Để Ta Làm Thế Thân

Chương 21





Vài ngày sau, thân thể Tuấn Tú đã hoàn toàn bình phục, Hữu Thiên liền đưa cậu quay về Yên Vũ các.


.


Hai người họ sau khi quay về, so với trước kia, còn muốn yên lặng hơn. Hữu Thiên như cũ, ngày ngày bận bịu xử lý chuyện trong các, Tuấn Tú như cũ, mỗi ngày đều ngồi ở lương đình chờ gã quay về. Ngoài mặt thì giữa họ là yên bình vô ba, nhưng trên thực tế, sâu bên trong, sóng ngầm đã cuộn trào mãnh liệt, chỉ trực chờ nhấn chìm tất thảy.


.


Tuấn Tú cảm nhận được, Hữu Thiên đang tận lực duy trì một khoảng cách nhất định với cậu. Tuy rằng ngày nào hai người cũng chạm mặt nhau, nhưng biểu hiện của gã luôn luôn lộ ra vài phần xa cách, khiến Tuấn Tú không thể không có cảm giác "Tại sao chúng ta gần ngay trước mặt mà như thể cách tận chân trời, có một bức tường vô cùng vững chắc ngan cách ở giữa, mặc kệ là ta nỗ lực đến đâu cũng không thể tới gần huynh ấy!"


.


Tình trạng này khiến Tuấn Tú cảm thấy bất an, nhưng cậu cũng rất rối trí, không biết bản thân phải làm sao. Mà mỗi khi con người lâm vào cũng cực, quả thực bản thân đang làm những gì, họ cũng không hay biết! Lúc mới bắt đầu, Tuấn Tú chỉ "tận lực" mô phỏng thần thái của Kim Tại Trung, còn hiện tại đã là "điên cuồng" bắt chước từ ngữ khí giọng điệu, cử chỉ động tác, cho đến y phục búi tóc. Quả thực chẳng khác gì bóng ma của người kia!


...


.


Chạng vạng, sau khi dùng xong bữa tối, Hữu Hoán lại nhìn Tuấn Tú đi ra lương đình, ngồi chờ Hữu Thiên, chẳng thể làm gì khác ngoài thở dài một hơi.


.


Nếu như chỉ nhìn theo bóng lưng, ta quả thực không thể nhận đó là Tuấn Tú ca, mà chỉ có thể là Tại Trung ca! Ta thiết nghĩ, lần này Thiên ca đưa Tuấn Tú ca ra ngoài du ngoạn, khi trở về mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt đẹp, chẳng thể ngờ, so với trước kia còn muốn nghiêm trọng hơn!


.


"Tuấn Tú ca! Đừng đợi nữa, vừa có hạ nhân thông báo Thiên ca đêm nay không trở về!" – Hữu Hoán đi vào lương đình, ngồi xuống chỗ đối diện với Tuấn Tú.


.


"Huynh ấy không về sao?" – Tuấn Tú nhíu mày, ánh mắt trở nên u oán thanh lãnh "Huynh ấy thực sự là quá bận rộn!" – Ngữ khí của Tuấn Tú mang theo giễu cợt "Ta có thể không minh bạch sao? Hữu Thiên không phải quá bận rộn, mà kỳ thực huynh ấy không muốn trở về mà thôi!"


.


"Tuấn Tú ca, huynh đến Yên Vũ các cũng hơn bảy năm rồi nhỉ?" – Hữu Hoán đột nhiên hỏi.


.


Tuấn Tú nghe xong hơi ngẩn người, sau lập tức gật đầu.


.


"Bảy năm... Thực sự rất dài a!" – Hữu Hoán thở dài một tiếng "Vừa đủ để khiến một người làm quang mang của mình biến mất hoàn toàn! Ta thật không hiểu, huynh đến lúc nào mới nghĩ đến chuyện buông tay?"


.


Thân thể Tuấn Tú nhất thời cứng đờ, mi mắt buông xuống "Có thể là cho tới tận bây giờ, chưa từng nghĩ tới điều đó chẳng?!"


.


