Ngay đêm đó, Hữu Thiên đã tỉnh lại, sau ba ngày nghỉ ngơi ở phân đường, đợi thân thể có chút chuyển biến khả quan gã mới cùng mọi người quay về Minh trang tĩnh dưỡng.
.
Điều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người chính là kể từ lúc Hữu Thiên tỉnh lại, Tuấn Tú ngay cả một câu chất vấn cũng không nói, cũng chẳng hề hờn dỗi không thèm để ý. Từ sáng đến tối đều săn sóc chiếu cố gã từ uống thuốc đến nghỉ ngơi, bất quá, cậu rất hiếm khi mở miệng nói chuyện. Đối mặt với một Tuấn Tú bình tĩnh dị thường như vậy, Hữu Thiên ngược lại, càng thêm lo lắng bất an.
.
"Ta tình nguyện thấy Tuấn Tú giận dữ với ta, lớn tiếng chất vấn ta, chứ không phải loại phản ứng bình tĩnh đến xa cách thết này!"
.
Dựa lưng vào thành giường, Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú thu dọn chén thuốc chuẩn bị rời đi, mày gắt gao nhíu lại.
.
Mấy ngày qua, Tuấn Tú luôn hành động như vậy! Hàng ngày đều đúng giờ mang thuốc đến giúp Hữu Thiên uống, sau đó lập tức rời đi, thời gian lưu lại ngắn không tưởng được, thậm chí không chịu nói dù chỉ một lời.
.
Hữu Thiên đã sớm muốn giải thích mọi chuyện, thế nhưng Tuấn Tú lại không cho gã cơ hội. Với tình trạng hiện tại, Hữu Thiên rất khó để mở miệng nói chuyện, sở dĩ cứ theo thói quen viết ra giấy, thế nhưng gã còn chưa dừng bút, người đã rời đi! Tình cảnh này cứ lặp đi lặp lại, thực sự khiến gã không biết phải làm sao!
.
Mắt thấy Tuấn Tú lại xoay lưng bỏ đi, Hữu Thiên vội vươn tay kéo cổ tay cậu.
.
"Chúng ta... Nói chuyện... Được không?" – Cố hết sức mới thốt được vài từ vụn vỡ, Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn Tuấn Tú, nhãn thần đầy chờ mong.
.
Cúi cúi đầu, cùng gã bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ sau thoáng chốc Tuấn Tú đã nhìn sang chỗ khác, thản nhiên lên tiếng, "Ngươi thân thể còn yếu lắm, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều!"
.
Nói xong cậu muốn gạt tay Hữu Thiên ra, nhưng gã lại gắt gao nắm lấy, không chịu buông lỏng mảy may.
.
Thấy thế, Tuấn Tú không khỏi nhíu mày, đáy mắt lộ ra tia giận dữ mơ hồ.
.
Những ngày qua, cậu vẫn luôn tận lực khắc chết cảm xúc của chính mình, ép buộc bản thân không cần chất vấn, không cần oán hận! Bởi vì hết thảy đều không thể sánh bằng sức khỏe của Hữu Thiên! Tuấn Tú không gây ầm ĩ, không muốn ồn ào, miễn cưỡng đàn áp tâm tình của bản thân, chỉ vì muốn Hữu Thiên có thể an tâm điều dưỡng cho tốt!
.
Tuy rằng Súc Cốt Công đã được giải trừ, thế nhưng nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề, công lực của gã hiện tại chỉ còn không nổi một thành! Tuy rằng tình trạng này không phải vĩnh viễn không thể khôi phục, thế nhưng muốn trở lại như trước kia, tối thiểu cũng phải cẩn thận điều dưỡng từ ba đến năm năm!
Điều này đối với người luyện võ mà nói, chính là đòn đả kích vô cùng lớn! Bởi vì một khi không còn võ công, cũng chẳng khác gì đã trở thành phế nhân, không chỉ bị người người nhạo báng, mà còn đối diện với nguy hiểm trùng trùng!
.
