Vào trong đại đường, ba người ngồi xuống vị trí dành cho mình, sau đó phân phó hạ nhân trước khi lui xuống đóng toàn bộ cửa sổ cùng cửa ra vào lại.
.
Tại Trung cùng Duẫn Hạo bình tĩnh nhìn Hữu Thiên, không ai nói năng gì, như thể đang chờ gã lên tiếng. Tuy nhiên, Hữu Thiên chỉ biết cúi đầu, lâm vào trầm mặc. (Dám nhận tội ngay tức khắc mới là chuyện lạ :D)
.
"Chẳng phải ngươi đã nói chờ đến khi tìm được Tuấn Tú sẽ giải thích rõ ngọn ngành với chúng ta sao? Hiện tại Tuấn Tú đã bình an trở về, lời giải thích của ngươi đâu?" – Đợi một hồi lâu, rốt cuộc Tại Trung mất hết kiên nhẫn, trực tiếp chất vấn.
.
Đầu Hữu Thiên tựa hồ cúi càng thêm thấp, bộ dạng không dám nhìn thẳng vào mắt Tại Trung.
.
Trong thâm tâm, gã cũng đâu có muốn giấu giếm sai lầm bản thân đã phạm phải! Thế nhưng sự tình đó Hữu Thiên quả thật không biết phải mở lời như thế nào, và càng thêm khó khăn khi phải đối diện với Tại Trung "Ta khi xưa đã từng chứng kiến bộ dạng của Tại Trung sau khi bị Trịnh Duẫn Hạo cường bạo, thế mà ta cư nhiên làm loại chuyện đó với Tuấn Tú! Lão Thiên a, ta thực sự không biết phải giải thích thế nào với y nữa?!"
.
"Sao lại không nói lời nào?" – Tại Trung nhướng mày đề cao thanh âm.
.
"Hữu Thiên, ta không có ý muốn trách mắng ngươi! Năm đó, ta biết nguyên nhân khiến ngươi cùng Tuấn Tú thành thân mười thì có tám chín phần là vì ta, thế nhưng ta đã cho rằng mặc kệ thế nào ngươi hẳn là yêu thương đệ ấy! Chỉ là hiện tại ta minh bạch, ta đã suy nghĩ sai lầm rồi! Ta không trách ngươi cũng không có tư cách trách ngươi, thế nhưng ta thực sự muốn biết đến tột cùng đã xảy chuyện gì? Tuấn Tú tuyệt không phải loại người tính toán thích so bì, nếu chỉ đơn giản vì không nhận được tình cảm của ngươi, đệ ấy không có khả năng tuyệt tình đến mức để người khác phong bế ký ức của bản thân như vậy!"
.
Nghe Tại Trung nói, Hữu Thiên không khỏi chấn động, thoáng cái ngẩng đầu nhìn y "Cái gì?! Để kẻ khác phong bế ký ức của Tuấn Tú ư?! Nói như vậy, đó chính là nguyên nhân khiến đệ ấy lãng quên ta sao?!"
.
"Không sai!" – Tại Trung gật đầu "Chính là hai nam tử tóc vàng kia đã dụng Nhiếp Hồn Thuật với Tuấn Tú! Mà theo lời họ kể lại, chính đệ ấy đã nguyện ý! Không những thế, cũng là hai người kia đưa Tuấn Tú ra khỏi Yên Vũ các, họ nói khi đó đệ ấy đã trở thành hoạt tử nhân! Khi đó bọn họ dẫn Tuấn Tú đi là muốn cứu chữa cho đệ ấy! Đó cũng chính là nguyên nhân mà ta muốn người thành thực nói cho chúng ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Tuấn Tú khỏe mạnh như vậy thế nào biến thành hoạt tử nhân?!" – Càng nói về sau, ngữ khí của Tại Trung càng trở nên lạnh lẽo.
.
Mặc kệ tất cả, Tuấn Tú chính là đệ đệ ta hết lòng yêu thương hơn hai mươi năm qua, cho dù ta có thiếu nợ Hữu Thiên đi chăng nữa, cũng không có tư cách trách gã đi chăng nữa! Mỗi khi nghĩ tới khả năng khiến Tuấn Tú thay đổi lớn đến như vậy, ta không thể không trách cứ Hữu Thiên!
.
Còn Hữu Thiên lúc này, từ lâu đã không còn tâm trí để nhận ra tia trách cứ trong giọng điệu của Tại Trung, lòng dạ gã lúc này đã rối bời, âm u không còn quang mang.
