Để Ta Làm Thế Thân

Chương 2



"Tuấn Tú đâu? Sao chỉ có một mình ngươi trở về"


.


Bên trong đại đường Yên Vũ các, Hữu Thiên nhìn Lương Nhi, nhãn thần tràn đầy nghi vấn.


.


"Tuấn Tú công tử không muốn theo thuộc hạ về, còn nói một lúc nữa công tử sẽ tự mình trở về!" - Lương Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai.


.


"Tuấn Tú có mang theo dù không?" - Hữu Thiên nhàn nhạt hỏi thêm.


.


Lương Nhi cúi đầu không nói.


.


"Đã như vậy mà ngươi dám để Tuấn Tú một mình ở bên ngoài sao?!" - Hữu Thiên rõ rành rành là đang nổi cơn thịnh nộ.


.


"Tuấn Tú công tử khinh công tuyệt đỉnh, nếu công tử muốn bỏ thuộc hạ lại, Lương Nhi không có biện pháp ngăn cản?" - Lương Nhi vẻ mặt vô tội thanh minh.


.


Hữu Thiên nghe xong chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhìn ngoài cửa mưa càng lúc càng nặng hạt, mày kiếm không khỏi gắt gao nhíu lại.


.


Tuy thân thể của Tuấn Tú luôn luôn tốt, lại còn luyện qua công phu, có nhiễm chút mưa cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn. Nhưng vạn nhất thực sự bị hàn khí nhập thể, sợ rằng lâu dần sẽ để lại bệnh căn, đến lúc đó chẳng phải ta đã phụ ự ủy thác của Tại Trung giao rồi ư? Đến lúc đó ta biết ăn nói sao với Tại Trung?! (Lý do không thể chấp nhận được =.=|||)


.


Nghĩ đến đó, Hữu Thiên vươn tay sang bên cạnh, cầm theo dù muốn đi ra ngoài. Nhưng mà gã còn chưa kịp xuất môn đã trông thấy Tuấn Tú đi vào tiền viện. Cậu cả người ướt sũng, đang chuẩn bị đi về sương phòng gần hậu viện. Thấy cảnh đó, Hữu Thiên trong mắt mơ hồ mang theo tức giận mà bung dù, đi về phía Tuấn Tú.


.


"Tuấn Tú!" - Hữu Thiên gọi Tuấn Tú lại, đi đến bên cạnh cậu, trong giọng điệu có chút quở trách "Trời mưa lớn như vậy, sao đến tận giờ ngươi mới quay về? Ngươi xem ngươi cả người đều ướt đẫm rồi, vạn nhất sinh bệnh thì biết làm sao?"


.


"Ta không nghĩ mưa lại lớn đến như vậy, bởi thế mới bảo Lương Nhi về trước. Huynh yên tâm đi, ta rất khỏe mạnh, sẽ không dễ dàng sinh bệnh đâu! Ta lập tức trở về phòng thay y phục a!" - Tuấn Tú nói xong liền quay đi.


.


Hữu Thiên một tay kéo Tuấn Tú lại, để cậu đứng sát vào hắn, hai người giờ đây đang che chung một cây dù.


.


"Ta sẽ đưa ngươi về phòng!" - Trong thanh âm của Hữu Thiên lúc bấy giờ không hề che giấu mang theo bá đạo khiến người khác vô pháp chống cự.


.


Tuấn Tú hé miệng muốn cự tuyệt, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nhẫn nhịn làm theo. Bởi cậu nhìn được, Hữu Thiên rõ ràng đang sinh khí.


.


Hai người cùng nhau về phía sương phòng gần hậu viện, nhưng trên đường không ai nói một câu. Mở cửa đi vào phòng, Tuấn Tú vẫn yên lặng vào nội thất thay y phục, còn Hữu Thiên ngồi ở ngoại thất, cũng trầm mặc, không nói được một lời.


.


"Huynh sinh khí?" - Tuấn Tú thay xong y phục khô ráo liền đi ra, ngồi xuống bên cạnh Hữu Thiên.


.


"Là ngươi giận dỗi ta trước?" - Hữu Thiên nhíu nhíu mày "Mấy ngày này, trong các sự vụ bận rộn, cho nên ra không thể có nhiều thời gian để quan tâm đến ngươi. Ta cũng biết ngươi có chút mất hứng, nhưng cũng không thể chạy ra ngoài dầm mưa như thế?! Nếu để Tại Trung biết, đệ ấy nhất định sẽ trách ta vì đã không hảo hảo chiếu cố ngươi!"


.


Tuấn Tú nghe xong cười cười, vươn một tay cầm lấy ấm trà trên bàn, rót trà cho Hữu Thiên và chính bản thân mình.


.


"Tại Trung ca ly khai cũng được hơn một năm rồi a? Từ đó đến giờ, hầu như chẳng có lúc nào huynh có thời gian thảnh thơi! Bất quá, ta cũng không có mất hứng. Ngày hôm nay, ta chẳng qua muốn đi ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa mà thôi, huynh đừng suy nghĩ nhiều! Hơn nữa, có một điều ta muốn thanh minh, ta không phải là tiểu hài tử, không cần người khác chiếu cố. Ta và Tại Trung ca hiện tại, mỗi người đều có cuộc sống riêng, huynh cũng không cần phải giải thích gì với huynh ấy! Tuy trên danh nghĩa ta được gả cho huynh, nhưng thế nào đi chăng nữa Kim Tuấn Tú ta cũng đường đường là một nam nhân, không nên so sánh ta với những oán phụ như vậy!"