"Hành tẩu trên giang hồ, ai chẳng có một hay hai kẻ thù, huống chi Hữu Thiên thân là Các chủ Yên Vũ các, lượng cừu nhân thực sự khó mà liệt kê hết được! Hơn nữa, bốn kẻ ngày hôm đó bày mưu tập kích hai người bọn ta, cho đến nay vẫn chưa truy tìm ra tung tích! Chính vì vậy, Hữu Thiên nhất định phải nhanh chóng bình phục, bằng không cuộc sống hàng ngày thực khó bảo toàn!"
.
"Hữu Thiên, đừng làm loạn nữa! Ngươi phải nghỉ ngơi thật nhiều mới có thể nhanh chóng hồi phục được! Ta biết ngươi muốn nói gì, chuyện lần này ta không trách ngươi, sở dĩ ngươi hãy an tâm tĩnh dưỡng thân thể cho tốt! Hiện tại, đây mới là chuyện trọng yếu nhất ngươi phải làm!" – Tuấn Tú tiếp tục đè nén tâm tình.
.
Thế nhưng Hữu Thiên thủy chung không chịu buông tay, vẫn một mực bình tĩnh nhìn cậu.
.
"Đệ không trách ta ư? Nếu thật sự không trách ta, đệ vì nguyên nhân gì lại đối xử lãnh đạm với ta như vậy? Nếu thật sự không trách ta, đệ vì sao phải xa lánh ta như vậy?
Tuấn Tú, ta hiểu đệ rất rõ, đệ sở dĩ không nói lấy một lời, đơn giản là sợ sẽ ảnh hưởng đến sự bình phục của ta! Thế nhưng làm thế đệ sau này thực sự cảm thấy tốt hơn ư? Đệ còn có thể ở bên cạnh ta sao?"
.
"Công lực của ta nhất thời không thể khôi phục, nếu đệ bỏ đi rồi, ta biết đi đâu tìm đệ đây? Ta phải làm sao mới có thể cùng đệ sóng vai? Phác Hữu Thiên ta thật quá vô dụng! Ta hiện tại, ngay cả năng lực bảo hộ đệ cũng không có, thế nhưng... Thế nhưng ta vẫn không thể, không thể buông tay đệ! Tuấn Tú..."
.
Thiên ngôn vạn ngữ đồng loạt dâng lên như nghẹn lại ở ngực, thế nhưng Hữu Thiên không có cách nào mở miệng nói chuyện, sở dĩ gã kéo tay Tuấn Tú đến gần, chậm rãi viết, 【 Ta biết đệ... 】
.
Thế nhưng gã còn chưa viết xong, Tuấn Tú đột nhiên giận dữ rút tay về, nhãn thần không những mang theo phẫn nộ còn có cả oán hận.
.
"Ngươi không phải người câm! Đừng có dùng cách này! Ngươi hiện tại không cần giấu diếm thân phận nữa, có lời gì muốn nói cứ nói ra hết đi! Nói đi!" – Tuấn Tú có chút không khống chế được cảm xúc mà lớn tiếng, song song trong mắt ngập đầy lệ.
.
Đối mặt với lửa giận bất thình lình của Tuấn Tú, Hữu Thiên cũng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể ngây ngốc mở to hai mắt. Sau một lúc lâu, gã mới mở miệng, nói bằng thanh âm như cũ trúc trắc không được tự nhiên, chậm rãi thốt từng chữ, "Thực... Xin... Lỗi!"
.
Nghe xong, Tuấn Tú khẽ mỉm cười, vạn phần bất đắc dĩ, ngưỡng mặt nhìn trần nhà đồng thời mở trừng hai mắt, miễn cưỡng đè nén lệ ngân, cậu thở dài một hơi, "Nếu những gì ngươi muốn nói với ta chỉ là ba chữ kia, vậy thì không cần đâu!
