Để Ta Làm Thế Thân

Chương 14





"Ca? Huynh có cảm thấy dạo gần đây biểu hiện của Tuấn Tú ca rất kỳ quái không?" – Ra khỏi các, Hữu Hoán vẻ mặt thập phần nghiêm tức hỏi Hữu Thiên.


.


Ta nên hảo hảo nói chuyện với Thiên ca một lần, Tuấn Tú ca biến thành bộ dạng như bây giờ, chẳng phải nguyên nhân tất thảy đều do huynh ấy sao? Bởi đối với tình cảm dành cho Tại Trung ca, Thiên ca quá cố chấp, cho nên mới khiến Tuấn Tú ca nghĩ ra biện pháp ngốc nghếch kia, quên đi con người thật của mình, muốn bắt chước Tại Trung ca!


.


Chắc Tú ca nghĩ rằng huynh ấy làm như vậy, nhất định sẽ khiến Thiên ca đáp lại, cho rằng Thiên ca sẽ yêu huynh ấy! Vì Phác Hữu Thiên, Tuấn Tú ca có thể thay đổi hoàn toàn, biến bản thân mình thành con người khác! Tuấn Tú a, huynh thực sự cam tâm biến thành cái bóng của Tại Trung ca sao?


.


"Đúng là dạo gần đây Tuấn Tú có điểm không bình thường, so với trước quả thực an tĩnh đi rất nhiều! Cũng bởi vì sự khác lạ đó mà ta muốn cùng Tuấn Tú du ngoạn giải khuây một thời gian! Biết đâu hết buồn bực rồi, tâm tình sẽ tốt hơn" – Hữu Thiên trả lời.


.


"Đệ không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy đâu!" – Hữu Hoán vẻ mặt hết sức bình tĩnh "Ca, lẽ nào huynh vẫn chưa phát hiện ra sao? Tuấn Tú ca hiện tại đã không còn là Kim Tuấn Tú mà năm xưa lần đầu tiên bước chân vào Yên Vũ các nữa! Vốn dĩ chuyện của hai người, hậu bối như đệ không được và cũng không thể quản! Thế nhưng đệ không muốn huynh "bình chân như vại" chứng kiến Tuấn Tú ca bị hủy đi như vậy!"


.


"Hữu Hoán!" – Hữu Thiên nhíu mày "Đệ nói những lời này, có ý tứ gì?"


.


"Ca, Tuấn Tú ca trước đây là một người có bao nhiêu thoải mái cùng vui tươi, nhưng hiện tại thì sao? Huynh hãy tỉ mỉ suy ngẫm lại bộ dạng của Tuấn Tú ca dạo gần đây đi, đó thực sự là Kim Tuấn Tú sao?! Năm đó, là vì Tại Trung ca cho nên huynh mới lợi dụng Tuấn Tú ca! Tuy rằng thành thân với Tuấn Tú ca, nhưng điều quan trọng nhất lại là huynh không hề thương Tuấn Tú ca! Những chuyện đó huynh tưởng sẽ giấu được đệ sao? Tại Trung ca bây giờ đang sống rất hạnh phúc, huynh đã đạt được mục đích rồi! Sở dĩ, Thiên ca, hiện tại đúng hay không, huynh chính là nên quyết đoán một lần? Tiếp nhận Tuấn Tú ca, hay để huynh ấy ly khai!" – Hữu Hoán vô cùng nghiêm túc nói chuyện với Hữu Thiên.


.


"KHÔNG!" – Hữu Thiên nghe xong lắc đầu "Bắt ta yêu Tuấn Tú, đó là chuyện không có khả năng! Trong tim ta chỉ có một mình Kim Tại Trung mà thôi, cho dù Tại Trung không đáp lại tình cảm của ta đi chăng nữa, con tim ta chính là vô pháp thay đổi! Còn để Tuấn Tú ly khai..."


.


"Không được! Ta không thể để Tuấn Tú ly khai, nếu để Tại Trung biết, sợ rằng..."


.


"Ca là sợ Tại Trung ca trách huynh vì đã hi sinh Tuấn Tú ca ư?! Cho dù không thương Tuấn Tú ca đi nữa, huynh chính là muốn buộc huynh ấy bên người cả đời này, để thực hiện bằng được hứa hẹn đối với Tại Trung ca sao? Ca, ta chưa bao giờ biết, Phác Hữu Thiên huynh lại là một người ích kỷ như vậy!?" – Nhãn thần, ngữ khi của Hữu Hoán dần lộ ra lửa giận.


.


"Ta không trói buộc Tuấn Tú! Nếu Tuấn Tú tự mình muốn ly khai, ta sẽ không ngăn cản! Đi hay ở lại Yên Vũ các, tất thảy đều là quyết định của riêng Tuấn Tú!" – Hữu Thiên nhàn nhạt khẳng định. (Đấy chính miệng nói ra, thế mà sao nhất quyết không cho người ta đi! Nhẫn tâm mà =.=|||)


.


