Hữu Thiên một mạch lôi kéo Tuấn Tú trở về phòng, sắc mặt âm trầm khiến người ta khiếp sợ.
.
Vừa bước vào phòng, Hữu Thiên liền cấp tốc đi tìm hòm thuốc, kéo Tuấn Tú đến ngồi lên trên giường, rồi cẩn thận tỉ mỉ thay cậu băng bó vết thương.
.
Lặng lẽ quan sát Hữu Thiên, không thấy gã nói năng gì, trong ngực Tuấn Tú không khỏi có chút nơm nớp lo sợ. Ta biết Hữu Thiên đang tức giận a! Hơn nữa còn phi thường tức giận nữa kìa... Nhưng thà rằng bị huynh ấy mắng một trận té tát, ta còn cảm thấy dễ chịu hơn! Bộ dạng trầm mặc này của huynh ấy, thực sự rất đáng sợ!!!
.
"Hữu Thiên..."
.
"Câm miệng!" - Hữu thiên lạnh lùng cắt ngang lời Tuấn Tú, cũng không thèm nhìn lên, vẫn tiếp tục chuyên chú xử lý vết thương đang rỉ máu kia.
.
Tuấn Tú thấy thế cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu yên lặng phối hợp với Hữu Thiên.
.
Một lúc sau, Hữu Thiên băng bó xong xuôi hoàn hảo vết thương xong, khi đó mới chịu ngẩng đầu nhìn Tuấn Tú, vẻ mặt âm trầm.
.
"Hữu Thiên! Ta... A!"
.
Tuấn Tú vừa mới mở miệng nói đã kêu lên sợ hãi, hóa ra Hữu Thiên một tay Tuấn Tú về phía mình, để cậu nằm úp sấp người lên trên đùi gã. Với tư thế đó, đồn bộ1 cứ tự nhiên mà vểnh lên cao, sau đó, Hữu Thiên không chút lưu tình dùng lòng bàn tay đánh lên thí cổ2 của Tuấn Tú. (Ak! Coi người ta là con nít hay sao mà dùng cách này =.=|||)
.
Tuấn Tú bị Hữu Thiên đánh, nhất thời sửng sốt không thôi, ngay sau đó, viền mắt không nhịn được mà đỏ ửng.
.
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn được Hi Triệt ca và Tại Trung ca cưng chiều! Cho dù là lúc lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, Hi Triệt ca và Tại Trung ca cũng chưa từng để bất cứ ai đánh ta, luôn luôn che chở cho ta. Trong cuộc đời hai mươi mấy năm qua, Kim Tuấn Tú ta chưa từng bị ai đánh vào m*ng như thế này! - Nghĩ đến đó, nước mắt không khỏi tuôn rơi, không phải Tuấn Tú thấy đau, cũng không phải do cậu ủy khuất, tất thảy là do cảm giác hổ thẹn dâng tràn trong lòng.
.
Ta đâu có làm chuyện gì sai? Việc ta bị thương đâu có liên quan đến Phác Hữu Thiên chứ?! Huynh ấy vốn không hề quan tâm đến ta, nhưng vì sao lại dùng biện pháp này làm nhục ta?! Cho dù ta có yêu huynh ấy đến quên cả bản thân, nhưng có yêu cách mấy cũng không thể vứt bỏ cả tôn nghiêm của chính mình được!
.
Cho dù Kim Tuấn Tú có nhu nhược vô dụng đến mấy đi chăng nữa, ta vẫn có kiêu ngạo của riêng ta!
.
Tuấn Tú hờn giận không rên lên một tiếng, mặc cho Hữu Thiên đánh m*ng, cũng không chịu cầu xin tha thứ.
.
Hữu Thiên vốn dĩ muốn phạt Tuấn Tú khi không chịu trân trọng chính thân thể mình, cho nên mới định đánh vài cái mang tính cảnh cáo. Nhưng khi chứng kiến bộ dạng "Ta không hề sai!" kia của Tuấn Tú, trong ngực lại nhớ đến vết thương nơi bàn tay, cơn giận vô pháp lui đi, hạ thủ càng lúc càng nặng.
.
Tuấn Tú tuy là người tập võ, nhưng từ nhỏ cậu sợ nhất là bị đau! Hữu Thiên đánh mạnh tay như vậy khiến Tuấn Tú có chút không chịu đựng nổi, cuối cùng nhịn không được nức nở.
.
"Phác... Phác Hữu Thiên! Đau quá~~ Đừng ... Đừng đánh nữa~~~"
.
Nghe thanh âm run rẩy của Tuấn Tú, Hữu Thiên ngừng tay, gã cũng biết, Tuấn Tú sợ nhất là bị đau.
.
Nâng Tuấn Tú lên, Hữu Thiên nhíu mày nhìn cậu. Lúc bấy giờ, bất tri bất giác trên mặt Tuấn Tú đã tràn đầy lệ ngân.
,
"Ủy khuất sao?" - Hữu Thiên nhướng mày hỏi.
.
Tuấn Tú cúi đầu, không nói một lời.
.
