Trong một sơn động tại rừng rậm ngoài thành đông, có hai người đầu... vàng hoe bộ dạng lôi thôi lếch thếch đang sầu não mang vác một thứ gì đó.
.
Đông Hải ngồi cách Hách Tại một khoảng khác xa, bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt tràn ngập oán giận, đôi tay thế nhưng một chút cũng không ngừng động tác, tùy tiện hết nhéo rồi miết lên hai má của Tuấn Tú đang ngồi bên cạnh. Càng nhéo càng có cảm giác, Đông Hải lớn đến thế này mà đây là lầm đầu tiên được chơi đùa với búp bê bằng người sống.
.
"Đừng ngắt véo nữa a! Cậu ấy tốt xấu gì vẫn là con người đó!" – Hách Tại thấy Đông Hải liên tục chà đạp khuôn mặt khả ái của Tuấn Tú, nhịn không được khuyên nhủ.
.
"Ngươi dám quản ta?! Ta đây thích véo thì véo!" – Đông Hải vừa nói vừa dùng lực nhéo thêm vài cái "Hừ! Tất cả đều do ngươi, tay chân vụng về bị người ta phát hiện, hại chúng ta phải chốn chui chốn lủi tại cái nơi quỷ quái này! Còn có, đã dặn đi dặn lại ngươi phải hảo hảo chiếu cố 'Búp bê khả ái', vậy mà tên vô dụng nhà ngươi lại không cẩn thận! Nhìn mà xem, tay 'Búp bê khả ái' bị thương rồi đây này!" – Đông Hải giơ tay Tuấn Tú lên, chỉ vào chỗ trầy da mà khó khăn lắm mới có thể nhìn ra, đầy bất mãn trừng mắt lườm Hách Tại.
.
Hách Tại bất đắc dĩ thở dài, biểu tình vô số tội.
.
Hai người họ vừa len lén đưa Tuấn Tú ra khỏi Yên Vũ các, chẳng ngờ chỉ sau thời gian ngắn, Yên Vũ các đã phân phó đông đảo đệ tử lục soát toàn thành. Nhiếp Hồn Thuật của Hách Tại và Đông Hải mặc dù vô cùng cao siêu, thế nhưng võ công của cả hai đều làng nhàng, thực sự không có khả năng đối chọi trực tiếp với đệ tử của Yên Vũ các, chẳng thể làm gì khác ngoài việc vội vã xuất thành. Chỉ là cả hai không nghĩ tới ngay cả khi đã thoát khỏi thành, vẫn bị chúng đệ tử truy đuổi, rơi vào đường cùng, chỉ còn một biện pháp đó là trốn vào rừng rậm. Cũng còn may, tìm được một sơn động kín đáo, có thể tránh gió che mưa.
.
"Được rồi! Đều là lỗi của ta! Vậy ngươi thử nói xem tiếp theo chúng ta nên làm gì?" – Hách Tại nói với Đông Hải.
.
"Tiếp theo..." Đông Hải nghiêng đầu tận lực suy nghĩ "Tiếp theo... Tiếp theo đương nhiên là chữa khỏi bệnh cho 'Búp bê khả ái' a"
.
"Chữa khỏi bệnh cho cậu ta? Ta thấy điều đó không dễ đâu a!" – Hách Tại nhíu mày "Nhiếp Hồn Thuật mặc dù có thể khống chế tâm trí bệnh nhân, thế nhưng cậu ta tự bế ngũ cảm chẳng khác gì tâm thần phân tán, so với người thần chí bị đè nén hoàn toàn bất đồng! Căn bản là ngươi không có cách nào khống chế được tâm trí của cậu ta, vậy thì biết chữa trị thế nào?"
.
"Đó là do ngươi nông cạn a!?" – Đông Hải biểu tình khing thường lắc lắc đầu "Sư phụ đã đêm toàn bộ tinh túy trong Khuy Tâm Thuật cũng chính là tinh túy của Nhiếp Hồn Thuật truyền cho ta! 'Búp bê' tuy rằng đã tự bế ngũ cảm, thế nhưng người thử nhìn đôi mắt kia xem vô thần nhưng vẫn hàm chứa bi thương, hơn nữa chẳng phải đã có lần cậu ta rơi lệ sao? Như vậy chứng tỏ rằng cậu ta không phải hoàn toàn vô cảm với mọi chuyện, chỉ cần ta dùng Khuy Tâm Thuật, nhất định có khả năng thức tỉnh cậu ta!" – Đông Hải nói mà tràn đầy tự tin.
