Để Ta Làm Thế Thân

Chương 49





Lúc này, bên trong sương phòng của Tuấn Tú, Hữu Thiên một mực nhìn Tuấn Tú đang nằm im lìm trên giường, thần sắc tiều tụy.


.


Ba ngày... Đã ba ngày trôi qua! Tuy Tuấn Tú đã hết sốt cao, thế nhưng bộ dạng vẫn một mực như cũ, không nói, không nghe, nằm im bất động, ngay cả đôi mắt cũng không nháy lấy một lần. Hạ thân cả cậu bì không được xử lý kịp thời lại nhiều lần nứt vỡ thành ra bị nhiễm trùng, thậm chí mưng mủ. Mỗi lần giúp cậu tẩy rửa thượng dược, Hữu Thiên đều sợ hãi kinh tâm, vậy mà Tuấn Tú vẫn vô tri vô giác.


.


Trên đời này, Tuấn Tú sợ nhất là bản thân bị đau! Ngày trước, cho dù có là vết thương bé xíu xiu, mỗi lần ta thượng dược đệ ấy chí ít cũng phải ồn ào hai tiếng! Những lúc như vậy, tuy ta không nói ra lời, thế nhưng mỗi lần nghe thấy Tuấn Tú nói đau, trái tim ta cứ như bị kim châm, tâm can đều đau lợi hại!


.


Thế nhưng hiện tại, ta thực sự hy vọng có thể nghe thấy tiếng Tuấn Tú than đau! Thà rằng đệ ấy rên rỉ còn hơn là đệ ấy vô tri vô giác như thế này, càng khiến trái tim ta đau đớn vạn phần!!!


.


"Các chủ, dược của Tuấn Tú công tử xong rồi!" – Một hạ nhân bưng chén dược đi vào.


.


"Đặt lên bàn đi! Ngươi lui xuống được rồi!" – Hữu Thiên nhàn nhạt phân phó.


.


"Vâng!" – Hạ nhân theo lệnh đặt chén dược lên trên bàn, sau đó ly khai.


.


Ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Tuấn Tú, Hữu Thiên lộ ra tiếu ý dịu dàng, chỉ là trong mắt tràn đầy bi thương "Tuấn Tú! Ngồi dậy đi, đến giờ uống thuốc rồi!"


.


Hữu Thiên vừa nói vừa đỡ Tuấn Tú ngồi dậy, để cậu tựa vào lòng chính mình, sau đó vươn tay cầm lấy chén dược. Vừa chuẩn bị giúp Tuấn Tú uống dược, bất ngờ nghe tiếng cửa"Rầm" một tiếng bị người bên ngoài đẩy ra. Hữu Thiên ngẩng đầu, liền trông thấy Hữu Hoàn từ bên ngoài xông vào, biểu tình hết sức tức giận.


.


"Đệ xuất hiện sớm hơn ta nghĩ! Lương Nhi đã đến nói với đệ những gì?" – Ngữ khí Hữu Thiên nhàn nhạt, tựa hồ không hề kinh ngạc mảy may.


.


Hữu Hoán trầm mặc không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Tuấn Tú nằm trong lòng Hữu Thiên, viền mắt lập tức đỏ bừng.


.


Trong trí nhớ của ta, khuôn mặt Tuấn Tú ca chưa từng giống thế này, tái nhợt dọa người! Một người linh động khả ái nhưỡng đó, nhãn thần trong sáng hoạt bát giờ đây không có lấy một chút thần thái, cho dù đang mở to, thế nhưng chẳng khác gì người mù, không cómảy may tiêu cự!? Người đang nằm kia dường như toàn thân không còn sức sống, chẳng khác gì con rối đứt dây... – Lúc này, Hữu Hoán cuối cùng cũng minh bạch Lương Nhi nói "Hoạt tử nhân" là có ý tứ gì!


.


Lửa giận cháy bùng trong lòng vô pháp kiềm chế cuồn cuộn xông lên, Hữu Hoán nắm chặt bàn tay thành quyền, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng khớp xương va chạm, nhìn Hữu Thiên mà ánh mắt không hề che giấu hận ý.


.


"Đệ muốn làm gì... tùy đệ! Bất quá, trước tiên để ta giúp Tuấn Tú uống dược đã!"


.


Hữu Thiên nói xông, nâng chén dược nhấp một ngụm, sau đó cúi đầu từng chút một mớm cho Tuấn Tú. Bởi tình trạng hiện tại của Tuấn Tú phi thường đặc biệt, nếu trực tiếp uống dược sẽ khiến cậu dễ dàng bị sặc, vạn nhất điều đó xảy ra sẽ là tình huống vô cùng nghiêm trọng. Nguyên nhân cũng vì hiện tại, Tuấn Tú hoàn toàn vô cảm với đau đớn hay khó chịu, cho dù có bị sặc cậu cũng không có phản xạ ho để ép dị vật khỏi khí quản, như vậy rất dễ dẫn đến tình trạng không thể hô hấp. Lo lắng chuyện bất trắc xảy ra, Hữu Thiên không thể làm gì khác hơn là cẩn thận từng chút một mớm dược cho Tuấn Tú!