"Ai~~" - Hữu Thiên than nhẹ một tiếng "Tuấn Tú? Ngươi không phải là tiểu hài tử, không nên lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng như thế, có được không?"
.
Tuấn Tú vẫn trầm mặc, không nói năng gì.
.
Hữu Thiên vươn tay lau đi lệ ngân trên gò má Tuấn Tú. Tuấn Tú lại giận dỗi rồi... - Hữu Thiên thấy thế, ánh mắt trầm xuống, vòng hai tay ôm cậu vào lòng, lau khô đi nước mắt trên gò má mềm.
.
"Ngươi bị đứt tay có phải là do cứa vào sứ vỡ không? Là vì những lời ta nói sao?" - Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, vừa vào cửa, gã đã trông thấy chén trà trên bàn đã được thay mới. Hơn nữa dựa vào hình dạng vết thương trên lòng bàn tay Tuấn Tú, từ đó nói lên suy đoán.
.
Tuấn Tú vẫn trầm mặc không nói.
.
Hữu Thiên tiếp tục nhìn Tuấn Tú, thở dài một hơi.
.
"Trước đây ngươi đối với ta, chính là không nói thì không có chuyện đó, sao hiện tại đã biết nói dối ta?"
.
"Là... là do ta hiểu rõ, huynh không muốn ta làm phiền huynh. Từ lúc Tại Trung ca rời khỏi đây, huynh lúc nào cũng trốn tránh ta! Kỳ thực ta minh bạch, huynh trong lòng luôn oán trách ta!" - Trong mắt Tuấn Tú tràn đầy bi thương.
.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Việc Tại Trung ly khai một chút cũng không liên quan đến ngươi, ta... chẳng qua chỉ quá bận rộn mà thôi! Gần đây trong các xảy ra rất nhiều chuyện, ta nghĩ ngươi sẽ hiểu cho ta!" - Hữu Thiên dường như muốn trấn an, xoa xoa đầu Tuấn Tú.
.
Tuấn Tú không khỏi nhíu mày! Ta thực ghét việc Hữu Thiên coi ta chẳng khác gì tiểu hài từ mà hành động thế này! - Nghĩ là làm, Tuấn Tú vươn tay gạt tay Hữu Thiên ra, muốn đứng lên.
.
"Đừng xem ta như tiểu hài tử nữa! Cũng đừng nói những lời qua quýt kia dỗ dành ta! Huynh nói mình bận, nhưng vì nguyên nhân gì mà khi Tại Trung còn ở đây, huynh một khắc cũng không chịu ly khai huynh ấy? Chẳng lẽ lúc đó huynh không bận sao?"
.
"Tuấn Tú!" - Hữu Thiên nhíu mày "Thân thể Tại Trung vốn bất hảo, cho nên rất cần người khác chiếu cố!"
.
"Ta thì không cần, có đúng không?" - Tuấn Tú cười đến thê lương.
.
"Tuấn Tú! Ngươi nhất định ép ta nói ra sao? Ngày đó ta không hề hứa hẹn gì với ngươi, bản thân ngươi cũng nên hiểu rõ một chuyện, người Phác Hữu Thiên ta yêu chỉ có một mình Kim Tại Trung mà thôi! Điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi, chính là cả đời này làm bằng hữu với ngươi. Nhưng bắt ta phải thương ngươi, điều đó là không thể!" - Không để ý đến ánh mắt thụ thương của Tuấn Tú, Hữu Thiên nói mà nhãn thẫn băng lãnh cực kỳ vô tình.
.
"Tại Trung ca đã đi rồi! Người cả đời Tại Trung ca yêu thương cũng chỉ có một mình Duẫn Hạo ca mà thôi! Huynh hà cớ gì... Vì sao không thể cho ta cơ hội?" - Thanh âm Tuấn Tú càng lúc càng nhỏ, sau cùng chỉ như tiếng muỗi kêu chẳng thể nghe rõ. Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên Kim Tuấn Tú ta phải hạ mình, hèm mọn đi cầu xin tình yêu của người khác như thế này!
.
"Sắc trời không còn sớm nữa, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi! Mấy ngày tới nên chú ý hơn một chút, đừng để chỗ bị thương tiếp xúc với nước!" - Hữu Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi, bởi vì gã thực sự không biết phải làm sao mới có thể trả lời câu hỏi của Tuấn Tú. Tuy ta không thể yêu Tuấn Tú, nhưng cũng không đành lòng khiến người kia khổ sở...
.
Nhìn Hữu Thiên ly khai, Tuấn Tú giống như mất đi linh hồn, đau thương ngã xuống giường, mặc cho lệ ngân giàn giụa tuôn rơi...
.
Vì sao?
.
Vì sao ta lại là Kim Tuấn Tú? Vì sao ta không phải là Kim Tại Trung?
.
Vì sao ngày cả khi không thể có được Kim Tại Trung, Hữu Thiên vẫn một mực không muốn để tâm đến ta, không muốn liếc mắt nhìn ta dù chỉ một cái?
.
Vì sao...
_______________________________
1 Đồn bộ và 2 Thí cổ: đều dùng để miêu cả vòng 3 a! ^^
Càng ngày càng ba chấm =.=|||