.
Ta... Ta vốn tưởng rằng Tuấn Tú mất đi ký ức là vì kỳ tật mắc phải trước đó! Trăm triệu lần ta cũng không nghĩ đến chuyện đệ ấy đã tự nguyện để kẻ khác phong bế ký ức của bản thân!
.
Tuấn Tú... Ta thực sự không thể tưởng tượng được! Đến tột cùng đệ đã chịu bao nhiêu khổ sở, để đến mức muốn xóa bỏ toàn bộ ký ức suốt bảy năm chung sống cùng ta? Đến tột cùng đệ đã chịu thương tổn sâu nặng nhường nào, để đến mức muốn quên lãng ta, chẳng mảy may lưu luyến?
.
"Tuấn Tú... Đệ thực sự hận ta đến thế ư?" – Hữu Thiên bất giác thì thào tự hỏi.
.
"Tuấn Tú cũng không phải người hiểu thế nào là hận! Mặc dù thân là sát thủ Minh trang, thế nhưng hai tay đệ ấy chưa từng vấy dù chỉ một máu! Ngươi đến tột cùng đã làm chuyện gì, bức Tuấn Tú phải lựa chọn phương pháp đó để trốn tránh ngươi?!" – Tại Trung đến lúc này thì không thể nhẫn nhịn thêm nữa, lớn tiếng chất vấn Hữu Thiên.
.
Hữu Thiên ngẩng đầu thoáng nhìn Tại Trung, sau đó buông rèm mi, chậm rãi đích đứng lên.
.
"Tại Trung! Thực xin lỗi, ta đối với Tuấn Tú..." – Gã dừng lại một chút, nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu như để lấy thêm dũng khí "Ta đối với Tuấn Tú đã... đã làm loại chuyện mà năm xưa Trịnh Duẫn Hạo đối với ngươi!"
.
Nếu như có thể, ta vĩnh viễn cũng không muốn nhắc lại chuyện đó! Thế nhưng chẳng thể làm gì khác được, ta phải có một lời giải thích thật rõ ràng cho y hiểu! Bất kể Tại Trung có oán ta hận ta, thậm chí muốn lấy mạng ta, Phác Hữu Thiên xin nguyện ý gáng chịu! Ta... ta đã nợ Tuấn Tú!
.
Hữu Thiên vừa dứt lời, không chỉ Tại Trung mà cả Duẫn Hạo cũng nhất thời ngây ngẩn.
.
Tại Trung chậm rãi đứng lên, viền mắt bắt đầu ửng đỏ, bình tĩnh nhìn Hữu Thiên, chỉ là thân thể không kiềm chế được mà run rẩy "Ngươi... Ý của ngươi là... Ngươi đối với Tuấn Tú..." – Tại Trung nói không nên lời đi, lệ ngân bắt đầu trào ra.
.
Hữu Thiên một mực cúi đầu, không nói một lời, bộ dạng cam chịu nhận định của Tại Trung.
.
Chứng kiến gã như vậy, Tại Trung tiến thêm vài bước, đứng trước mặt Hữu Thiên, vung tay hung hăng "tặng" cho người trước mắt một cái bạt tai.
.
"Vì sao?! Vì sao?!"
.
Tại Trung nắm chặt vạt áo trước ngực Hữu Thiên, điên cuồng gào thét "Ngươi điên rồisao?! Ngươi chưa từng trông thấy bộ dạng của ta khi bị cường bạo ư?! Vì sao đã biết còn đối xử với Tuấn Tú như vậy?! Ngươi hỗn đản! Hỗn đản!"
.
Tại Trung có chút mất hết sức lực liên tục thối lui về phía sau, lệ tuôn như mưa. Những ký ức đau đớn thống khổ tưởng đã chìm sâu vào quên lãng hiện tại chẳng khác sóng triều thi nhau kéo tới, khiến y có cảm giác hô hấp không thông.
.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, quá khứ cũng chịu ngủ yên trong tầng tầng lớp bụi thời gian...
.
Cho dù y và Duẫn Hạo đã hạnh phúc giống thuở ban đầu, thế nhưng những đau đớn đến tê tậm liệt phế từng kinh qua đó khiến Tại Trung vô pháp lãng quên!
.
