Để Ta Làm Thế Thân

Chương 26





Tuấn Tú ngẩn ra, nhìn Ảnh Tùy, trái tim nhất thời co rút mạnh mẽ.


.


Trước đây tuy rằng cậu từng trông thấy Ảnh Tùy, thế nhưng nhìn ở khoảng cách khá xa, nói không ngoa rằng đây là lần đầu tiên Tuấn Tú chính diện gặp người kia. Có một sự thật phải thừa nhận, đôi mắt của tiểu quan này, mục quang đạm nhiên, thực sự rất giống Tại Trung.


.


"Ta đến tìm Hữu Thiên, huynh ấy có ở đây không?" – Tuấn Tú vừa bình tĩnh hỏi vừa tận lực cưỡng chế hận ý trong lòng không ngừng dâng lên, bộc phát.


.


"Các chủ sáng sớm có qua đây, bất quá chỉ lưu lại một lát, sau đó đã đi xử lý công việc trong các rồi! Huynh ấy lúc nào cũng bề bộn nhiều việc!" – Ảnh Tùy cười cười "Vào đây ngồi một chút đi! Huynh ấy nói giữa trưa sẽ quay về đây, ngươi ở đây chờ một lát sẽ gặp a!" – Ảnh Tùy vừa nói vừa kéo Tuấn Tú vào đại sảnh.


.


Từ lúc được Hữu Thiên chuộc thân, Ảnh Tùy vẫn sống tại Biệt uyển, giọng điệu khi nói ra chẳng khác gì chủ nhân của nơi này. Chẳng rõ là vô tình hay hữu ý, Ảnh Tùy chưa hề phát hiện ra lời nói có bản thân có gì không thích hợp, nhưng Tuấn Tú càng nghe càng thấy chói tai. Đã thành thân với Hữu Thiên hơn hai năm, nhưng luôn bị gã đối xử lạnh nhạt, Tuấn Tú chưa từng có suy nghĩ bản thân là chủ nhân của Yên Vũ các, mặc dù đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa1. Ngày hôm nay nghe được Ảnh Tùy ngôn từ thản nhiên như vậy, tâm can vốn đau đớn chẳng khác phải hứng chịu thêm một thanh đao bén nhọn xuyên qua, ghen tỵ vì thế mà không ngừng dâng lên.


.


"Tuấn Tú công tử, mời ngồi!" – Vào đại sảnh, Ảnh Tùy cười cười mời Tuấn Tú ngồi xuống, sau còn phân phó hạ nhân đi pha trà. (Ak... Mặt dày quá thể =.=|||)


.


Tuấn Tú lạnh lùng ngồi xuống, cực lực chịu đựng lửa đố kỵ đang bốc cháy trong lòng, bất giác khẽ cắn môi dưới.


.


Kim Tuấn Tú, bình tĩnh lại! Ngươi nhất định phải bình tĩnh! Mặc kệ Hữu Thiên đối xử thế nào với ngươi, tất thảy đều không có liên quan đến tiểu quan kia, ngươi không thể giận cá chém thớt! Hữu Thiên cũng nhất định không thích ngươi làm như vậy!


.


"Tuấn Tú công tử tìm Các chủ chẳng biết có chuyện gì, có thể nói trước cho Ảnh Tùy nghe một chút không?" – Ảnh Tùy mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của Tuấn Tú.


.


Nghe Ảnh Tùy nói xong, Tuấn Tú chỉ thấy vô cùng chán ghét, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người kia, ánh mắt lơ đãng lướt qua trâm cài trên tóc đối phương, toàn thân không nhịn được trở nên ngây ngẩn.


.


"Cây trâm trên tóc ngươi..." – Tuấn Tú biểu tình kinh ngạc.


.


"Cái này sao?" – Ảnh Tùy đưa tay sờ lên cây trâm, khóe miệng khẽ nhếch lên "Là Các chủ tặng ta!"


.


Một câu kia của Ảnh Tùy lập tức đánh tan mọi lý trí mà Tuấn Tú cố gắng níu giữ.


.


Rầm – Tuấn Tú đứng bật dậy, trong mắt dâng lên hận ý sâu sắc.