"Vậy hiện tại, huynh hãy suy nghĩ một chút đi! Suy nghĩ một chút xem sự hi sinh đó của huynh rốt cuộc đáng hay không đáng? Suy nghĩ một chút xem nếu cứ tiếp tục, phải chăng sẽ có được kết quả?" – Hữu Hoán chăm chú nhìn Tuấn Tú thật sâu.


.


Ta thích Tuấn Tú, thích sự ngây thơ hồn nhiên của người ấy! Càng thích ánh dương quang xán lạn tỏa ra từ người ấy! Thế nhưng hiện tại, trên người Tuấn Tú, quang mang rực rỡ kia đã hoàn toàn tiêu thất!


.


Tuấn Tú đang ngồi đây chỉ đem lại cho ta cảm giác trầm tịch, chẳng khác gì tử nhân tuyệt khí! Phác Hữu Hoán này không muốn, tuyệt không muốn Tuấn Tú tiếp tục bộ dáng này thêm giây phút nào nữa!


.


"Yêu chính là không hỏi đáng hay không đáng!" – Tuấn Tú đạm nhiên trả lời, trong đôi mắt lộ ra ánh lãnh tĩnh khác thường.


,


Nhìn hình dạng của Tuấn Tú, Hữu Hoán bỗng nhiên cúi đầu cười "Tuấn Tú ca, không thể không nói, huynh hiện tại thực sự rất giống Tại Trung ca! Thế nhưng vĩnh viễn chỉ là giống, huynh đến tận cùng vẫn không thể trở thành người kia, huynh hà tất phải đánh mất chính mình? Cho dù huynh có cố đến mấy, Thiên ca cũng không biết quý trọng a!"


.


"Cũng không hoàn toàn như vậy!" – Tuấn Tú lại mỉm cười lãnh đạm "Hữu Thiên sở dĩ không thể yêu bất cứ ai, cũng bởi vì vị trí của Tại Trung ca ở trong lòng huynh ấy quá vững chắc. Thế nhưng, người Tại Trung ca yêu nhất vĩnh viễn chỉ có một mình Duẫn Hạo ca! Cho nên Hữu Thiên, e là cả đời này cũng không thể có được Tại Trung ca! Chỉ có điều, con người càng không thể có được thứ mình muốn thì càng thêm tham vọng, huynh ấy rất dễ dàng bị những người có đôi chút giống với Tại Trung ca thu hút, tựa như cái người tên Ảnh Tùy kia! Tuy rằng dung mạo của ta và Tại Trung ca kém hơn rất nhiều, nhưng tất cả những thứ còn lại liên quan đến huynh ấy, ta tự tin bản thân có thể mô phỏng giống hệt! Cứ như vậy, sẽ có một ngày Hữu Thiên tiếp nhận ta, bởi vì ngoại trừ ta ra, không còn ai có thể giống Tại Trung ca đến vậy!"


.


"Huynh..." – Hữu Hoán trân chối nhìn Tuấn Tú, không thể nói thêm được gì, trong mắt tràn đầy kinh hãi "Ta từ trước đến nay, chưa từng nghĩ người đơn thuần như Tuấn Tú sẽ có một ngày lại có tâm tư phức tạp tỉ mỉ đến vậy?!"


.


"Làm sao vậy?" – Tuấn Tú nhướng mày "Con người luôn luôn thay đổi, ta cũng không có khả năng vĩnh viễn chỉ làm một Kim Tuấn Tú ngây thơ đơn thuần. Giống như đệ, rốt cuộc cũng phải trưởng thành!" – Tuấn Tú đứng lên "Nếu Hữu Thiên không quay về, ta cũng không cần chờ đợi nữa! Ta về phòng đây! Ban đêm phong hàn, đệ cũng nên đi nghỉ sớm một chút!" – Tuấn Tú nói xong xoay người rời đi.


.


Hữu Hoán ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tuấn Tú xa dần, trong mắt lộ ra tia bi thương.


.


Đó không còn là Kim Tuấn Tú nữa rồi! Không bao giờ còn là Kim Tuấn Tú đơn thuần hồn nhiên ngày xưa nữa rồi!


.


Thiên ca, huynh... rốt cục đã chính tay hủy mất người kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.