.


"Ngươi thay đổi rồi!" - Hữu Thiên khẽ thở dài một tiếng.


.


"Con người ai cũng phải trưởng thành, không thể cả đời làm hài tử bắt người khác nuông chiều!" -Huống chi hiện tại, liệu còn có ai chịu nuông chiều ta? - Nửa câu sau, Tuấn Tú chỉ đơn giản nhủ thầm trong lòng.


.


"Tuấn Tú! Ta không muốn ngươi như thế này! Năm đó, chỉ vì muốn Tại Trung an tâm quay về Minh trang, nên ta lợi dụng ngươi! Ta cũng biết trong lòng ngươi cảm thấy ủy khuất, nếu như..."


.


"Đừng nói nữa!" - Tuấn Tú cắt ngang lời Hữu Thiên "Đối với chuyện đó, ta chưa từng cảm thấy hối hận, cũng không hề ủy khuất. Bất quá, nếu như huynh cảm thấy hối hận, muốn đuổi ta đi, ta cũng tuyệt không cố sống cố chết lưu lại đây!"


.


"Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?! Sao ta có thể đuổi ngươi đi?! Ta tuy rằng... tuy rằng ta có không thương ngươi, nhưng ta cũng đã phát thệ rằng sẽ chiếu cố ngươi cả đời! Phác Hữu Thiên ta một khi đã nói, tuyệt không nuốt lời!" - Hữu Thiên thần tình vô cùng nghiêm túc.


.


"Huynh luôn luôn thẳng thắn như vậy! Dù chỉ một lần, cũng không nguyện ý nói dối ta!" - Tuấn Tú khẽ cười khổ.


.


"Tuấn tú!" - Hữu Thiên thở dài "Từ trước đến nay ta chỉ coi ngươi là bằng hữu, là đệ đệ! Ngươi có nài ép, ta cũng không thể đáp ứng!" - Hữu Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi.


.


Tuấn Tú một mình ngồi trong phòng, với tay cầm lấy chén trà, đưa lên môi, uống một hơi cạn sạch. Chén không vẫn còn ở trên tay, nhưng chỉ sau chớp mắt đã bị bóp nát, những mảnh sứ vỡ sắc bén cứa vào lòng bàn tay, tiên huyết đỏ thẫm theo từng đường vân trên bàn tay, theo ngón tay chậm rãi chảy xuống, mà song song với nó là lệ ngân tràn khỏi khóe mắt cong.


.


Ta không muốn khóc như nữ tử! Nhưng chẳng thể kiềm chế được bản thân thêm nữa! Tuy đây không phải là lần đầu tiên chính tai ta nghe Hữu Thiên nói những lời đó, nhưng dù có nghe nhiều đến mấy, tâm ta vẫn vô pháp chấp nhận!


.


Hữu Thiên không thương ta, từ đầu ta đã minh bạch, thế nhưng ta còn biết làm sao? Không biết từ lúc nào, trái tim của ta toàn bộ đã thuộc về huynh ấy, tâm can ta đã ngập sâu trong ái tình tuyệt vọng mà vô pháp giãy giụa, cũng chẳng thể nào kiềm chế tình cảm này ngày càng thâm...


.


Một năm trước, ta rõ rành là biết Hữu Thiên muốn thành thân với Kim Tuấn Tú chỉ vì muốn để Tại Trung ca an tâm ly khai. Còn bản thân ta, đã hiểu rõ mà còn đáp ứng không điều kiện!


.


Ngày đó, ta còn nhớ như in những gì Hữu Thiên đã nói! Huynh ấy muốn chúng ta thành thân, nhưng đó chỉ là một màn kịch để Tại Trung ca chứng kiến, rồi sau khi thành thân, huynh ấy sẽ không động đến ta, không ở cùng một chỗ với ta! Huynh ấy sẽ coi ta như thân đệ đệ, sẽ chiếu cố ta cả đời này!


.


Đã nghe, đã hiểu rõ ràng bản thân từ lúc nào chỉ đáng làm một công cụ như vậy, nhưng ta vẫn như cũ cam tâm tình nguyện cùng Hữu Thiên diễn một màn kịch thật hay, thật hoàn hảo!


.


Kim Tuấn Tú, ngươi thực là quá ngây thơ?


.


Ngươi nghĩ giản đơn rằng chỉ cần được ở bên cạnh Hữu Thiên, chậm rãi bồi đắp tình cảm thì gười, sớm muộn gì sẽ có một ngày huynh ấy sẽ động tâm với ngươi sao? Vậy hiện tại thì sao, tình cảnh ngươi như thế nào tự ngươi hiểu rõ! Kim Tuấn Tú ơi Kim Tuấn Tú, nguyên lai là chính ta đã suy nghĩ quá mức viển vông rồi!


.


Hữu Thiên! Ta biết yêu chẳng thể miễn cưỡng, nhưng nếu phải buông huynh ra, ta biết phải làm sao?


_____________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.