.


Cây trâm kia Tại Trung đã để lại đây, đối với Hữu Thiên vô cùng trân quý! Ta nhớ rõ... Có một lần ta vô tình trông thấy cây trâm ở trong phòng Hữu Thiên, nhất thời hứng thú nên đã cầm lên, kết quả huynh ấy phát hỏa, suýt nữa đem ta thiêu sống!


.


Thành ra từ đó về sau, ta không lần nào nữa... dám đụng đến những vật mà ngày trước từng được Tại Trung ca sử dụng, vô luận là bút, nghiên mực, còn có trấn chỉ2... Thậm chí ngay cả vị trí Tại Trung ca hay ngồi ta cũng không dám động đến, bởi ta rất sợ làm vậy sẽ khiến Hữu Thiên mất hứng! Vậy mà Hữu Thiên, huynh ấy cư nhiên đưa cây trâm này cho... cho một tiểu quan!


.


Nguyên lai... Nguyên lai trong lòng Hữu Thiên, Kim Tuấn Tú ta thực sự cái gì cũng không phải, còn không bằng một tiểu quan!


.


"Tháo xuống!" – Thanh âm của Tuấn Tú không lớn, nhưng thập phần trầm thấp, âm lãnh.


.


Ảnh Tùy sửng sốt, tiếu ý bên môi như bị đông cứng.


.


"Tuấn Tú công tử, yêu cầu của ngươi có phần..."


.


"Ta bảo là ngươi tháo xuống!" – Tuấn Tú không khống chế được mà quát to, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập. Bước nhanh về phía Ảnh Tùy, thẳng thắn tháo cây trâm khỏi tóc đối phương. Nhất thời, tóc của Ảnh Tùy chẳng khác gì bộc bố, xõa tung xuống.


.


"A!" – Ảnh Tùy sợ hãi kêu một tiếng, trong mắt tràn đầy ủy khuất "Tuấn Tú công tử, ngươi..."


.


"Đây là của ca ta, ngươi có tư cách gì dám dùng nó?!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Ảnh Tùy, còn xô người kia một cái "Hữu Thiên nói Ngân Nguyệt các là nơi không được sạch sẽ, ngươi lại xuất thân từ đó, nhất định là không phải người tốt! Ngươi không xứng để chạm vào đồ của ca ta!"


.


"Tuấn Tú công tử, ngươi không nên quá phận! Không sai, ta đúng là xuất thân tại nơi tăm tối, nhưng chính tay Các chủ đã đưa vật này cho ta, ta chưa từng nghĩ bản thân không xứng đáng!" – Ảnh Tùy một chút cũng không khoan nhượng, gay gắt phản bác lại. Ảnh Tùy hận nhất người khác coi thường xuất thân của mình.


.


"Ngươi..." – Tuấn Tú bị Ảnh Tùy nói mà á khẩu, không thể thốt nên lời, hơi thở như nghẹn lại trong ngực, khó mà thoát ra.


.


Đúng vậy, chỉ cần có thế... Chỉ cần có thế, tiểu quan kia so với ta đã hơn cả trăm lần! Chính Hữu Thiên đã đưa hắn, bởi vậy hắn không có điểm gì là không xứng! Kẻ thực sự không xứng duy nhất ở đây chính là... ta! Kim Tuấn Tú đê tiện3 chẳng khác gì ngoan thạch, nhưng lại cứng đầu muốn làm mỹ ngọc phát sáng... Ai ngờ ở trong mắt người khác, ta chính là không đáng một đồng!


.


Thảo nào, khó trách huynh ấy muốn đuổi ta đi! Nguyên lai... huynh ấy đã tìm được một người có thể thay thế được khối mỹ ngọc kia! Sự tồn tại của ta, từ lâu đã thành vật chướng ngại!


.


Nghĩ tới đây, trái tim Tuấn Tú đau như bị dao cắt, lệ ngân không thể kìm chế mà tuôn rơi.


.