Nỗi đau đó không chỉ là giày vò về mặt thể xác, mà có đã khắc sâu vào cốt tủy, dung nhập vào huyết mạch. Đó cũng là nguyên nhân, Tại Trung không thể cũng không dám tưởng tượng Tuấn Tú đơn thuần phóng khoáng nhường đó, làm sao có thể chịu đựng được thống khổ nhường ấy!
.
Chứng kiến Tại Trung không thể khống chế được tâm tình, gian nan giữ thăng bằng của bản thân, Duẫn Hạo vội vã bước tới đỡ lấy y, đồng thời phẫn nộ, trừng mắt nhìn Hữu Thiên.
.
"Phác Hữu Thiên! Chẳng phải ta năm đó hết lần này đến lần khác nhắc nhở ngươi hay sao?! Chính ngươi đã đáp ứng ta thế nào?! Vậy mà hiện tại ngươi cư nhiên... Ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng rồi!"
.
"Thực xin lỗi!" – Hữu Thiên chỉ có thể thì thào "Những gì ta có thể nói lúc này, có lẽ chỉ có ba chữ đó mà thôi!"
.
"Ta không muốn nghe lời xin lỗi của ngươi! Ta chỉ muốn biết đến tột cùng là vì sao? ! Ngươi sao có thể... Sao có thể làm ra loại sự tình đó?! Cho dù ngươi không yêu đệ ấy, ngươi cũng không thể thương tổn Tuấn Tú đến mức đó được!" – Tại Trung vô lực tựa lên ngực Duẫn Hạo, trong mắt tràn đầy bi thương.
.
Trong trí nhớ của ta, Hữu Thiên lúc nào cũng là một nam nhân ôn nhu săn sóc, lãnh tĩnh trầm ổn! Hắn thực sự không thể tưởng tượng được một Hữu Thiên như vậy không những làm ra loại sự tình đốn mạt kia mà đối tượng gánh chịu cư nhiên là Tuấn Tú!
.
Năm năm, ta lưu lại Yên Vũ năm năm! Chứng kiến một Phác Hữu Thiên đối xử với Tuấn Tú còn muốn chu đáo hơn chăm sóc ta vài phần! Cho dù phần lớn thời gian Hữu Thiên đều ở bên cạnh ta, thế nhưng sự chú ý mà gã dành cho Tuấn Tú càng thêm tinh tế, tỉ mỉ hơn!
.
Mỗi khi dùng bữa, thức ăn trước mắt vĩnh viễn là những món Tuấn Tú thích nhất, chỉ là trong đó cũng có thứ ta ưa dùng! Cũng vì nguyên nhân đó mà năm ấy, ta biết được Hữu Thiên vẫn chưa chịu từ bỏ, chỉ là không hiểu nguyên nhân gì vẫn một mực giữ Tuấn Tú ở bên! Ta từng cho rằng Hữu Thiên hẳn là rất thương Tuấn Tú!
.
Thế nhưng... Tại sao? Tại làm sao, loại chuyện đó cư nhiên phát sinh?!
.
"Tại Trung! Nguyên nhân vì sao ta thể giải thích rõ cho ngươi hiểu, thế nhưng tuyệt đối không phải do ta không thương Tuấn Tú! Ta không van cầu ngươi tha thứ ta! Ta chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội, cho phép đưa Tuấn Tú về nhà, ta..."
.
"Không có khả năng!!"
.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, song song với đó là "RẦM" – Cửa ra vào bị đá văng bởi một lực tác động vô cùng mạnh. Từ bên ngoài, một thân ảnh hỏa hồng tiên diễm như điện xẹt lao vào nội đường. Mọi người ai nấy đều sửng sốt, nhất thời không có phản ứng, người bị đã vung trường tiên về phía Hữu Thiên, tàn nhẫn tuyệt tình, quyết không nương tay.
.
Hữu Thiên nguyên bản muốn né tránh, thế nhưng khi nhận ra khuôn mặt của ngươi kia, gã liền đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cam nguyện hứng chịu một roi.
.
Bốp!
.
Tiếng roi vang lên thanh thúy! Tuy chỉ chịu có một roi, thế nhưng Hữu Thiên ngay cả đứng thẳng cũng không thể, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, khóe môi tràn ra tơ máu. Roi chạm đến đâu đều khiến da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, có chỗ còn lọt tận xương, thoáng nhìn cũng nhận ra người vừa hạ thủ đã dồn lực lớn đến mức nào.