"Thực vậy sao?" – Khóe môi Hữu Hoán công lên, lộ ra tiếu ý châm biếm "Huynh chưa từng trói buộc thân xác Tuấn Tú ca, huynh chỉ là giam cầm trái tim của huynh ấy! Ca không mở lời, Tuấn Tú ca có khả năng ly khai nơi này sao?!"


.


"Hữu Hoán!" – Hữu Thiên chăm chú nhìn vào đôi mắt của Hữu Hoán "Đệ... có khi nào đã thương Tuấn Tú rồi, đúng hay không?" – Hữu Thiên nhíu mày "Vì lẽ gì, tại sao a vừa mới nghĩ ra khả năng này, lồng ngực nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu?"


.


"Cho dù ta có thương Tuấn Tú ca đi chăng nữa, trong tim huynh ấy chỉ có một mình huynh!" – Hữu Hoán rèm mi buông xuống, thừa nhận.


.


"Hữu Hoán, đệ..."


.


"Ca, ta không phải vì bản thân mình nên mới nói với huynh những lời này! Hơn ai hết, huynh hiểu rõ một người không thể có được tình yêu của ái nhân sẽ trải qua thống khổ đến mức nào mà! Vả lại, chí ít Tại Trung ca cũng để lại cho huynh cảm kích, hết lòng tin tưởng huynh, an tâm ỷ lại vào huynh! Nói thế này thực không phải, nhưng nếu Trịnh Duẫn Hạo không tồn tại, Tại Trung ca nhất định sẽ tiếp nhận huynh. Nhưng còn bản thân Phác Hữu Thiên huynh thì sao? Huynh đã cho Tuấn Tú ca được những gì? Hay tất thảy chỉ có thương tổn!" – Hữu Hoán nói xong, rảo bước đi nhanh về phía trước.


.


Hữu Thiên yên lặng chậm rãi đi phía sau, trong đầu không ngừng vang lên những lời mà Hữu Hoán nói ra, trong ngực lo lắng không nguôi!


.


Hữu Hoán nói không sai, ta chưa từng đem lại cho Tuấn Tú thứ gì, ngoại trừ thương tổn do ta gây ra! Năm đó là ta lợi dụng việc Tuấn Tú có tình cảm với ta, rồi hai người đóng một màn kịch thành thân, làm phu thê trên danh nghĩa!


.


Lúc đó, Hữu Thiên có thể nói là ngay cả phiến gạt Tuấn Tú, gã cũng lười, chẳng hề che giấu mà thẳng thắn nói cho Tuấn Tú biết chuyện gã chỉ đơn giản là muốn lợi dụng cậu. Tuy rằng ngoài miệng thì Hữu Thiên đã cho Tuấn Tú quyền lựa chọn, nhưng hoàn toàn là bởi gã biết chắc chắc một điều, cậu nhất định đáp ứng yêu cầu đó.


.


Cũng có thể do khi đó, đôi mắt Tuấn Tú trong suốt như thủy tinh, người khác chỉ khẽ liếc qua, đã dễ dàng nhìn thấu được tâm tư của chủ nhân. Bởi thế mà ta mới quyết định nuốt luôn Tuấn Tú!


.


Ta không phủ nhận, bản thân ta khi đó, sâu thẳm trong tiềm thức đã tồn tại một nỗi oán hận dành riêng cho Tuấn Tú! – Tuấn Tú quá mức đơn thuần, Tại Trung thông minh như vậy, sao lại không nhận ra tâm ý của cậu cơ chứ! Nhưng Hữu Thiên khi ấy lại một mực nghĩ rằng Tuấn Tú đã cố ý nói gì đó với Tại Trung, khiến Tại Trung dần dần có ý muốn tác hợp gã với Tuấn Tú!


.


Kỳ thực hiện tại ngẫm lại, với tâm tính đơn thuần kia, Tuấn Tú căn bản không thể là người cất giấu tâm tư sâu xa như vậy! Huống chi, ngay cả khi không có Tuấn Tú, chỉ e Tại Trung cũng không tiếp nhận ta! Lý do ư? Ha ha... Chẳng phải bởi vì cái người tên Trịnh Duẫn Hạo kia đã có vị trí quá mức quan trọng trong tâm trí Tại Trung!


.


Nặng nề thở dài một hơi, Hữu Thiên không thể không gắt gao nhíu mày.


.


Mặc kệ thế nào, sai cũng đã sai rồi! Nếu ta như làm theo lời Hữu Hoán, bức Tuấn Tú ly khai Yên Vũ các, chỉ sợ sẽ làm Tuấn Tú chịu thêm tổn thương sâu sắc! Tuấn Tú hoàn toàn bất đồng với Tại Trung!


.


Người đó tâm hồn nhạy cảm như vậy, sao có thể kiên cường giống như Tại Trung được? Làm sao có thể chịu nổi thương tổn thẳng thừng? Tuấn Tú tựa như pha lê trong suốt, mỹ lệ, nhưng lại dễ dàng vụn vỡ...


.


Tuấn Tú a! Rốt cuộc ta phải làm gì với ngươi đây?


______________________________


Tada! Tình địch của Thạch ca đã xuất hiện rồi đó!


Nhưng chỉ tiếc là... càng khiến mọi việc theo chiều xuống "bi kịch" =.=|||


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.