Ngươi không có lỗi gì với ta, thậm chí ngươi còn vì ta mà làm quá nhiều rồi! Giữa ta và ngươi từ lâu đã không thể phân biệt được là ai có lỗi với ai, mà dù có đi chăng nữa, đại khái cũng phải là ta xin lỗi ngươi! Ngay từ đầu, chúng ta đã cùng đóng một tuồng kịch, đều do ta cưỡng cầu quá nhiều!"
.
Dứt lời, ánh mắt Tuấn Tú dần dần trở nên ảm đạm.
.
"Nếu như năm xưa, ta cứ lẳng lặng ở bên cạnh Hữu Thiên, không tranh giành không ồn ào, cũng không nói một lời... Có lẽ bọn ta có thể bình thản như nước, tương kính như tân làm bạn cả đời này, chứ không phải lâm vào tình cảnh hiện tại!
Đáng tiếc Kim Tuấn Tú ta suy cho cùng không phải là một con rối, một con búp bê vô tri vô giác, trái tim của ta rốt cuộc cũng biết đau! Đợi đến lúc nỗi đau đã vượt quá sức chịu đựng, ta cũng cần có người ở bên cạnh, an ủi, xoa dịu... Chính vì vậy, tuồng kịch kia không thể nào diễn tới cuối cùng được!"
.
"Tuấn Tú... Không phải... Đệ... Nghe ta... Nói... ta..."
.
"Ngươi đừng nói nữa!"
.
Tuấn Tú cắt ngang lời Hữu Thiên, "Chỉ cần nghe thấy thanh âm của ngươi, ta sẽ hận bản thân mình! Ta nhỡ ngươi từng nói rằng ngươi và Tại Trung ca là tri kỷ, huynh ấy là người ngươi yêu nhất! Ta lúc đó đã khinh thường điều đó!
Tại Trung ca dù có thực sự là người ngươi yêu nhất đi nữa, thế nhưng ta chưa bao giờ coi huynh ấy là tri kỷ của ngươi, bởi vì ta tự nhận ta so với huynh ấy càng lý giải ngươi hơn, thế nhưng kết quả thì sao chứ? Sớm tối ở chung một chỗ gần ba năm trời, vậy mà ta không hề nhận ra ngươi dù chỉ một lần! Nếu ta sớm nhận ra Bí Kỳ thực ra là ai, ngươi đã không..."
.
Nói đến đây, Tuấn Tú đã nghẹn ngào không thành tiếng, cậu quay đầu đi không cho Hữu Thiên cơ hội nhìn thức lệ ngân đang trào ra khỏi mi mắt, "Càng buồn cười chính là, lúc ngươi thống khổ vì không thể giải trừ được Súc Cốt Công, vậy mà ta chỉ có thể đứng khoanh tay bất lực không thể làm được bất cứ chuyện gì để giúp ngươi, thậm chí còn không biết ngươi đến tột cùng bị làm sao?!
Phải chứng kiến ngươi ngươi đau khổ sống không bằng chết, ngươi có nghĩ bao giờ nghĩ tới ta sẽ có cảm giác gì hay không? Cuối cùng, vẫn là Tại Trung ca phải mạo hiểm sinh mạng, uống Tiên Long Thảo để cứu ngươi! Lúc đó ta thực sự đã hiểu rõ, các ngươi không hổ là tri kỷ!"
.
"Tuấn Tú... Ta..."
.
"Phác Hữu Thiên!"
.
Lau đi lệ ngân trên gò má, Tuấn Tú quay đầu lại đối diện với Hữu Thiên, "Có lẽ đối với ngươi tình cảm dành cho ta chỉ là đồng tình cùng thương hại! Thế nhưng ta... Ta yêu ngươi!"
.
Khóe môi lộ ý cười khổ, "Bất quá tình yêu của ta hiện tại ở trong mắt ngươi có lẽ đã biến thành trò cười rồi? Ngẫm lại, ta cũng thấy thật nực cười! Ta cư nhiên đứng trước mặt Bí Kỳ nói muốn quên đi Phác Hữu Thiên, muốn dành cho gã hết thảy tình yêu của ta, một chút cũng không giữ lại!