.


Sau khi giúp Tuấn Tú uống hết chén dược, đặt chiếc chén trống không sang một bên, Hữu Thiên lại ôn nhu đỡ cậu nằm xuống.


.


Kiên trì đứng một bên quan sát Hữu Thiên làm xong tất cả, cuối cùng Hữu Hoán không thể khống chế được nộ khí trong lòng thêm giây phút nào nữa, rảo bước đi tới kéo gã đang quỳ bên giường lên, sau đó dồn hết sức đánh một quyền.


.


"Huynh hỗn đản! Huynh hỗn đản!! Huynh hỗn đản!!!" – Hữu Hoán vừa gào thét vừa đấm như mưa vào người Hữu Thiên, như thể cố sức phát tiết tất thảy lửa giận trong lòng "Cho đến tột cùng huynh đã làm gì Tuấn Tú?! Cư nhiên khiến Tuấn Tú thành bộ dạng kia! Huynh quả thực không phải người!!" – Hữu Hoán càng mắng chửi càng thêm tức giận, hạ thủ càng lúc càng ngoan độc, mỗi một quyền đều dùng mười phần công lực.


.


Hữu Thiên không né tránh cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng hứng chịu tất ca, mãi đến khi gã bị Hữu Hoán đánh cho thổ huyết không ngừng, cuối cùng vô lực ngã xuống đất.


.


Không sai! Ta là hỗn đản!


.


Ta ỷ vào tình cảm Tuấn Tú dành cho ta, sở dĩ đã không chút nào kiêng dè, một lần lại một lần thương tổn đệ ấy! Ta không muốn Tuấn Tú ly khai, nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ chấp nhất muốn được Tại Trung tiếp nhận! Ta cố chấp nghĩ bản thân có thể chứng minhPhác Hữu Thiên mới là người yêu Kim Tại Trung nhất! Thế nhưng bất quá chỉ là ta không muốn giả dối chịu thua Trịnh Duẫn Hạo!


.


Kỳ thực, tận đáy lòng gã rõ ràng hơn bất cứ ai, rằng từ rất lâu rồi, Phác Hữu Thiên đã yêu Kim Tuấn Tú, chỉ là không biết tình cảm ấy bắt đầu tự lúc nào? Từ lúc người kia cùng Kim Tại Trung lần đầu tiên bước vào Yên Vũ các, hay từ lúc Kim Tại Trung rời khỏi nơi này, bản thân Hữu Thiên cũng không rõ ràng! Cũng vì thế mà gã đã cố chấp đến nực cười!


.


Phác Hữu Thiên một lần lại một lần phủ nhận tình cảm của chính mình, một lần lại một lầntổn thương trái tim của Tuấn Tú! Ngày hôm qua còn tuyệt tình đối với Tuấn Tú làm ra chuyện không thể nào tha thứ, khiến đệ ấy triệt triệt để để tan vỡ!


.


Phác Hữu Thiên, ngươi căn bản không xứng để nói lời yêu!


.


"Huynh đứng lên cho ta!" – Hữu Hoán một tay xốc Hữu Thiên từ dưới đất đứng lên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ "Huynh cho rằng chịu mấy quyền đó của ta là có thể chuộc tội rồi sao? Không có khả năng! Mấy năm qua, Tuấn Tú đã chịu biết bao ủy khuất cùng thương tổn, cho dù có bị đánh chết, huynh cũng không gánh vác được!" – Hữu Hoán rống hận, một lần nữa hung hăng đẩy Hữu Thiên ngã nhào xuống đất.


.


Mấy năm qua, Hữu Hoán tận mắt chứng kiến Tuấn Tú thế nào qua mỗi ngày lại dần dần đánh mắt sự vô ưu vô lự nguyên bản, chậm rãi thay thế nó bằng sầu bi! Cũng tận mắt chứng kiến Tuấn Tú ca làm sao đau khổ khi yêu thầm một người căn bản không thèm để ý đến mình! Cậu yêu thương, cậu khổ sở, thế nhưng Hữu Hoán có đau lòng, có khổ sở đến đâu, cũng vô pháp giúp Tuấn Tú khuây khỏa mảy may!


.


Chẳng nhẽ tất cả chỉ vì, ta không phải là Phác Hữu Thiên!?


.


"Ta không thể nhìn Tuấn Tú ca duy trì bộ dạng kia thêm một giây phút nào nữa, ta phải lập tức phái người đến Nguyệt Lê thôn tìm Chính Thù ca! Huynh ấy nhất định sẽ có biện pháp cứu Tuấn Tú!" – Hữu Hoán nói xong liền đi về phía cửa.


.


Nghe Hữu Hoán nói xong, Hữu Thiên cật lực từ dưới đất đứng lên, rảo bước giữ đệ đệ lại.


.


"Không được! Không thể đi tìm Chính Thù ca!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.