.
"Hi Triệt ca!" – Trông thấy người nọ lần thứ hai nâng trường tiên, Tại Trung nhịn không được kêu lên sợ hãi, tiến tới giữ tay đối phương.
.
Người vừa xuất hiện chính là Kim Hi Triệt!
,
Từ khi nhận được tin báo Tuấn Tú mất tích, Hi Triệt không chỉ cùng Hàn Canh tìm kiếm tung tích của cậu khắp nơi và còn quay về Lư Lăng, tra xét sự tình. Bỏ tiền ra mua chuộc một hạ nhân làm việc trong Yên Vũ các, nói không ngoa rằng Hi Triệt đã biết ngọn nguồn sự tình, thậm chí còn bao gồm cả chuyện về Ảnh Tùy. Đó là nguyên nhân khiến Hi Triệt vừa trông thấy Hữu Thiên, tâm tình chẳng thể nào kiềm chế, nổi cơn lôi đình, không nói một câu đã lập tức hạ thủ tuyệt tình.
.
"Đệ buông ra!"
.
Hi Triệt gạt tay Tại Trung ra, hai mắt tràn đầy lửa giận "Đệ có biết gã ta đã làm những chuyện gì hay không?! Gã vì một tiểu quan có đôi mắt giống đệ mà đánh Tuấn Tú trọng thương, thiếu chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng! Tuấn Tú vì phiền muộn trong lòng mà đến chốn phong nguyệt tầm hoan, gã không những nhẫn tâm bắt đệ ấy ngâm mình trong ang nước lạnh giữa trời đông giá rét hơn một canh giờ, mà sau đó còn cường bạo đệ ấy suốt đêm! Khốn nạn hơn, sáng hôm sau, gã cư nhiên bỏ mặc Tuấn Tú một mình ở trong phòng, không thèm quan tâm, khiến đệ ấy biến thành hoạt tử nhân! Phác Hữu Hoán, cũng chính là đệ đệ của gã, muốn đi tìm Chính Thù ca, để huynh ấy cứu chữa cho Tuấn Tú! Thế nhưng cái tên mặt người dạ thú này vì sợ kinh động đến chúng ta, đã một mực ra tay ngăn cản, thậm chí còn giam chính đệ đệ của mình vào địa lao! Một kẻ đã phát rồ đến mất trí như gã, đệ còn muốn che chở hay sao?!" – Hi Triệt thuật lại mà không nhịn được phải rơi lệ.
.
Kim Hi Triệt ta là nam nhân bởi vậy rất hiếm khi rơi lệ! Kể cả lúc ấy, khi ta nhịn đau từ bỏ Duẫn Hạo, cũng chưa từng rơi dù chỉ một giọt lệ! Thế nhưng Tuấn Tú... Tuấn Tú là đệ đệ ta nhất mực yêu thương, từ nhỏ đã cẩn thậm gìn giữ trong lòng bàn tay!
.
Năm xưa, khi chúng ta lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, ta chính là tận lực bảo hộ Tuấn Tú chu toàn hết mức có thể! Không để đệ ấy phải chịu mảy mảy ủy khuất! Thế nhưng Phác Hữu Thiên... Gã ta cư nhiên thương tổn Tuấn Tú đến nhường đó! Phận làm ca ca, ta làm sao có thể dung thứ được đây!
__________________________________
Mọi người a! Từ chương 66 kéo đi, độ dài chương nào cũng khủng hết a T^T
Không những đấu tranh nội tâm mà nhân vật nào cũng thi nhau kể lể... Ran choáng, Ran tự kỷ mất!!!
Thế nên có sai dấu hay chính tả ở đâu, mọi người thông cảm và quote hộ Ran nha, Ran sẽ sửa!
Chứ bảo dò đọc... Bảo đảm, edit lại càng thêm mắn dặm muối😀
.
Ôi ~~~ Đầu đá yêu nhau... Sao mà khổ vậy trời =.=!!!
Mọi người có để ý không? Nguyên lai Hi Triệt thực sự động lòng với Hạo Hạo đó, thậm chí đến tận hiện tại, nhất mực chung tình với Hàn Canh, thế nhưng tình đầu phải chăng đến chết mới quên!
Hạo Hạo ~~~~~ Sao gần đây anh lại rạng ngời như vậy... Làm người ta điên cuồng a!!!!!!!!!!!!!!!! *đập bàn phá ghế*