"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!!" – Tuấn Tú tan vỡ rống to hơn "Ta đã đợi bảy năm, là bảy năm! Dựa vào cái gì ngươi chỉ vừa xuất hiện huynh ấy đã thích ngươi?! Cây trâm này ngay cả chạm vào huynh ấy cũng không cho ta, thế nhưng huynh ấy lại đem tặng ngươi! Dựa vào cái gì?! Chẳng lẽ chỉ vì ngươi có đôi mắt giống với Tại Trung ca sao?! Như thế không công bằng, không công bằng!!" – Tuấn Tú càng nói càng cố sức đẩy Ảnh Tùy khiến người kia sát chân tường.


.


"A!" – Ảnh Tùy đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, thân thể nhu nhược dựa vào tường, hai mắt ngấn lệ.


.


"Đúng, là như thế này!" – Tuấn Tú nhìn chằm chằm vào mắt Ảnh Tùy, lộ ra tiếu ý buồn thảm "Ngươi như thế này càng giống huynh ấy, hai tròng mắt rưng rưng, dường như có vô hạn ưu tư, Hữu Thiên mà trông thấy nhất định sẽ đau lòng? Còn ta... đôi mắt của ta, dù có khóc đến mù lòa, huynh ấy cũng không mảy may quan tâm!!" – Tuấn Tú nói xong liền ngẩng mặt cười to vài tiếng, nhưng so với khóc than bi thương hơn vạn lần.


.


"Ta thực chán ghét ánh mắt của ngươi, nếu như ta hủy nó đi? Ngươi nói xem, Hữu Thiên còn có thể lưu luyến ngươi nữa hay không?" – Nói xong, ánh mắt Tuấn Tú liền trầm xuống, tiện tay rút bội kiếm treo trên tường xuống, chĩa về phía Ảnh Tùy.


.


Ảnh Tùy thấy thế sắc mặt lập tức trắng bệch, sợ không thốt nên lời, chỉ có thể liên tục lắc đầu.


.


"Yên tâm! Ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn diệt trừ ánh mắt kia thôi!"


.


Tuấn Tú nói xong giơ kiếm đâm xuống, Ảnh Tùy quá kinh hoàng mà đứng yên tại chỗ, không hề có ý trốn chạy, toàn thân cứng ngắc. Chỉ là Tuấn Tú dù đâm kiếm xuống, nhưng không hề làm Ảnh Tùy bị thương dù là một sợi tóc, mũi kiếm đâm sâu xuống tường ngay trên đỉnh đầu hắn.


.


Dù là sát thủ, nhưng cả đời này Tuấn Tú chưa từng sát nhân, ngay cả làm tổn thương đến người khác, cậu cũng không nỡ ra tay. Ngay khi kiếm kia đâm xuống, cậu đã biết bản thân không thể xuống tay "Ta không thể... Dù cho kẻ trước mắt đã cướp đi người ta yêu nhất!"


.


"Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Đều là do ngươi, Hữu Thiên mới muốn đuổi ta đi! Ta hận ngươi!" – Tuấn Tú vừa gào thét vừa liên tục đâm kiếm xuống, nhưng đều đâm vào tường ở hai bên. Nếu nói Tuấn ú đang thương tổn Ảnh Tùy, chẳng thà nói cậu đang cố phát tiết.


.


"Ngươi vì sao lại xuất hiện?! Ta chán ghét ngươi! Ta muốn giết ngươi!"


.


Lời vừa nói ra, Tuấn Tú lại đâm một kiếm về phía Ảnh Tùy. Nhưng đúng lúc đó, một lam ảnh chợt hiện, một chưởng đánh về phía Tuấn Tú, ngăn trở một kiếm đó của cậu.


.


"A!" – Tuấn Tú kinh hoàng kêu một tiếng, thân thể bay ra xa, vừa vặn ngã xuống ghế, nhất thời chiếc ghế vỡ tan.


.


"Kim Tuấn Tú! Ngươi đến tột cùng đang làm gì?!"


.


Người kia không phải ai khác chính là Hữu Thiên.


.