Thế nhưng ta thực sự ngàn lần vạn lần cũng không tưởng tượng được, Bí Kỳ lại chính là Phác Hữu Thiên cải trang mà có! Người Kim Tuấn Tú ta yêu từ đầu đến cuối, vẫn chỉ có một!"
.
Nước mắt chẳng khác gì chuỗi ngọc bị đứt dây, tuôn rơi lã chã, thế nhưng Tuấn Tú như thể vô tri vô giác, vẫn khăng khăng nói hết những suy nghĩ sâu kín trong lòng, "Ngươi lúc đó thế nào kiên nhẫn được? Thế nào không cười? Chuyện này thực nực cười làm sao! Ta quả thực giống hệt tên hề mải miết diễn hãi, tự đem bản thân mình bộc lộ toàn bộ ở trước mặt ngươi, để ngươi nhìn thấu nội tâm đến tận cùng!"
.
"..."
.
Hữu Thiên không nói gì chỉ một mực lắc đầu, ánh mắt nhìn Tuấn Tú tràn đầy đau lòng, gã rất muốn nói "Không phải! Không phải đâu Tuấn Tú! Đó không phải là điều ta mong muốn, ta chưa bao giờ cảm thấy nực cười, cũng chưa bao giờ thương hại đệ!
Ta đối với đệ chỉ có yêu thương, sủng ái, trìu mến! Ta chỉ muốn được ôm đệ trong vòng tay, chi chở đệ cả đời này... Thế nhưng ta quá ngu ngốc, hết lần này đến lần khác khiến đệ bị tổn thương!"
.
"Đừng nhìn ta như vậy!" – Đối diện với ánh mắt của Hữu Thiên, Tuấn Tú không nhịn được thối lui hai bước về phía sau, "Ánh mắt đó của ngươi khiến ta nhớ lại toàn bộ, rằng ta ở trong mắt ngươi đến tột cùng có bao nhiêu đáng thương?"
.
"Đúng vậy! Rốt cuộc thì ta có bao nhiêu đáng thương mới khiến ngươi nhịn không được bố thí cho ta ôn nhu, rốt cuộc có bao nhiêu đáng thương mới khiến ngươi nghĩ mình không thể từ bỏ ta?
Và rốt cuộc có bao nhiêu đáng thương, bao nhiêu tội nghiệp mới khiến ngươi dùng phương thức này để bù đắp những gì ngươi nghĩ đã nợ ta? Phác Hữu Thiên, ngươi biết không? Ngươi như vậy khoan dung bố thí cảm tình chỉ khiến ta cảm giác bản thân càng thêm đáng thương!"
.
"Tuấn Tú... Không phải... Đệ... Nghĩ... Không... Ta..." – Hữu Thiên cố gắng giải thích, nhưng Tuấn Tú vẫn như cũ, không cho gã cơ hội.
.
"Đúng vậy, hết thảy đã không còn trọng yếu nữa!" – Tuấn Tú bình tĩnh nhìn Hữu Thiên, ánh mắt mềm nhẹ như nước, khóe miệng khẽ nhếch, mơ hồ lộ ra lúm đồng tiền, "Chúng ta buông tha cho nhau đi!"
.
Nghe xong, Hữu Thiên toàn thân không khỏi chấn động, gã nhìn cậu trầm mặc, nắm tay âm thầm siết chặt.
.
"Hữu Thiên, những chuyện trong quá khứ ta hết thảy đều không trách ngươi, chính vì vậy ngươi không cần tự trách mình, cũng không cầm cảm thấy bản thân thiếu nợ ta điều gì!
Ta... Ta kể từ khoảnh khắc này trở đi, sẽ không yêu ngươi nữa! Ta đã đáp ứng Bí Kỳ rằng sau khi gặp lại ngươi sẽ cho gã một đáp án! Hiện tại ta đã gặp lại ngươi, cũng đã có đáp án của riêng mình, người ta yêu chính là gã!"
.