.
"Thế nhưng... Sư phụ không phải đã nói Khuy Tâm Thuật rất nguy hiểm sao?" – Nhẫn thần Hách Tại mang theo lo lắng "Nếu tình cảm tiêu cực của đối phương quá mạnh, người thi thuật giả cũng bị ảnh hưởng, rất dễ bị tình cảm của đối phương phản phệ! Sư phụ còn dặn ta, bảo ta coi chừng ngươi, không cho ngươi tùy tiện sử dụng Khuy Tâm Thuật! Với lại ta... ta cũng không muốn thấy ngươi giống cậu ta!" – Hách Tại nói xong, còn liếc nhìn Tuấn Tú một cái.
.
Đông Hải nghe xong, chống tay lên hông, hai mắt trừng trừng nhìn Hách Tại.
.
"Ta kém cỏi đến vậy sao? Đâu thể đễàng bị phản phệ như vậy! Hơn nữa một khi đã học thì phải đem ra ứng dụng, nếu không thì học để làm gì?! Ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. . . Hắc. . . Hắc!" – Đông Hải nói rồi cười cười xấu xa.
.
Hách Tại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đối với Đông Hải, hắn chưa bao giờ từ chối người kia bất cứ điều gì.
.
"Ngươi nha! Đừng có nghĩ chuyện gì chơi cũng vui! Nhất định phải cẩn thân, biết không?"
.
"Ta đâu có chơi cho vui, đây là cứu người, có hiểu không? Dọc đường đi ta có thể cứu được bệnh nhân thì có gì là không tốt? Đại phu chỉ có thể chữa bệnh, không thể trị tâm, thế nhưng người có tâm bệnh cũng không thể sống nổi a! Ngươi nhìn cậu ta xem..." – Đông Hải chỉ chỉ ngón tay về phía Tuấn Tú "Rõ ràng dung mạo khả ái như vậy, thế mà lạ biến thành bộ dạng này, có phải rất đáng tiếc không? Nếu như ta có khả năng đó, ta đương nhiên muốn chữa cho cậu ta!"
.
"Ta cũng không phải không cho ngươi cứu cậu ấy, ta chỉ là lo lắng cho ngươi! Nói thế nào đi chăng nữa, sử dụng Khuy Tâm Thuật hao tổn rất nhiều tâm lực, ta sợ..."
.
"Không cần lo lắng! Trông ta thế này nhưng thực ra ta rất lợi hại a!" – Đông Hải lại lộ ra biểu tình kiêu ngạo.
.
Hách Tại mỉm cười, ôm Đông Hải vào lòng. Đông Hải cũng nhu thuận dựa vào ngực Hách Tại, chỉ là đột nhiên, sắc diện của Đông Hải trở nên âm trầm.
.
"Làm gì đó?! Có người nhìn a!" – Đông Hải giữ bàn tay không chịu an phận của Hách Tại lại.
.
"Cậu ta hiện tại là hoạt tử nhân, có biết cái gì đâu a!" – Giãy ra, tiếp tục.
.
"Cái gì không biết! Ngươi đừng có chọc người ta! Hơn nữa nơi này là sơn động a!" – Lần thứ hai giữ lại.
.
"Sở dĩ mới xứng làm đêm động phòng nha!" – Lần thứ hai giãy ra, lần mò vạt áo.
.
"Lý Hách Tại!"
.
Sau một hồi thanh âm kịch liệt vang lên, cuối cùng sự yên tĩnh cũng được khôi phục.
.
Tuấn Tú ngồi tựa lưng vào vách sơn động, ánh mắt vô thần đối diện với Đông Hải đang thở hổn hển và Hách Tại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đôi con ngươi không có tiêu cự lúc thì lộ ra hâm mộ mơ hồ, lúc lại là thất vọng thật sâu. Sau cùng lại quay về vẻ tĩnh mịch ban đầu, như cũ ngẩn ngơ, không có bất luận biểu tình gì, chẳng khác gì một con búp bê.
.
Thế nhưng liệu có ai hiểu được rằng, cho dù có biến thành búp bê, cậu vẫn ước ao có được hạnh phúc do ái nhân mang lại! Bởi vì đó là trân bảo mà cậu vĩnh viễn cầu không được, sở dĩ cậu chỉ có thể cam chịu số phận, vĩnh viễn biến bản thân thành con rối! Như thế chí ít, cậu không còn cảm thấy đau khổ nữa. . .