"
.
"Không sai! Bất quá chúng ta cũng mới biết cách đây ít lâu mà thôi! Thời điểm đệ cùng Hữu Thiên trong thân phận Bí Kỳ trở lại Minh trang, ta và tại Trung cũng không hề hay biết! Chính là sau đó, Tại Trung..."
.
"Là huynh ấy nhận ra Bí Kỳ chính là Phác Hữu Thiên sao?" – Tuấn Tú nhướng mi hỏi.
.
"Đúng vậy!" – Duẫn Hạo gật gật đầu, "Đệ ấy cũng mới biết từ vài ngày trước!"
.
Tuấn Tú nghe xong không nói năng gì, chỉ quay đầu lại nhìn Hữu Thiên vẫn đang hôn mê, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, "Bọn họ, thật không hổ là tri kỷ!"
.
"Ta cùng Bí Kỳ sớm chiều ở chung hơn hai năm trời, vậy mà ta chưa từng một lần nhận ra Bí Kỳ lại chính là Hữu Thiên cải trang thành! Trong khi Tại Trung ca, chẳng qua chỉ mới tiếp xúc với Bí Kỳ chưa đến ba tháng, nhưng huynh ấy rất nhanh đã nhìn thấu được thân phận thật của gã!
Xem ra, năm đó Hữu Thiên nói ta điểm nào so ra cũng thua kém Tại Trung ca thật chính xác đi! Ta thực sự không thể sánh với huynh ấy!"
.
"Tuấn Tú, đệ đừng suy nghĩ lung tung!"
.
Nghe ra ý tứ khác lạ trong câu nói của Tuấn Tú, Duẫn Hạo vội vàng lên tiếng giải thích, "Súc Cốt Công là tuyệt học của Yên Vũ các, đệ không biết môn công phu này, tự nhiên sẽ đoán không ra, còn Tại Trung thì..."
.
"Đủ rồi!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Duẫn Hạo, "Ta cũng không có ý gì khác, huynh đâu cần giải thích! Ta hiện tại chuyện gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ hi vọng Thiên có thể nhanh chóng bình phục, những vấn đề khác, đều không quan trọng!"
.
"Tuấn Tú..."
.
"Được rồi, Duẫn Hạo ca!"
.
Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn hắn, ảm đạm cười "Ta không sao đâu, huynh hãy quay về chiếu cố Tại Trung ca đi! Tính tình của huynh ấy huynh còn lạ gì, vạn nhất lúc nãy bị nội thương nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ, làm như không có việc gì thì chúng ta biết phải làm sao?
Huynh cứ an tâm chăm sóc Tại Trung ca thật tốt, đừng để huynh ấy cậy mạnh! Dù sao đi nữa, sức khỏe của Tại Trung ca lúc này không thể so với ngày trước, chúng ta không thể sơ suất dù chỉ mảy may được!"
.
Nghe Tuấn Tú phân tích như vậy, Duẫn Hạo hiển nhiên cảm thấy lo lắng, hắn nhớ lại bộ dạng ban nãy của Tại Trung có bao nhiêu yếu ớt, tâm can liền căng như dây đàn, làm cách nào cũng không thả lỏng được!
.
"Ta..."
.
"Huynh mau đi đi! Còn Hữu Thiên, ta sẽ tận lực chiếu cố!" – Tuấn Tú cười cười.
.
Duẫn Hạo nhìn Tuấn Tú gật gật đầu rồi xoay người đi về phía cửa, vừa bước khỏi phòng, hắn thoáng ngoái lại liếc mắt nhìn cậu trong giây lát, khẽ thở dài một tiếng.
.
"Tuấn Tú thật sự không còn là Tuấn Tú khả ái ngây thơ chỉ khiến người khác muốn sủng nịch yêu thương nữa rồi! Thế nhưng ta tình nguyện đệ ấy vĩnh viễn đơn thuần giống trước đây, chứ không phải bộ dạng thuần thục khi trải qua quá nhiều thương tổn như thế này!"
.
Sau khi Duẫn Hạo rời đi, Tuấn Tú lại chuyển tầm mắt, chuyên chú quan sát Hữu Thiên, còn đưa tay vén những lọn tóc có chút hỗn độn trên vầng trán tái nhợt. Cậu ngóng trông đôi mắt gã rung động rồi hé mở lần nữa từng giây từng phút, nhãn thần tràn đầy chua xót.
.
"Phác Hữu Thiên, ta ở Yên Vũ các tám năm, thế nhưng lại không hề hay biết nguyên lai trong Các lại có một môn tuyệt học là Súc Cốt Công!
Xem ra ở trong lòng ngươi, ta rốt cuộc chỉ là một ngoại nhân không hơn không kém! Ngươi đối với ta dù tốt bao nhiêu đi chăng nữa, chung quy đều do ngươi cảm thấy thiếu nợ ta!"
.
"Kỳ thật, ngươi không cần phải làm như vậy đâu! Bởi vì từ đầu đến cuối, ngươi chưa từng thiếu nợ ta thứ gì, đều do ta yêu ngươi, đều do ta đã biết rõ trái tim ngươi vốn không có chỗ dành cho ta, thế nhưng vẫn khăng khăng cố chấp, không chịu từ bỏ!
Chính vì vậy, vô luận ngươi đã khiến ta tổn thương bao nhiêu, thì ta đều cam tâm tình nguyện tiếp thụ bấy nhiêu! Ta cũng không cần ngươi phải đưa ta bất cứ thứ gì, bởi nếu không phải xuất phát từ chân tâm của ngươi, vậy thì đối với ta cho dù nó tốt cỡ nào, trân quý cỡ nào, ta có giữ cũng vô nghĩa!
Sự thương hại của ngươi, sự khoan dung của ngươi... Hết thảy chúng, chưa bao giờ là điều ta mong muốn!"
.
"Ta càng không dám đòi hỏi tình yêu của ngươi, bởi vì ta biết, đến cuối cùng ta vẫn không thể chiếm được!
Sở dĩ hiện tại, ta chỉ mong ngươi có thể sống vui vẻ, như vậy ta liền hạnh phúc! Mặc dù ta và ngươi, tương vong với giang hồ*..."
_________________________________
* Tương vong với giang hồ: cụm từ này có rất nhiều xuất xứ và đa nghĩa, nhưng Ram mạn phép chỉ ra hàm ý phù hợp nhất với hoàn cảnh của Tú ca và Thạch ca