Lương Nhi sau khi thấy Tuấn Tú xuất môn, tâm trạng hết sức lo lắng. Khi biết được Hữu Thiên không có ở Biệt uyển, sợ Tuấn Tú và Ảnh Tùy sẽ xảy ra chuyện, vội vàng đi tìm Hữu Thiên. Sau khi tìm được gã, nhanh chóng kể lại chuyện Tuấn Tú tìm đến Biệt uyển. Gã tuy nghi Tuấn Tú nhất định sẽ không làm chuyện gì khiến Ảnh Tùy bị thương tổn, nhưng cẩn tác vô áy nay, gã vẫn quay về Biệt uyển. Không nghĩ tới, tình cảnh đập vào mắt chính là Tuấn Tú đang cầm kiếm đâm về phía Ảnh Tùy.


.


"Ảnh Tùy không có võ công, ngươi có biết hay không?! Ngươi cư nhiên cầm kiếm đâm người ta! Ngươi muốn mạng của Ảnh Tùy sao?! Sao ngươi có thể biến thành cái dạng này?! Bộ dạng đó mà ngươi cư nhiên dám nói mình muốn làm thế thân của Tại Trung? Ngươi ngay cả một phần vạn của y cũng không bằng!" – Hữu Thiên vì nóng giận mà nói không chút suy nghĩ "Ta thực sự không thể tin nổi, Tuấn Tú lúc nào cũng thiện lương cư nhiên làm ra chuyện như vậy!"


.


"Các chủ..."


.


Lúc này, thanh âm sợ hãi của Ảnh Tùy từ sau lưng Hữu Thiên vang lên, gã vội vàng xoay người ngồi xuống ôm thân hình vì hoảng loạn mà không thể cử động vào lòng.


.


"Ngươi không sao chứ? Được rồi, đừng sợ, đã không sao rồi!" – Hữu Thiên nhỏ nhẹ trấn an Ảnh Tùy. Dù sao Tuấn Tú đã khiến Ảnh Tùy sợ hãi, tâm lý gã ít nhiều cũng có chút hổ thẹn.


.


Thế mà hình cảnh kia lọt vào mắt Tuấn Tú lập tức trở nên vô cùng chướng mắt, chẳng khác gì đem cậu xử lăng trì4.


.


Quả nhiên, ta không chỉ không bằng Tại Trung ca, mà ngay cả một tiểu quan cũng không sánh nổi! Vì tên kia, huynh ấy cư nhiên ra tay đánh ta! Hữu Thiên, hiện tại có đúng hay không ta trong mắt huynh là một kẻ tội ác tày trời, ghen tị xấu xí?


.


Huynh còn hỏi ta vì sao lại biến thành bộ dạng này ư? Nếu ta nói ta không biết, hoàn toàn không biết vì sao ta lại biến thành thế này, liệu huynh có tin?!


.


Ta thậm chí cũng không biết đến tột cùng Kim Tuấn Tú nguyên lai là cái dạng gì!?


.


Tuấn Tú gian nan đứng lên, yếu ớt nhìn thoáng qua Hữu Thiên, chậm rãi đi ra ngoài, chỉ cảm thấy phía sau lưng từng đợt dâng lên đau đớn toản tâm5.


.


Một chưởng kia của Hữu Thiên không quá mạnh, không hề khiến Tuấn Tú bị bất cứ nội thương gì. Thế nhưng hiện tại không ai phát hiện ra có một mảnh gỗ vụn đang cắm sâu trên lưng cậu, cũng giống như không có bất cứ ai nhận ra trái tim của Kim Tuấn Tú đã hoàn toàn tan vỡ.


_____________________________


1 Thiên kinh địa nghĩa: điều hiển nhiên, tất yếu phải diễn ra.


2 Trấn chỉ: đồ chặn giấy


3 Đê tiện: không hẳn là nghĩa "đê tiện" như mọi người vẫn nghĩ đâu, còn có thể là hèn mọn, thấp hèn a ^^


4 Lăng trì: nếu Ran nhớ không nhầm thì Ran từng giải thích về cách xử phạt này một lần rồi, mọi người chắc cũng hiểu nó dã man thế nào =.=|||


5 Toản tâm: lại thêm một từ nữa miêu tả tâm can vỡ nát, đau đớn như bị xát muối châm kim


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.