Cậu lại cười khổ, "Tuy rằng Bí Kỳ chỉ là một ảo ảnh, thế nhưng ta không quan tâm chuyện đó! Đời người vốn ngắn ngủi, vốn dĩ chỉ cần tìm được một nửa mà bản thân yêu thực sự đã đủ rồi, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau được hay không, kỳ thật cũng không trọng yếu nữa!
Chúng ta tội tình gì khăng khăng cố chấp? Trong lòng ta, có một Bí Kỳ như vậy đã đủ rồi! Sở dĩ, ngươi buông tha ta, cũng buông tha cho bản thân mình, cứ tiếp tục dây dưa như vậy, cũng đâu có ý nghĩa gì, không phải sao?"
.
Ngữ khí Tuấn Tú lúc này dị thường bình tĩnh.
.
Hữu Thiên cũng bình tĩnh nhìn sâu vào mắt Tuấn Tú, sau một lúc lâu, gã mới mở miệng hỏi, "Đây... Thật sự là... Đệ... Muốn?"
.
"Đúng vậy!" – Tuấn Tú gật đầu, khẳng định như đóng đinh vào cột.
.
"Như vậy... Đệ sẽ... Vui vẻ?"
.
"Sẽ!" – Nghênh đón ánh mắt của Hữu Thiên, Tuấn Tú trả lời không mảy may do dự.
.
Đối với ánh mắt không một tia lưỡng lự đó của Tuấn Tú, Hữu Thiên chỉ cảm thấy con tim đau như bị đao cắt.
.
"Chuyện này nên nghĩ thế nào đây? Ta bại bởi chính mình sao?"
.
"Tuấn Tú, đệ nói đệ yêu Bí Kỳ, thế nhưng Bí Kỳ cũng chính là ta, hai con ngươi vốn chung bản thể, không hề có nửa điểm bất đồng! Điều duy nhất khác biệt có lẽ là Phác Hữu Thiên chỉ khiến đệ bị tổn thương, còn thứ Bí Kỳ từ đầu đến cuối dành cho đệ, chỉ có yêu! Sở dĩ vì chính nguyên nhân này, đệ không cần ta nữa sao?"
.
"Đệ tình nguyện để bản thân yêu một ảo ảnh? Cũng giống như ba năm trước đây, đệ thà tình nguyện khiến mình sống trong hư ảo, cũng không nguyện đối diện với ta! Đệ luôn nói ta không cho đệ cơ hội lựa chọn, hết thảy đều tự mình quyết định đến mức ngoan tuyệt, thế nhưng kể từ đêm oan nghiệt đó, đệ có từng cho ta cơ hội, có từng nghe ta giải thích chưa?"
.
"Tuấn Tú, là đệ luôn luôn bức ta phải lựa chọn!"
.
Trong đầu cùng lúc nảy sinh trăm ngàn ý niệm, thế nhưng đến cuối cùng, Hữu Thiên chỉ gật gật đầu, nặng nề hộc ra một chữ, "Được!"
.
"Nếu đó là điều đệ mong muốn, vậy ta tận lực tác thành!"
.
"Cảm tạ!" – Tuấn Tú cười cười, "Vậy ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, tĩnh dưỡng tốt thân thể mới mau khôi phục, ta đi trước!"
.
Hết lời, Tuấn Tú liền bưng chén thuốc đi ra ngoài, ngay khoảnh khắc quay người, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
.
"Nguyên lai trong lòng ta vẫn luôn hi vọng Hữu Thiên sẽ phản đối! Nguyên lai, ta vẫn luôn chờ mong sẽ có kỳ tích! Nguyên lai... Nguyên lai... Kim Tuấn Tú, nguyên lai ngươi đối với Phác Hữu Thiên vĩnh viễn vẫn không tử tâm!"
.
Nhìn Tuấn Tú rời đi, Hữu Thiên suy yếu nằm xuống, chỉ cảm thấy con tim đã bị đào rỗng, chỉ còn vỏ ngoài trống không.